Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế

Chương 42: Chính phi biến Trắc phi?




Thị vệ bẩm báo xong, nhất thời đại điện xôn xao hẳn lên. Sứ giả Nam Tề? Không phải đến vì chuyện hòa thân chứ?

Liễu Nguyệt Phi trong lòng mắng to, sư phụ thối, đến đúng là trễ! Sau đó nói với thị vệ “Còn không mau mời? Các vị đại thần, xin đứng lên!”

Các đại thần vốn đang quỳ, lúc này cũng có chút tê chân, vặn vẹo đứng lên. Nhìn một đám này, lửa giận Liễu Nguyệt Phi vừa tắt ‘phừng’ một tiếng lại cháy lên, giận dữ hét: “Còn ra thể thống gì, đứng vững lên!”

Nhất thời, toàn bộ đại thần đều hoảng thần, mặc kệ cái gì đau chân, nhanh chóng đứng vững. Công chúa này, thật đúng là có tư thế cọp mẹ!

Lúc sứ thần Nam Tề vừa nhấc chân bước vào đại điện đã nghe được tiếng hét giận dữ đó, cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Khóe miệng Huyền Thiên là một trong ba người đến run rẩy một chút.

Dẫn đầu chính là sứ thần Mộc Khinh, lễ bộ thị lang Nam Tề, một thân triều phục màu xám, đôi mắt thanh tú không chứa tạp vật trong trời đất, trong suốt lại sâu không thấy đáy, màu da trắng như ngọc, tóc dài đen búi cao rồi thả xuống hai vai, dáng người cao ráo, đứng ở nơi đó có cảm giác phiêu dật xuất trần nói không nên lời. Cảnh đẹp như vậy, lửa giận của Liễu Nguyệt Phi cũng dần hạ xuống.

Bên trái Mộc Khinh đúng là Huyền Thiên, bên phải chính là một nữ tử, tuy thân nam trang, nhưng Liễu Nguyệt Phi liếc mắt một cái cũng nhìn ra được, đến một nữ tử làm gì? Híp mắt đánh giá người kia, da trắng như tuyết, mắt long lanh như nước, môi không điểm mà đỏ, mi không vẽ mà cong. Phi phi, là một tiểu mĩ nhân nha.

(R: xin cho tràng pháo tay chào đón bé tư lên sàn. Ta nhớ k lầm thì mới có bé ba là mợ Lâm Mẫu Đơn thôi, Lâm Thủy Tiên chết r` mà cũng chưa gặp mặt nam chính nên k tính).

Mộc Khinh mới đầu nghe được giọng nữ đã có chút kỳ quái, hiện tại nhìn thấy Liễu Nguyệt Phi đứng trong triều thì không khỏi khó hiểu, nữ tử sao có thể vào triều?

Nhưng là xuất phát từ lễ tiết, vẫn là chắp tay nói với Liễu Nguyệt Phi “Tại hạ sứ giả Nam Tề Mộc Khinh, tham kiến……”

“Lâm Tường Vi!” Liễu Nguyệt Phi hảo tâm nhắc nhở, tự báo danh.

Mộc Khinh nghe vậy nhíu mày, này chính là người Ngạo Vương chọn để hòa thân, Lâm Tường Vi?

“Tham kiến Tường Vi Công chúa!”

“Tại hạ Huyền Thiên, tham kiến thiếu… Tường Vi Công chúa!”Huyền Thiên cũng học theo Mộc Khinh, chấp tay hành lễ với Liễu Nguyệt Phi. Thật đúng là không quen!

“Tại hạ An Chiêu Hoa, tham kiến Công chúa!” An Chiêu Hoa vẫn chưa hành lễ, mà là hai mắt nhìn thẳng Liễu Nguyệt Phi, vốn cho rằng Liễu Nguyệt Phi là lá ngọc cành vàng dịu dàng cỡ nào, thì ra cũng chỉ là như thế này. Ả cũng không quên tiếng rống giận lúc nãy, Công chúa một quốc gia lại không có hình tượng đến vậy, giống như thôn cô sơn dã, đúng là trong rừng ra!

Liễu Nguyệt Phi bắt chéo chân nhìn ba người đứng dưới, ngoại trừ Huyền Thiên trong mắt là cung kính, Mộc Khinh cùng An Chiêu Hoa, trong mắt đều có chút khinh thường, đặc biệt là An Chiêu Hoa, ánh mắt ả chứa nồng đậm hận ý, khỉnh bỉ cùng trào phúng! Xem ra, người này là ham hố sư phụ rồi!

Đánh giá xong, Liễu Nguyệt Phi mới lười nhác nói “Nga, sứ giả Nam Tề, đêm nay bản cung thiết yến, coi như là cho sứ giả một lễ đón gió*đi!”

(R: người đi xa đến (về) thường được tổ chức một lễ gọi là ‘đón gió tẩy trần’ chào đón, đồng thời để tẩy sạch những bụi bẩn, không may, khó khăn,… blah blah ở ngoài).

“Không cần lãng phí, chúng tại hạ đến đây chính là để thương nghị hiệp ước cùng việc hòa thân lần này!” Mộc Khinh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu không nhanh không chậm, đã có một chút ý coi nhẹ.

Xem hắn bộ dạng tương đối tốt, Liễu Nguyệt Phi nàng trước hết không so đo, gọn gàng dứt khoát nói đến hôn nhân đại sự của mình “Nga, vậy mời đại nhân nói!”

Thấy Liễu Nguyệt Phi không biết ngượng như vậy, An Chiêu Hoa hừ lạnh một tiếng.

