Một lát sau, Lục Phỉ trở lại, thấy con mình nhìn chằm chằm đồ ăn của con nhà người ta, mà Nhan Hạ thì đứng một bên quan sát, trong nháy mắt, anh cũng không biết nên phản ứng như thế nào cho tốt.
Mãi cho đến khi Lục đại ảnh đế đứng trước mặt hai người, ngăn chặn tầm nhìn của tiểu Hạo Hạo thì cậu mới vui mừng nhìn baba một cái:” Ba, cuối cùng ba cũng trở lại rồi.”
Nghe vậy, Nhan Hạ cũng hoàn hồn, ánh mắt đưa về phía anh, khi thấy ánh mắt dường như là chế nhạo kia, cô vẫn bình tĩnh cầm vé trong tay chồng, nói:” Bây giờ chúng ta đi chơi cái gì?”
"Không, đi ăn mứt hoa quả trước cơ.” Lục Hạo nhắc nhở.
"Anh đi mua." Lục Phỉ nhìn bộ dạng bất đắc dĩ gật đầu của Nhan Hạ, xoay người đến một quầy hàng phía xa mua một xâu mứt về.
Tiếp đó, Lục Phỉ và Nhan Hạ ngồi trên ghế dài, nhìn Lục Hạo liếm xâu mứt trên tay, vẻ mặt vui vẻ.
Ăn xong, đợi đến khi Lục Phỉ hỏi muốn chơi cái gì, Lục Hạo ngồi một bên kích động kêu to:” Đâm xe điện, con và mẹ một chiếc, baba một chiếc.’
Nghe vậy, hai vợ chồng Lục Phỉ nhìn nhau một cái, họ có thể chọn phương án khác không? Dĩ nhiên là…..không.
Rất nhanh, ba người dắt nhau đến khu chơi xe đụng.
Hôm nay, đội ngũ đứng chờ chơi trò này cũng không ít.
Sắp sắp xếp xếp, lại có người phát hiện, trong hàng ngũ dường như đã bị lẫn vào vài nhân vật thật ghê gớm.
"Đó là gia đình Lục nam thần sao?”
"Hình như vậy."
"Bọn họ cũng tới đây chơi sao?”
"Hình như vậy."
"Vậy xem ra, bọn họ cũng không khác mấy so với người thường như chúng ta nha!”
Đám người xung quanh bắt đầu thảo luận, thậm chí đã có người cầm điện thoại, yên lặng chụp ảnh, quay phim, chỉ là, bọn họ đều thống nhất không đi quấy rầy trung tâm cuộc trò chuyện.
Dù sao đây cũng là thời gian rảnh rỗi, vui chơi của nhà người ta, ngày thường, họ cũng muốn đi cùng bạn bè người yêu, gia đình , không muốn gặp phiền phức, suy bụng ta ra bụng người.
Ngược lại lại có một người làm mẹ trực tiếp nắm tay Nhan Hạ, bắt đầu tán gẫu.
"Hạo Hạo nhà cô thật nghe lời, chẳng như, Tráng Tráng nhà chúng ta thì nghịch ngợm vô cùng, bộ dáng cũng không xinh đẹp như tiểu Hạo.” bà mẹ quay sang trò chuyện với Nhan Hạ.
Nghe xong, Nhan Hạ tập tức trả lời:” Tráng Tráng nhà cô vừa bụ bẫm vừa trắng trẻo, rất đáng yêu, tôi còn muốn tiểu Hạo được như bé đấy.”
Nhan Hạ nhìn cậu bé trắng nõn tròn vo, bàn tay có chút ngứa ngáy, cái này nhìn có vẻ xúc cảm sẽ không tệ.
"Rất đúng, người nào nhìn thấy nó đều bảo thật đáng yêu nha.” Bà mẹ cũng cười vui vẻ nói.
