Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế

Chương 2: Giả làm tù binh, lẫn vào quân doanh




Quách Đào không tự giác rùng mình, đêm nay lạnh lưng cũng thật nhiều. Lại nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi, nàng thực sự mới mười lăm tuổi ư? Vì sao có thể khiến nỗi sợ hãi từ đáy lòng hắn toát ra như vậy?

“Muốn chơi với nắm đấm lớn của ta một chút hay không nga? Vừa rồi cái người lưng hùm vai gấu kia cũng là chơi với nó á.” Nói xong, liền cầm lấy nắm đấm vung hai cái, thuận tiện chỉ chỉ Dương Đại Trí nằm trên đất.

Quách Đào nhìn về phía cái gọi là nắm đấm lớn kia, chính là một cây gậy gỗ, phía trên có một nắm đấm lớn gấp ba lần nắm đấm của nam tử bình thường, cũng không biết là làm bằng cái gì, bất quá Dương Đại Trí vừa rồi chỉ chịu có một đấm đã ngã xuống đất. Nghĩ đến đây, hắn giật nảy mình, liền quay đầu chạy trốn.

“Thì ra ngươi muốn chơi kiểu này nga, vậy ngươi chạy xa một chút nga, đừng để cho nắm đấm của ta vươn tới nga.*” Liễu Nguyệt Phi tươi cười đầy mặt nhìn Quách Đào đang chạy bán sống bán chết, sau đó dùng sức vung nắm đấm lên, bộ phận bằng gỗ nháy mắt tách ra, nắm đấm liền bay về trước! Thì ra ở bên trong là lò xo.

(R: bạn Nguyệt cứ ‘nga, nga’ là đang giả bộ dễ thương á ==”)

“Nếm thử Như Lai quyền vô địch của ta!”

Thoáng chốc, Quách Đào đã bị nắm đấm tấn công ngã sấp xuống, xương cốt sau lưng như bị vỡ vụn, đau đến nỗi hắn hút mạnh không khí, chỉ kém chưa ngất đi.

“Bộ dạng như thế này mà muốn trộm Liễu Diệp kiếm pháp.” Liễu Nguyệt Phi lúc này thưởng thức nắm đấm lớn, nhìn ba người nằm trên đất, giọng nói cũng là lạnh như băng không một chút độ ấm, quả thật khác biệt một trời một vực so với giọng nói trẻ con đáng yêu ban nãy!

Quách Đào ngã xuống đất toàn thân nổi lên sợ hãi, ông trời, hắn rốt cuộc chọc đến người nào?

“Giao cho các ngươi xử trí, đừng để ta nhìn thấy bọn hắn nữa.”Nói xong liền xoay người biến mất trong cánh rừng.

Cùng lúc đó, mười người từ trên cây ào ào phi xuống, cung kính dập đầu hướng Liễu Nguyệt Phi vừa rời đi mà trả lời: “Thuộc hạ tuân mệnh!”

~

Đêm hè gió thổi ve kêu, trong không khí có một chút oi bức, trong phòng, một nữ tử mặc áo ngủ hiện đại, nửa nằm trên giường, bên chân là một cây quạt gỗ đang nhè nhẹ thổi ra gió mát. Người này đúng là Liễu Nguyệt Phi vừa chạy trở lại sơn trang ngủ bù, mấy tên cặn bã ấy quấy rầy mộng đẹp của nàng, thật đúng là phiền.

Lúc này, một nam tử thân hình cao lớn, mày rậm mắt hổ đứng ở sau bình phong, cung kính nói với nữ tử trong phòng: “Thiếu chủ, vừa biết được tin tức, môn chủ hiện tại ở Kinh Châu.”

Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, đột nhiên mở hai mắt, nhìn về phía bóng người bên ngoài bình phong, giọng dễ nghe như chim hoàng oanh hưng phấn nói: “Bắc Sát Kinh Châu?”

“Vâng!” Nam tử cúi đầu đáp lại.

Liễu Nguyệt Phi nghe xong nói: “Ta đây đi xem thử sư phụ đang làm cái gì?” Vừa vặn mấy ngày nay nhàn rỗi nhàm chán, hơn nữa cũng đã lâu không gặp sư phụ.

Cực Thiên vừa nghe, hai hàng lông mày nhíu chặt nói: “Môn chủ không cho thiếu chủ tiếp xúc với người của triều đình!”

“Ta không có tiếp xúc nha, ta chỉ là đi nhìn sư phụ!”

Liễu Nguyệt Phi nhắm mắt lại hưởng thụ gió mát. Tới nơi này mười lăm năm, người thân cận nhất là sư phụ, nhưng sư phụ luôn không cho nàng tiếp xúc người của triều đình, lòng người khó lường, sư phụ một thân một mình ở triều đình chiến đấu, nàng cũng nên trợ giúp một tay!

“Nhưng là thiếu chủ……” Cực Thiên lúc này có chút hối hận vì đã nói ra chỗ của môn chủ.

“Cực Thiên, ta cam đoan, chỉ đứng xa xa nhìn thôi, sẽ không để sư phụ biết!” Liễu Nguyệt Phi đột nhiên ngồi dậy, giả vờ giả vịt hứa hẹn với Cực Thiên.