Mộc Khinh hạ mắt, nhìn các đại thần Bắc Sát bốn phía, lại nhìn lên long ỷ trống không, cuối cùng mới đối mặt Liễu Nguyệt Phi nói “Công chúa có thể quyết định sao? Nếu không được, vẫn là mời Hoàng thượng đến đây đi!”

Cái gì, cư nhiên xem thường nàng? Hai chân Liễu Nguyệt Phi động một chút nhưng vẫn giữ tư thế bắt chéo, nói từng chữ với Mộc Khinh: “Thân thể phụ hoàng không khỏe, toàn bộ việc triều đình, giao cho bản cung xử lí!”

Mộc Khinh ngẩng đầu nhìn nàng, nghĩ lại một hồi, liền nói “Đây chính là hiệp ước lần này, mời Công chúa xem qua!”

Nói xong liền đưa ra một quyển sổ con, thái giám thấy vậy, lập tức tiếp nhận, Liễu Nguyệt Phi lại bảo hắn đọc lên.

Giọng nói lanh lảnh của thái giám vang lên trong đại điện tĩnh lặng để lộ ra vài phần quỷ dị. Sau khi thái giám đọc xong, tất cả quan lại Bắc Sát ở đây đều xanh mặt, phẫn nộ nhìn về phía ba người Mộc Khinh.

Liễu Nguyệt Phi nghe xong chỉ cười lạnh trong lòng. Hoàng đế Nam Tề đúng là có công phu sư tử ngoạm. Hiệp ước kia nói nhảm một đống lớn, nội dung cũng chỉ có bốn điều, nhưng mà chỉ cần bốn điều này cũng đã khiến người ta giận sôi. Thứ nhất đó là Bắc Sát thuộc sở hữu Nam Tề. Thứ hai, quan viên ở Bắc Sát ngang cấp với Nam Tề đều tự hạ một bậc. Thứ ba đó là Bắc Sát hàng năm phải cống nạp, cống phẩm do Nam Tề quy định. Thứ tư, Bắc Sát là nước đầu hàng, Hoàng đế Bắc Sát không còn là Hoàng đế mà trở thành Vương thượng!

Này hoàn toàn khiến Bắc Sát trở thành đất phong của Nam Tề! Liễu Nguyệt Phi mặt không đổi sắc nói với Mộc Khinh “Lúc trước Ngạo Vương cùng chúng ta thương lượng cũng không phải những điều này!”

Bắc Sát này đã bị nàng xem thành vật trong tay, lực lượng sau lưng, tất nhiên là muốn bảo đảm lợi ích của mình, không phải Hoàng đế Nam Tề nói nuốt là nuốt!

“Đây là ngô hoàng cùng đại thần sau khi thương nghị mà quyết định, tất nhiên là cải tiến một chút hiệp ước Vương gia lập lúc trước!” An Chiêu Hoa khiêu khích nói, một chút cũng không để mọi người Bắc Sát vào mắt.

Liễu Nguyệt Phi cũng chỉ là nở nụ cười, nhìn nhìn Huyền Thiên đang giả trang cọc gỗ đứng đó, khẽ khép mắt, đột nhiên lớn tiếng quát: “Lớn mật! Các ngươi cư nhiên loạn truyền thánh chỉ của Hoàng thượng Nam Tề, phải bị tội gì?”

Nói xong, một đám binh lính liền lao tới, đem ba người Mộc Khinh vây lại. Mộc Khinh khẽ nhíu mày, An Chiêu Hoa thi trực tiếp kêu lên: “Làm càn, ngươi không sợ Thiết Quân của Nam Tề ta lại đánh tới sao?”

Liễu Nguyệt Phi cười nhẹ “Chờ Thiết Quân Nam Tề của ngươi đánh tới đây, vừa vặn có thể nhặt xác dùm ngươi!”

“Lời này của Công chúa là có ý gì?” Mộc Khinh bị vây trong đám người, nhưng không thấy chật vật chút nào, ngược lại càng phát ra khí thế không bình thường của hắn.

“Ngạo Vương nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, lúc trước đáp ứng chỉ cần Bắc Sát trở thành phụ quốc liền lui binh! Mà Ngạo vương chính là con của Hoàng thượng, lời nói ra tất nhiên không thể thu hồi, đây chính là tượng trưng cho Hoàng thượng, như vậy Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý với Ngạo Vương. Một khi đã vậy, hiệp ước sao có thể thay đổi lớn như thế? Này không phải tự vả vào miệng mình, nói với người trong thiên hạ, Nam Tề không có danh dự sao?”

Mộc Khinh nghe xong cứng họng. Nữ nhân này nói chuyện thị phi thật đúng là lợi hại, đen cũng bị nàng nói thành trắng!

“Nói bậy, Vương gia là Vương gia, Hoàng thượng là Hoàng thượng. Vương gia nói cưới ngươi làm Vương phi, Hoàng thượng lại chỉ phong ngươi làm Trắc phi, ngươi đắc ý cái gì?”

An Chiêu Hoa đột nhiên mở miệng, lời nói lại khiến người ta khiếp sợ. Đường đường Công chúa một nước lại chỉ là Trắc phi?

“Ta nói, một Công chúa mất nước, trở thành Trắc phi của Ngạo Vương đã là tiện nghi cho ngươi!” An Chiêu Hoa không nhìn đến sắc mặt đã biến đen của Liễu Nguyệt Phi, tiếp tục nói.

“Người đâu, đóng cửa thả chó!”