Nhan Hạ đáp lại bằng một nụ cười, sau đó, hai người tiếp tục liên miên không dứt, mà Lục Hạo và bé trai Tráng Tráng kia hai mắt nhìn nhau, tất cả chỉ có sự tò mò.
Lục Phỉ bị cho ra rìa, nhìn vợ và con trai cùng người khác nói chuyện thật vui vẻ, cũng cảm thấy thú vị, cứ thế tựa vào lan can nhìn họ.
Không biết đã trải qua bao lâu, mới đến lượt gia đình Nhan Hạ.
Theo kế hoạch ban đầu, Nhan Hạ và Lục Hạo sẽ ở cùng một chiếc xe, Lục Phỉ sẽ ngồi riêng một chiếc khác.
Trò chơi bắt đầu, trong nháy mắt, trong sân liên tục vang lên tiếng bịch bịch, kèm theo đó là tiếng trẻ con và người lớn, hoặc cười vui, hoặc thét chói tai.
Mà xung quanh sân chơi, một đám người cầm điện thoại quay chụp đám người Lục Phỉ.
Thì ra vì thấy có không ít người đứng chụp ảnh, nhiều người cũng tò mò vây quanh, vừa đến thấy ba người nhà Lục Phỉ liền lập tức đứng lại quay phim, mà càng như vậy, lượng người tụ tập lại càng nhiều thêm, cuối cùng thì tạo ra cảnh tượng thế này.
Rất nhanh, đợi đến lúc Lục Phỉ kết thúc phần chơi đi ra ngoài, đám đông vẫn chưa tản đi mà vẫn chuyển mắt chăm chú nhìn bọn họ.
Cảnh tượng kì dị đó liên tục xuất hiện, chỉ cần là nơi ba người đi qua, chắc chắn rất nhanh sau đó sẽ thu hút được một lượng lớn người.
Lúc ban đầu còn tò mò, càng về sau, Lục Hạo càng quen đường quen nẻo, mặc kệ tất cả, vì cậu đã chơi đến quên trời quên đất rồi.
Mà ba người không hề biết rằng, lúc này, trên mạng đang không ngừng truy lùng theo dấu chân bọn họ, cư dân mạng cũng vui đến điên rồi.
"Cười khóc: nhìn cả nhà Lục nam thần bước lên bánh xe quay, lại nhìn bóng đêm, tôi quyết định chen lên buồng ngay sau bọn họ, bây giờ bắt đầu bước vào khoang…........ đã thấy một nhà ba người rồi, nhưng họ đang làm gì thì tôi không biết, đang đợi khi bánh xe đưa bản thân đến điểm cao hơn khoang đó....... O o, sắp đến điểm cao nhất rồi......... Trời ơi, mọi người đoán xem tôi đã chứng kiến điều gì? Một màn này thật đáng xấu hổ, tôi thật khó nói ra nha. Ríu rít ríu rít, tôi cũng muốn đi tìm một nửa kia của mình rồi! Ha ha, tiểu nam thần che kín ahi mắt..... Cuối cùng thì họ cũng rời khu vui chơi, tôi sẽ không theo chân nữa, mọi người, ai thấy thì tiếp tục nhé.”
"Người du lịch phóng khoáng lạc quan: Ừm, tui đụng phải họ ở nhà hành, họ đã vào một phòng...... Một tiếng sau liền ra nha!”
"Ánh mắt nụ cười: Thấy gia đình nam thần đến quầy vẽ tranh, ríu rít, chung quanh vây kín thật nhiều fan hâm mộ, tôi đang hé lộ vị trí nam thần đó.”
Sau khi gửi xong đoạn văn này, cô gái trẻ im lặng nhìn người ái mộ từ tứ phương tám hướng chạy tới, thấy họ liên tục gào thét tên Lục Phỉ, cầm bảng hiệu vung vẩy, không khỏi có chút xin lỗi nam thần.