Cực Thiên là người của sư phụ, mỗi lần sư phụ đi đều sẽ để Cực Thiên ở lại bên cạnh nàng, vừa bảo hộ vừa giám thị, báo cáo với sư phụ nhất cử nhất động của nàng. Ngược lại nàng cũng có thể mưu mẹo một chút, để Cực Thiên nói với nàng tình hình của sư phụ. Nếu lần này quyết định muốn đi tìm sư phụ, vậy phải giải quyết xong cái loa Cực Thiên này đã. Nghĩ đến đây, Liễu Nguyệt Phi liền tà ác nở nụ cười.

Đáng tiếc, Cực Thiên đứng ngoài bình phong không thể thấy được.

“A, Cực Thiên, quạt của ta dừng rồi, huynh giúp ta lên dây cót đi.”

Cực Thiên nghe vậy thiếu chút nữa hôn mê, thiếu chủ, ngài có chút tri giác của nữ nhân nào không? Ngài mặc thành như vậy, làm sao ta dám đi vào?

Liễu Nguyệt Phi từ từ nhắm hai mắt chờ Cực Thiên lên dây cót quạt cho nàng, Cực Thiên ở bên ngoài trên mặt có chút ửng đỏ, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng là mệnh lệnh của thiếu chủ không thể cãi lại, đành phải nhắm mắt, mò mẫm đi vào, lên dây cót cho quạt của Liễu Nguyệt Phi.

Ai ngờ vừa nhắm mắt lại, liền cảm giác trên gáy tê rần, sau đó liền mất ý thức.

Khi Cực Thiên tỉnh lại, bản thân đã bị buộc thành một cái bánh ú lớn, trước mắt sao có thể còn bóng dáng Liễu Nguyệt Phi, Cực Thiên thầm than một tiếng, xong đời!

~

Kinh Châu lúc này đang chiến hỏa mấy ngày liền, hai nước Nam Tề, Bắc Sát giao chiến, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, có khi còn nghe được tiếng trống trận, quân hào, vó ngựa. Binh lính Nam Tề dưới tay Ngạo Vương Hoa Khanh Trần thừa thắng xông lên, ép đến thành Kinh Châu biên giới Bắc Sát. Bắc Sát toàn quân bị diệt, thê thảm vô cùng.

Chiến tranh kết thúc, bầu trời một mảnh âm u nhìn không ra màu sắc, nhóm binh lính Nam Tề đơn giản thu dọn chiến trường, khiêng những binh lính đã hy sinh đi. Lúc này, một đội ngũ đang chậm rãi bước đi, cổ tay, cổ chân đều mang xích sắt, trên người là binh phục Bắc Sát, những người này đúng là binh lính Bắc Sát bị bắt giữ, trên mặt họ đều dại ra, miệng vết thương trên người máu chảy ròng ròng, bước chân tập tễnh đi về phía quân doanh Nam Tề.

Trong đó có một gã tù binh mặt đầy tro bụi hay ngẩng đầu quan sát tình hình bốn phía, càng gần quân doanh Nam Tề, người này càng tỏ vẻ hưng phấn. Đây đúng là Liễu Nguyệt Phi đã đả thương Cực Thiên chạy đến, lúc này nàng một thân binh phục Bắc Sát, xen lẫn trong đám tù binh thật đúng là có thể đánh tráo thật giả, đường đường chính chính bước vào quân doanh Nam Tề.

Nhớ lại lúc nãy, khi nàng vừa đến chiến trường, ẩn nấp bên cạnh một thi thể, nhìn đến bộ dáng quân lính Bắc Sát tan rã, cảm thán sư phụ quá mức mạnh mẽ. Bắc Sát này hoàn toàn là lấy trứng chọi đá. Ngay lúc nàng nghĩ làm thế nào để trà trộn vào, bước chân đột nhiên bị một bàn tay giữ chặt, Liễu Nguyệt Phi theo bản năng đá mạnh lại, tức giận chính mình chỉ lo nghĩ đến sư phụ, không chú ý tới bên cạnh có người tới gần.

Người nọ bị Liễu Nguyệt Phi đá liền hộc máu, Liễu Nguyệt Phi lúc này mới phát hiện, người này mặc binh phục Bắc Sát, sớm bị trọng thương ngã xuống, chính là ‘người chết’ nằm trên đất vừa rồi!

Mà người nọ thấy Liễu Nguyệt Phi một thân trang phục dân dã, nghĩ là nông nhân ở Bắc Sát Kinh Châu, cũng không để ý một đá vừa rồi của Liễu Nguyệt Phi, bởi vì nàng đã sớm đau đến chết lặng, không cảm giác, chỉ còn phản ứng theo bản năng, mơ hồ nói.

“Bản… Bản cung… chính là… Tường Vi… Tường Vi Công chúa của Bắc Sát. Ngọc…ngọc bội này ngươi cầm… nói cho phụ vương… bản cung… chính là… bị nhị muội… Mẫu Đơn làm hại… Phụ vương chắc chắn… trọng… thưởng cho ngươi.” Nói xong liền tắt thở.

Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, thì ra là một Công chúa, tiếp nhận ngọc bội trên tay người nọ, chà chà, chất lượng này quả thật là đồ của hoàng thất.

Cái gì Tường Vi Công chúa, nhị muội Mẫu Đơn, nàng nghe đến hồ đồ, không nghĩ gì nhiều, tầm mắt Liễu Nguyệt Phi dừng trên chiến phục của người nọ, trong mắt chợt lóe, đúng là thứ tốt!