Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng)

Chương 57-1




"Nhìn comment này tôi lại thấy có chút cảm khái, nói thế nào đây nhỉ, hơn nữa, sau khi chuyện Dương Ngưng xảy ra, nam thần vẫn luôn tỉnh táo, giữ vững bản thân, nhưng khi thấy anh ấy dạy dỗ cô ta ở phim trường, tôi lại cảm thấy quá man đi mất.”

"Nhan Hạ và nam thần đều là người có phong cách!”

"Cùng chúc phúc họ đi, bởi vì chỉ cần tưởng đến cảnh Dương Ngưng là vợ nam thần, tối hôm qua, tôi không nhịn được mà thức tỉnh. Trong làng giải trí, người hợp với nam thần có thể nhiều vô kể, nhưng người mà anh ấy thích, hơn nữa có thể sống yên ổn bên anh, sợ rằng chỉ có Nhan Hạ mà thôi.”

"Tôi là người mà trước đây vẫn luôn phản đối Nhan Hạ, nói sao đây, ngay khi biết kẻ vẫn luôn dẫn dắt fan là Dương Ngưng, tôi rợn hết cả tóc gáy, thiệt đáng ghét mà, chúng tôi bị lợi dụng, đến giờ tôi vẫn chưa thể tiếp thu được sự thật ấy, nam thần đã không thuộc về riêng chúng ta nữa, nhưng giờ đây, tôi đã tiếp nhận sự tồn tại của Nhan Hạ, chúng tôi sẽ giám sát cô ấy, nếu cô ấy xuất hiện bất kì hành động dựa dẫm vào nam thần để nổi danh, đừng trách chúng tôi không khách khí.”

"So sánh một vòng, đột nhiên cảm thấy Nam Thần và Nhan thiết kế ở chung một chỗ cũng rất cảnh đẹp ý vui, quan trọng hơn là sau khi xem xong chương trình đó, tôi cảm thấy họ rất xứng đôi nha!”

"Sẽ chúc phúc, chỉ cần bọn họ hạnh phúc, nhanh chóng sinh cho chúng ta một tiểu nữ thần là được?”

"Tiểu nữ thần."

"......"

Nhìn đến các bình luận ngày càng sai lệch phía dưới, cầu mau chóng có tiểu nữ thần, trái tim Lục Phỉ cuối cùng cũng buông xuống, thái độ fan hâm mộ đã dần mềm đi rồi.

Như vậy hiện tại, thời cơ trong kế hoạch của anh, cuối cùng cũng tới.

Ngẩng đầu, nhìn Nhan Hạ vẫn còn đang “giành” ăn với con trai, trong lòng không nhịn được mà thả lỏng.

Có lẽ, cô ấy đang dần đón nhận hiện trạng, nếu để Nhan Hạ biết giờ đây, có thêm càng nhiều fan tiếp nhận bản thân, cô ấy sẽ vui mừng thế nào?

Nhưng thôi vẫn nên để vợ anh tự mình phát hiện.

Nghĩ đến đây, Lục Phỉ thuận tay cất điện thoại, sau đó dùng cơm.

Anh sẽ không thừa nhận, khi thấy một màn trước mặt, ngoại trừ cảm giác hạnh phúc, thật ra anh còn cảm thấy có chút chói mắt, tình cảm giữa con trai và mẹ quá tốt thì phải làm thế nào?

Ăn trưa xong, trong lúc Lục Phỉ dọn dẹp chén đũa, Lục Hạo trở về phòng, lấy hai tờ giấy vẽ quý giá của mình ra, để vào túi.

Nơi này, một cái là mẹ thích, một cái là cậu thích, sau đó ngoẹo đầu, nhìn baba bận rộn trong bếp một lúc lâu mới buông túi, chạy nhanh vào phòng, lấy tập tranh bảo bối trong cặp ra, đi đến bên cạnh Lục Phỉ.

"Ba, ba thích bức nào của Hạo Hạo, đây là mẹ chọn, con chọn, bây giờ còn mỗi baba thôi.”

Giọng nói Lục Hạo thanh thuý, vang bên tai anh.

Lục Phỉ dừng tay nhìn lại, cười cười:” Ừm, con lật, ba chọn.”