"Nam Thần nữ thần, xin lỗi Hàaa...! Tôi khống chế không được bản thân nên đã đăng hình lên mạng, kết quả bị lòi.” Đem bức tranh đã đóng khung thật đẹp cho tiểu Hạo Hạo, cô gái lập tức nói lời xin lỗi.
"Không có việc gì, chúng ta vẫn luôn bị vây xem mà.” Lần đầu tiên, Nhan Hạ cảm nhận được cảm giác bị bao phủ, thế nhưng, thật may mắn rằng cũng không có ai thật sự đi quấy rầy bọn họ, chẳng qua chỉ đứng nhìn, có người cầm di động lướt qua cũng giả bộ đang quay chụp phong cảnh, thiệt là đáng yêu nha.”
Về phần Lục Hạo, cậu đã quen với mấy việc này, không cảm thấy có gì khác lạ.
Vậy nên, thật ra thì họ cũng không cảm thấy bị quấy nhiễu, ngược lại, càng vui vẻ.
Nghe Nhan Hạ an ủi, lại nhìn nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt kia, cô gái nhỏ cũng cười, sau đó lấy một chiếc hộp đã đóng gói thật đẹp đưa cho cô:” Đây là khung hình diy tôi tự làm thủ công, nếu nhà mình có hình thích hợp thì có thể sử dụng nó, coi như lễ tạ tội của tôi.”
Nhan Hạ nhận lấy, sau đó nói một tiếng cám ơn, lúc này, người một nhà mới xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng ba người, cô gái lại nhanh chóng gửi thông điệp lên trang cá nhân.
# Ánh mắt cười đáng yêu: Nam thần đã rời đi, tôi phát hiện bản thân giờ đã si mê nữ thần, ha ha, lập tức chuyển sang não tàn phấn cô ấy.” ( não tàn phấn: fan trung thành bất chấp, kiểu mất não, nhưng đây là cách gọi đáng yêu, theo ý hiểu của mình).
Đăng xong, cô gái nhỏ vừa ngâm nga một bài hát vừa trở lại tiệm, lúc này, ông chủ vui vẻ nhìn cô:” Tháng này, tiền lương của cháu sẽ được thưởng thêm.”
"Tại sao?"
"Cám ơn cháu đã làm quảng cáo miễn phí cho bác, vừa nãy có rất nhiều người gọi điện đến hỏi khung hình y hệt cái mà Lục Phỉ đặt làm......”
Nghe vậy, cô gái lập tức ngẩn ngơ, vậy cũng tính sao?
Nhưng mà, tăng lương vẫn là tuyệt vời nhất.
Bên kia, Lục Phỉ và hai mẹ con Nhan Hạ đang trên đường trở về rồi.
Trên xe, Lục Hạo ôm bức tranh đã đóng khung thật đẹp của mình, ngồi bên mama, ngáp nhỏ một cái:” Mẹ, con mệt rồi.”
"Ngủ đi." Nhan Hạ đưa tay, cầm bức tranh ra, sau đó lấy một chiếc chăn mỏng từ sau xe ra đắp lên người cậu.
Vừa nằm xuống, Lục Hạo đã thở đều ngủ say.
Lúc này, Lục Phỉ cũng giảm tốc độ xe xuống thật chậm, ánh đèn trong xe cũng tối đi rất nhiều.
Trong chốc lát, một tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Nhan Hạ liếc nhìn Lục Phỉ một cái, sau đó cầm điện thoại mở Weibo của bản thân ra.
Vừa mở ra, trong nháy mắt, vô số @ nhảy vào, đây đều là chuyện gì vậy, chẳng lẽ đã có việc gì xảy ra mà cô không biết?
Vừa mở ra, tất cả đều là video, còn có rất nhiều bài viết, tính từ miêu tả........
Nhớ đến đám đông vây xem ngày hôm này, trái tim Nhan Hạ dần bình thường trở lại.
Cô dùng tâm trạng thật thoải mái để xem những nội dung được đăng tải này.
Từng cái, từng cái một, nụ cười trên mặt Nhan Hạ chưa từng rơi xuống.
