Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế

Chương 47: Xe ngựa rung dữ dội, ma ma không hay ho




“Ngươi!” An Chiêu Hoa lúc này cứng họng, Liễu Nguyệt Phi đột nhiên chụp mũ cho ả, chiến loạn lần này dù Nam Tề thắng trận nhưng cũng tổn thất lớn, cho nên mới chọn giải quyết trong hòa bình. Ả thân là Quận chúa cũng biết việc này, nhưng ả chính là không vừa mắt Lâm Tường Vi có thể gả cho Ngạo Vương!

“Ngươi cái gì ngươi? Ta làm sao? Ở Bắc Sát bản cung đường đường là Công chúa, thân phận tất nhiên so với Quận chúa ngươi cao quý hơn một tầng, Quận chúa nhìn thấy bản cung cũng nên hành lễ, tôn xưng một tiếng Công chúa! Ở Nam Tề, bản cung được phong là Trắc phi của Ngạo Vương, chẳng lẽ đường đường phi tử của Ngạo Vương còn không được đến tôn kính của Quận chúa sao? Vô phép như vậy chính là cấp bậc lễ nghĩa ở Nam Tề ư? Lí ma ma, bản cung thấy ngươi trước khi đến dạy lễ nghi cho bản cung thì nên dạy lại Quận chúa của bổn quốc đi!”

Sắc mặt An Chiêu Hoa lập tức đại biến, Lâm Tường Vi là đang châm chọc ả không giáo dưỡng sao? Miệng mở ra nhưng lại không tìm được lời gì để nói, ả bèn nhìn thoáng qua Lí ma ma, sau đó chạy ra ngoài. Lâm Tường Vi, khinh người quá đáng!

Lí ma ma vốn cũng muốn đi ra ngoài, nhưng bị An Chiêu Hoa liếc mắt một cái, liền biết chính mình là không đi được, đành ngẩng đầu nhìn Liễu Nguyệt Phi, suy nghĩ một hồi mới nói “Nữ tì là Hoàng hậu nương nương phái tới dạy lễ nghi cho Trắc phi. Về Quận chúa, nữ tì cũng không nhận được ý chỉ gì!” Giọng nói nghiêm trang, ngữ điệu lên cao, nhưng nghe lại có vẻ lo lắng.

Liễu Nguyệt Phi cười lạnh, cũng không để ý, liền để Thanh Nhi dọn điểm tâm lên. Đồ ăn sáng Thanh Nhi chuyên môn mang cháo cho nàng, ăn một chút cũng đủ no bụng.

Lí ma ma bị lãng quên một bên hồi lâu, nhìn tư thái ăn cháo chậm rãi của Liễu Nguyệt Phi, cũng không tìm ra được một chút sơ sót, quả nhiên là Công chúa một quốc gia. Nhưng lại không biết, Liễu Nguyệt Phi vốn không thích ăn cháo, nhưng với điều kiện như thế này, nàng cũng không kiêng ăn, cho nên chỉ chậm rãi uống mấy ngụm là đủ.

Xe ngựa từ từ lăn bánh, Lí ma ma xấu hổ đứng một bên, đột nhiên trong đầu chợt lóe, nhớ đến một chủ ý An Chiêu Hoa đã chỉ cho lúc trước, liền vờ cung kính nói với Liễu Nguyệt Phi “Công chúa, điểm tâm đã dùng xong, cũng nên học tập lễ nghi.”

Liễu Nguyệt Phi quay đầu nhìn Lí ma ma. Lí ma ma là do Hoàng hậu phái tới, nàng cũng không quản có phải An Chiêu Hoa cố ý hay không, nhưng là Lí ma ma này phải báo cáo lại kết quả cho Hoàng hậu, nàng cũng không lơ nữa, liền để bà ta nói.

Lí ma ma thấy nàng đáp ứng, trong lòng nhất thời liền bay lên. Ả liền hiểu được, sau lưng ả là Hoàng hậu, ai dám đụng chứ?

“Quy củ cần học hôm nay đó là ngồi nghiêm chỉnh trong xe ngựa!” Lí ma ma hểnh mũi nói.

“Lí ma ma, ngồi nghiêm chỉnh trong xe ngựa làm chi?” Hoàng Nhi trong lòng không hiểu, liền trực tiếp thắc mắc.

Lí ma ma liếc mắt một cái, cho rằng Hoàng Nhi không hiểu quy củ, nhưng lúc chống lại tầm mắt của Liễu Nguyệt Phi, trong lòng khó chịu một chút, liền nói “Vương gia hay đi xa, Trắc phi về sau rất có thể phải luôn làm bạn bên cạnh, đương nhiên phải học bảo trì dáng ngồi trong xe ngựa không ngừng lắc lư!”

Liễu Nguyệt Phi lúc nghe được câu Vương gia hay đi xa liền nghĩ đến là sư phụ trở về bồi nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp. Lí ma ma nhìn thấy, nghĩ đến Liễu Nguyệt Phi vì muốn Vương gia sủng ái, hẳn là sẽ chịu học, nên trong lòng càng đắc ý.

Nhưng là Thanh Nhi lại hắt cho ả một gáo nước lạnh “Xe ngựa này ngồi thế nào cũng không lay động, ngươi xem Công chúa của chúng ta hiện thời có được không?”