Nghe lời ba nói, Lục Hạo lập tức mở tập tranh, giở từng tờ từng tờ.

Xem đến cuối, Lục Phỉ chọn cảnh Lục Hạo vẽ sân chơi, nơi mà anh và cậu lần đầu tiên đi cùng nhau, bất luận thế nào thì đây cũng coi như lưu lại một kỉ niệm.

Thấy Lục Phỉ lựa xong, Lục Hạo vội vàng rút ra,sau đó cầm tập tranh của mình trở về phòng.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Lục Hạo, Lục Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu, anh có nên cảm thấy may mắn hay không, dù sao thì bình thường Lục Hạo cũng quý trọng tập tranh của nó như bảo bối, bây giờ đưa ra cho anh cũng thật không dễ dàng chút nào a.

Sau khi thu thập đồ xong, Nhan Hạ đi ra thì thấy bức tranh Lục Hạo để trên mặt bàn.

Khu vui chơi.

Đó là nơi mà lần đầu tiên Lục Phỉ đưa tiểu Hạo đi chơi vẽ đấy thôi.

Đích xác là rất đáng để kỷ niệm.

Lúc này, Lục Phỉ mới từ phòng rửa tay đi ra, thấy Nhan Hạ đang nhìn tờ tranh trên bàn liền nói:” Lần trước, sau khi đi chơi, Hạo Hạo vẫn luôn muốn có một buổi đi chơi một nhà ba người, đợi tí nữa treo chúng lên rồi đi được không?”

"Ừm." Sau vụ việc của Dương Ngưng, Nhan Hạ đã xin nghỉ dài ngày với công ty, vì vậy, trong thời gian tới, hẳn là cô lại phải trở về với kiếp sống chỉ vẽ bản thảo kia rồi.

Lúc này, Lục Hạo đi ra ngoài, nhìn ba mẹ đang xem tranh của mình, con ngươi đảo một vòng, lập tức nói:” Ba mẹ, chúng ta sẽ đi chơi sao? Dù sao đi thì cũng không mất quá nhiều thời gian.”

Nghe Lục Hạo nói, Lục Phỉ và Nhan Hạ đều mỉm cười nhìn cậu.

Thấy hai người không nói lời nào, chỉ nhìn mình chằm chằm, nhất thời, Lục Hạo có chút nóng nảy, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Nhan Hạ, chậm rãi nói:” Có được không?”

Nói xong, còn cố ý dùng ánh mắt làm bộ đáng thương nhìn chằm chằm Nhan Hạ.

"Ở đó vui không?” Nhan Hạ hỏi.

"Chơi thật vui, có trò đụng xe điện, vòng xoay tròn, tàu lượn siêu tốc……….” Nhan Hạ vừa hỏi, Lục Hạo lập tức tiếp lời cô, hòng khiến Lục Phỉ có thêm hứng thú.

Nhìn dáng vẻ Lục Hạo ra sức, Nhan Hạ đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé của con.

Lục Hạo dừng lại, chớp chớp hai mắt, mặc kệ Nhan Hạ làm gì thì làm.

Trông vẻ “ Nhâm quân thải hiệt”(1), trái tim nhỏ của Nhan Hạ lập tức rung động đến mức phanh phanh đập, sau một khắc, trực tiếp gật đầu nói:” Được, mẹ sẽ đi cùng con xem xem thế nào.”

Thấy mama đã đồng ý, rất nhanh, Lục Hạo lại hướng về phía baba đứng bên cạnh:” Ba?”

"Ừm." Thấy Lục Hạo bị Nhan Hạ trêu chọc một lần, Lục Phỉ không đùa giỡn thêm nữa.

"Vậy chúng ta mau đi đi!" Thấy Lục Phỉ đồng ý, Lục Hạo lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ.

Sau đó, cẩn thận từng li từng tí đem bức tranh bỏ vào túi, rồi đưa cho Lục Phỉ, bản thân thì một tay nắm tay Nhan Hạ, một tay nắm tay Lục Phỉ chạy ra ngoài.

Chỉ một đoạn đường thật ngắng, hành động nhỏ này của tiểu Hạo đã tiết lộ ý tưởng nho nhỏ trong lòng cậu: hi vọng được ở bên ba mẹ mãi mãi.