Rất nhanh, xem xong tất cả, cô chỉ cảm thấy cả cơ thể đều thật nhẹ nhõm.
Hình như, sau chuyện của Dương Ngưng, hướng gió của cộng đồng mạng đã có sự thay đổi?
Nghĩ đến đây, không biết vì sao, Nhan Hạ lại mở Weibo Lục Phỉ ra.
Tin tức đăng tải gần nhất chính là bức hình ăn cơm trưa nay.
Trong ảnh, cô và con trai cùng dùng ánh mắt đắm đuối nhìn thức ăn trên bàn, vẻ mặt hai người, nhìn qua có vẻ giống nhau, phía dưới, người ái mộ liên tục like và comment, trong lòng hơi chút xấu hổ, hình như khá mất mặt đó nha?
Nhan Hạ không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn chồng đang lái xe, sau đó lại cúi đầu xem tiếp.
Vừa đưa mắt đảo qua, mới phát hiện, khoảng thời gian gần đây, Lục Phỉ dường như đã đăng không ít tin về cô, mỗi bài viết, Nhan Hạ nhìn bình luận, có thể nhìn thấy sự thay đổi từng ngày, từng giờ.
Fan đang càng ngày càng có thói quen với sự tồn tại của cô??
Đúng lúc này, Nhan Hạ thấy có một mác tag của fan hâm mộ cốt cán, hậu viện của Lục Phỉ.
Rốt cuộc là cái gì?
Mang theo tò mò, Nhan Hạ click vào.
Sau đó, cô nhìn thấy tin thứ nhất.
Thở nhẹ một hơi, Nhan Hạ từ từ nhìn xuống.
Càng xem đến phần sau, tâm trạng cô càng xúc động.
Từ lá thư này, cô có thể thấy được sự tiếp nhận của người viết đối với mình, vả cả tình “yêu” với Lục Phỉ, đó không phải tình yêu nam nữ, mà là một thứ cũng thật đẹp và đáng quý như vậy.
Nhan Hạ không hâm mộ ai, thật ra, cô cũng khong hoàn toàn hiểu loại tình cảm này, nhưng nghĩ đến Lục Phỉ, cô lại có chút ngộ ra, mặc dù lập trường khác biệt nhưng tình yêu họ dành cho chồng cô là không thể chối bỏ.
Mà sau khi xem đến dòng cuối, Nhan Hạ mới hiểu được, tại sao chỉ trong thời gian ngắn, fan lại có sự thay đổi nhanh chóng như vậy.
Đây là tiếng lòng của tất cả người hâm mộ.
Bất kể là ủng hộ hay không ủng hộ cô, cuối cùng, điều bọn họ muốn cũng chỉ là niềm hạnh phúc của thần tượng.
Bọn họ là vì Lục Phỉ mới tiếp nhận cô!
Tâm tư như thế, thật ra cũng không khiến cô cảm thấy ghét bỏ, ngược lại, chỉ có vui vẻ và may mắn.
Nhìn lại bình luận phía dưới, lại xem câu “cảnh cáo” mình kia, Nhan Hạ cười.
Nổi danh cái gì, cho đến bây giờ, cô đều không cần những thứ đó, cô chỉ hi vọng gia đình họ có thể quanhg minh chính đại đi cùng nhau ở bên ngoài mà không chịu bất cứ sóng gió nào nữa.
Giống như hôm nay vậy, cho dù biết bên cạnh là một minh tinh nổi tiếng nhưng vẫn coi họ như người bình thường mà trò chuyện, cười nói.
Nghĩ tới đây, Nhan Hạ chia sẻ bài viết và bình luận.
# Nhan Hạ: cám ơn bạn đã ủng hộ Lục Phỉ.#
Những lời này, mang theo sự chân thành cảm ơn của cô.
Có thể nói, nhờ người ấy, cô đã đỡ phải đi nhiều đoạn đường trắc trở, quanh co hơn.