Lí ma ma nhất thời hung ác liếc mắt Thanh Nhi một cái, nói “Ngươi cho là xe ngựa loại này có bao nhiêu a?”

Ả cũng là lần đầu tiên thấy được xe ngựa như vậy!

Hoàng Nhi vừa nghe, cười nói “Công chúa chúng ta gả xong, xe ngựa này tất nhiên sẽ thuộc về Vương gia. Cỗ xe thoải mái như vậy không ngồi, Vương gia còn ngồi xe nào?”

Trong lòng lại nghĩ, xe ngựa này vốn của Vương gia nha, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, Lí ma ma nói thật đúng là buồn cười.

Nhất thời sắc mặt Lí ma ma trở nên trắng bệch, nghẹn nửa ngày mới nói được “Vương gia phải gần gũi với dân chúng. Ngồi xe này khác nào rêu rao khắp nơi!”

Lần này đến lượt Liễu Nguyệt Phi không nhịn được, thẳng nói với Thanh Nhi “Đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa bình thường, bản cung muốn nhìn xem Lí ma ma làm sao có thể ngồi nghiêm chỉnh trong loại xe đó. Nếu được, bản cung là tâm phục khẩu phục, tất nhiên sẽ theo ma ma học tập!”

Lí ma ma vừa nghe, nhất thời miệng như bị nhét vào một quả lê. Thế nào mà bây giờ lại đánh lên người ả rồi?

Chưa kịp mở miệng đã bị Thanh Nhi Hoàng Nhi một trái một phải kè ra ngoài, đặt vào trong một chiếc xe ngựa, sau đó Thanh Nhi Hoàng Nhi đánh xe, chạy như điên một trận xung quanh đội ngũ đưa dâu. Đặc biệt cỗ xe còn bị động tay động chân để Lí ma ma bên trong luôn ngồi không vững, ngã trái ngã phải, đầu đều bị đụng ra mấy cục u, trực tiếp kêu cha gọi mẹ, kêu to Hoàng hậu nương nương cứu mạng.

Đương nhiên xe chạy quá điên cuồng, người bên ngoài căn bản không nghe rõ được tiếng gào bên trong.

Liễu Nguyệt Phi vẫn luôn ngồi cạnh cửa sổ, nhìn Thanh Nhi Hoàng Nhi chơi đến quên trời quên đất. Đặc biệt là Hoàng Nhi, chuyên môn chọn chỗ độc mà chạy, còn chơi đến bên cạnh vách núi đen. Các nàng đùa cao hứng, người bên trong cũng vật vã đến đáng thương.

Mộc Khinh dẫn đường phía trước nhìn về hướng này, cũng thấy được Thanh Nhi Hoàng Nhi là người bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, bèn nói với Huyền Thiên“Ngươi đi nhìn xem xảy ra chuyện gì!”

Huyền Thiên quay đầu nhìn thoáng qua, không rời đi mà nói “Có thể là rất nhàm chán.” Trong lòng cũng biết, hai người kia hơn phân nửa là lại đang chỉnh người.

Mộc Khinh nghe vậy nhìn lại một lần, xác thực cũng không thấy gì bất thường, liền không quan tâm nữa. Dù sao văn hóa Bắc Sát cùng bọn họ không giống nhau, không nên quản nhiều!

Lí ma ma ở trong xe vật vã một canh giờ, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Thanh Nhi Hoàng Nhi mới đem ả quăng trả lên xe ngựa của An Chiêu Hoa, hơn nữa còn đùa giỡn nói “Muốn chỉnh Công chúa chúng ta, còn phải xem ngươi có khả năng đó không đã!” Làm An Chiêu Hoa tức giận đến mức muốn trực tiếp bóp chết các nàng!

Lần này Lí ma ma bị chỉnh đến không dám nhìn Liễu Nguyệt Phi. Đáng sợ, chỉ cần hiện tại người khác nhắc tới ba chữ Lâm Tường Vi, đầu ả liền choáng váng hoa mắt, trực tiếp dọn đồ suốt đêm chạy về hoàng cung, không dám ở lại đây nữa.

An Chiêu Hoa cũng bị chọc giận quá mức. Vốn cho rằng có thể sửa trị Lâm Tường Vi, không ngờ còn bị chơi ngược lại một phen, trong lòng thật sự là quá tức giận. Liền chạy đến trước mặt Liễu Nguyệt Phi nói “Lâm Tường Vi, ngươi đừng đắc ý, ngươi biết vì sao ngươi chỉ làm Trắc phi không?”

Liễu Nguyệt Phi đang uống trà nghe vậy nâng mắt nhìn oan hồn này một chút, lười nhác hỏi “Nga, ngươi biết sao?”

(R: ám hoài không buông =))).

“Ta đương nhiên biết!” An Chiêu Hoa đắc ý nói, chỉ thiếu ở ngay trước mặt Liễu Nguyệt Phi nhảy dựng lên!

“Nga, có thể nói cho ta sao?”

Lời Liễu Nguyệt Phi khiến An Chiêu Hoa vô cùng vừa lòng, càng cổ vũ bản chất kiêu ngạo của ả “Bởi vì Hoàng thượng dự tính đem bản Quận chúa chỉ cho Ngạo Vương làm Chính phi!”

Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, nhất thời trong mắt hiện lên một tia ngoan tuyệt!