Sau khi lên xe, Lục Hạo ngồi trong xe, bắt đầu ríu rít nói.

Đề tài được nói nhiều nhất chính là những hạng mục mà lần trước cậu và baba từng chơi, sau đó thỉnh thoảng lại lộ một câu:” Mẹ, chúng ta sẽ cùng chơi lại một lần chứ?” “Mẹ, mẹ thích trò đó sao?” “Mẹ.......”

Đối với sự hưng phấn của con trai, Nhan Hạ cũng chỉ có thể đôi lúc phụ hoạ vào.

May mắn, rất nhanh, ba người đã đến một tiệm đóng tranh.

Sau khi họ vào cửa, một cô gái trẻ đi theo bọn họ.

Khi nhận rõ ba người, trên mặt cô gái lộ rõ nụ cười kích động.

Sau đó, Nhan Hạ thể hiện rõ ý đồ của mình, lúc đưa tranh của Lục Hạo cho cô gái, cô ấy nặng nề nói:” Yên tâm, chúng tôi sẽ giúp Hạo Hạo.”

"Phiền toái cô." Nhan Hạ cười đồng ý.

"Đây là việc mà chúng tôi phải làm mà.” Cô gái nhỏ lập tức nói, sau đó, khi tiễn ba người rời đi, đột nhiên lấy dũng khí hỏi:” Ba bức tranh nàu, tôi có thể chụp chúng gửi lên Weibo cá nhân được không?”

Nghe vậy, Nhan Hạ cúi đầu nhìn qua Lục Hạo: "Hạo Hạo, con có đồng ý hay không?”

"Cái gì là đăng Weibo ạ?” Nghe mẹ hỏi, Hạo Hạo lập tức nghi ngờ hỏi cô nhân viên.

"Chính là để khiến có thêm càng nhiều người thấy tranh của con.” Cô gái cười một tiếng, giải thích.

"Được." Lục Hạo lập tức gật đầu, học điệu bộ Lục Phỉ nói chuyện thường ngày, đơn giản đáp một tiếng.

Nghe xong, trên mặt cô gái lập tức nở nụ cười tươi như hoa, vận khí của cô quả nhiên không tồi mà!

Chỉ là, so ra thì tiểu Hạo Hạo ngoài đời đáng yêu hơn trên ti vi rất nhiều nha.

Sau đó, nhìn bóng lưng một nhà ba người rời đi, cô gái lại cầm điện thoại chụp hình họ, sau đó nhanh chóng gửi lên web.

# Ánh mắt cười thật đáng yêu: Hôm nay có một khách hàng nhỏ đến tiệm, vẽ thật đẹp! Hình ảnh #

Sau khi đăng lên, cô lập tức ngưng lại chờ đợi màn hỏi thăm và like ảnh của bạn bè.

Bạn của cô, gần đây rất thích những đứa nhỏ cute, Hạo Hạo lại chính là người đứng mũi chịu sào.

Quả nhiên,đúng như cô suy nghĩ, chỉ chốc lát sau, phần bình luận và like đã bắt đầu sống dậy, tăng tiến thần tốc.

"Giao ra ảnh, ta tha cho ngươi khỏi tội chết."

"A a a, đây là Tiểu Hạo hạo vẽ đấy sao?"

"Tiểu Hạo hạo còn là một hoạ sĩ nhỏ đấy, những thứ khác có thể nói, những cái khác có thể hiểu, nhưng sao chiếc xe ô tô nhỏ này lại trông trừu tượng như vậy chứ.”

"Có thể đến đó nhìn tiểu nam thần không? Giao địa chỉ ra đây!”

"......"

Thấy bình luận này, cô gái lập tức đổ mồ hôi, chẳng lẽ thật sẽ có người theo Weibo mà tới đây sao?

Không đâu, đáng ra cô nên chờ họ rời đi mới đăng tin chứ nhỉ, chỉ là, cô quá kích động thôi.

Không có chuyện gì, không có chuyện gì...... cô cố gắng thôi miên bản thân.

Mà lúc này, ba người Lục Phỉ cũng đã đến khu vui chơi đợt trước.

Lần này và lần trước  vẫn giống nhau, náo nhiệt vô cùng, hơn nữa, khác với các đêm khác, hôm nay ở đây có thật nhiều sạp hàng nhỏ hoạt động.

Trước các sạp có đủ loại hình con rối, mà bên cạnh là những món đồ chơi thiếu nhi, hấp dẫn trẻ nhỏ.

Lục Hạo cũng bị đủ loại hình đồ chơi hấp dẫn đôi mắt, những thứ này không giống với mấy đồ bán trong khu mua sắm.

Nhất là mấy quả bóng, có thể uốn éo thành đủ mọi thể loại đồ vật, hình dáng.

Lục Hạo sợ hãi than trong lòng.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ, khát vọng trong lòng cậu, Nhan Hạ dẫn hai người đến trước một quán hàng, nói:” Cho tôi một quả.”

Nghe lời mẹ nói, Lục Hạo lộ ra nét mặt kinh hỉ, sau đó mong đợi nhìn người bán hàng.

Quả bóng bay nhanh chóng được uốn thành hình một chiếc xe hơi nhỉ, sau đó đưa đến tay Lục Hạo.

Lục Hạo nhận lấy, nói một câu"Cám ơn", sau đó rất vui vẻ đem xe hơi cầm trên tay.

Có bóng, một nhà ba người tiếp tục tiến vào khu vui chơi lớn hơn.

"Hai mẹ con ngồi đây chờ anh, anh đi mua vé.” Lục Phỉ nhìn đám người đang đứng xếp hàng, lần trước anh chưa biết, đi mua vé từng trò một, sau khi tìm hiểu một phen, mới biết ở đây bán vé combo, chỉ cần mua nó là có thể tuỳ tiện chơi bất kì trò nào trong khu vực.

Dĩ nhiên, cũng vì thế mà giá của nó không hề rẻ, người chỉ chơi vài trò sẽ cảm thấy không đáng giá, nhưng đối với Lục Phỉ mà nói thì anh càng nguyện ý mua loại vé này để dành nhiều thời gian để chơi cùng gia đình.

Lúc Lục Phỉ đi xếp hàng không có ở đây, Nhan Hạ tìm ghế đá ngồi xuống, cũng vừa lúc có một nhà ba người.

"Mẹ, con hơi khát.” Nhìn bạn nhỏ trước mặt uống nước, Lục Hạo lập tức nói.

"Đợi lát nữa baba trở về thì để ba mua cho nhé.”

"Vậy có thẻ mua chút mứt hoa quả sao?”

"Ừm." Nhan Hạ tiếp tục đồng ý.

"Vậy đợi lát nữa mẹ nhớ cùng ba nói nha." Lục Hạo cũng biết thấy tốt thì dừng, cũng sẽ khong muốn nhiều thêm nữa, nhưng vẫn cố nhắc một câu.

"Biết, con đúng là mèo nhỏ ham ăn mà.” Nhan Hạ nghe vậy, vuốt vuốt đầu con trai, dù biết tiểu Hạo là đứa nhỏ tham ăn nhưng việc lúc nào cũng chỉ tâm tâm niệm niệm đồ ăn như vậy thật đúng là khiến cô cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

"Hạo hạo mới không phải chú mèo ham ăn!" dù không hiểu mẹ nói có ý gì nhưng cũng biết đây không phải lời tốt đẹp nên Lục Hạo vội vàng phản đối.

Mà nói xong, Lục Hạo lại nhìn đồ ăn của người bạn nhỏ gần đó, thỉnh thoảng chảy nước miếng.

Nhất là bắp rang bơ.

Thật ra thì cậu rất muốn ăn!

Chỉ là, cậu nghĩ, mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý.

Về sau lớn lên, cậu nhất định phải tự mình mua thật nhiều đồ ăn vặt.

Lục Hạo âm thầm thề trong lòng.

(1): “Nhâm quân thải hiệt”: Cái này mình có tra baidu, kiểu như bức tranh quyến rũ người ta đến, muốn làm gì thì làm cái đó ý 

Xin lỗi các nàng vì thời gian qua up truyện không đều, mình sẽ cố gắng cải thiện, cố gắng up đều hơn, nhé, đừng giận mình nha, yêu thương