Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng)

Chương 20




Lúc này, Lục Phỉ dẫn Lục Hạo đi đến một khu vui chơi giải trí thiếu nhi nổi danh.

Có lẽ bởi hôm nay là chủ nhật, vậy nên trong công viên trò chơi vô cùng tấp nập, có không ít gia đình cho con đi vào đây nhân dịp nghỉ lễ cuối tuần.

Người nhiều dễ lạc, Lục Phỉ trực tiếp đem Lục Hạo ngồi lên cổ mình.

Ngồi ở nơi cao, Lục Hạo nhìn xung quanh có không ít bạn bè cùng trang lứa, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn cực kì, sau đó, nhìn vẻ náo nhiệt nơi đây, cậu khoog ngừng chỉ huy baba đi về phía trước.

Có lẽ cũng bởi nguyên nhân là nhiều người, cùng với việc có không ít người đều quàng khăn quàng cổ và khẩu trang nên không ai có thể nghĩ tới bên cạnh mình đang đứng một vị minh tinh vô cùng nổi tiếng.

Trong tình huống như vậy, Lục Phỉ và Lục Hạo đi lại tự nhiên trong đám người.

“Hạo Hạo, con muốn chơi cái gì?” Lục Phỉ nhìn người xung quanh chen chúc lẫn nhau, hỏi.

Nghe vậy, tầm mắt Lục Hạo tìm kiếm khắp nơi, chưa đến vài giây sau, cậu nhìn về phía một cái sân ở nơi xa, trong đó có những chiếc ô tô nhỏ đang di chuyển, lập tức vươn ngón tay chỉ:”Ô tô đâm, con muốn lái xe cùng baba.”

“Được, vậy chúng ta đi.” Đap lời, Lục Phỉ liền mang theo Lục Hạo đi đến chỗ bán vé.

Không phải cái gì trong khu vui chơi giải trí này cũng đều dùng vé, chỉ có những hạng mục đặc biệt mới tiến hành thu phí,lúc này Lục Hạo và Lục Phỉ đang đứng xếp hàng trong đoàn người mua vé và sau khi đến phiên hai người thì Lục Phỉ liền đặt tiểu Hạo xuống đất, nắm tay cậu chờ đợi ngoài khu vực lấy xe.

Hai lượt trôi qua, cuối cùng cũng đến phiên hai người.

Một vòng sau, Lục Hạo nhanh chóng đưa Lục Phỉ lên chiếc xe ngay gần đó.

Ngay lúc xe vừa chuyển động, Lục Hạo đã vô cùng hưng phấn mà lái xe đi.

Lục Phỉ ngồi một bên nhìn, con trai vừa đi lên liền không thể ngừng được nụ cười trên khuôn mặt, hai mắt lộ ra từng tia ý cười.

“Đụng chạm, đụng chạm… đụng chạm…” Đứa trẻ không ngừng điều khiển xe không ngừng đâm những chiếc khác trong không gian nhỏ hẹp của sân chơi, bất quá, dù là như vậy nhưng lại đổi lại được từng tiếng cười sảng khoái, thỏa thê của lũ trẻ và người lớn đi cùng.

Sau khi chơi xong, Lục Hạo vẫn chưa thỏa mãn mà rời khỏi xe, cậu nhỏ lôi kéo tay ba, nói:”Baba, lần sau chúng ta đi cùng mẹ tới thì tiếp tục chơi trò này được không?”

“Được.” Xoa xoa đầu con, Lục Phỉ đáp lời, tưởng tượng cảnh một nhà ba người đi chơi, Lục Phỉ bỗng dấy lên một tia khát vọng.

Nhìn bộ dáng ngây thơ, khả ái của Lục Hạo, Lục Phỉ chỉ mong con trai có thể tăng thêm nguồn lực, khiến fan của anh đổ gục hết, đến mức không nỡ thương tổn mẹ thằng bé.

Nghĩ đến đợt trước, không ít dân mạng đi đào bới, tẩy chay  người vợ của Úc Tử Phàm, đôi mắt Lục Phỉ tối sầm lại.

“Baba, chúng ta có thể đi chơi tàu lượn để ngắm phong cảnh được không?” Trong lúc Lục Phỉ đang suy nghĩ, Lục Hạo nhìn đoàn tàu đằng xa, đưa tay kéo tay anh một cái.

“Ừm.” Bị kéo khỏi dòng suy tưởng, ngay sau đó, Lục Phỉ lập tức ôm lấy con trai nhà mình đi mua vé, bất quá, lần này anh đã thông minh hơn, trực tiếp đi mua không ít vé ở các trò chơi khác.

Hết chơi tàu, tiếp đến, Lục Phỉ liền dẫn Lục Hạo đi chơi mê cung kính, chiếc xe âm nhạc, vòng quay ngựa gỗ hoàng gia,…. Sau khi chơi hết hàng loạt hạng mục, ý cười trên mặt Lục Hạo vẫn chưa từng tắt, mà có một số trò chỉ cho phép trẻ nhỏ chơi, Lục Phỉ trực tiếp dùng di động quay chụp lại, sau đó nhanh chóng soạn tin nhắn gửi qua cho vợ.

Cuối cùng, tới gần giờ ăn ăn cơm chiều, bầu trời dần dần tối xuống.

Đèn phố xung quanh đã bắt đầu chậm rãi phát sáng.

Muôn vàn ngọn đèn!!

Lúc này,Lục Phỉ và Lục Hạo đang ngồi ở trên vòng du quay, cảm giác nó đang chậm rãi lên cao.

Cả thân thể bé nhỏ của Lục Hạo nằm úp sấp bên một ô cửa kính, nhìn đoàn người phía dưới nhỏ bé như những chú kiến, cậu vội vàng nói với baba ngồi bên cạnh:”Baba, mau lại đây xem, phía dưới thật đẹp.”

Nghe giọng nói hưng phấn của con, Lục Phỉ chậm rãi đi tới, ngồi xổm phía sau Lục Hạo, cùng cậu thưởng thức cảnh vật xung quanh, đáy mắt chậm rãi dâng lên một chút hoài niệm.

“Lục Phỉ, anh xem, phía dưới rất đẹp!” Cô ấy cũng đã từng nói với anh như vậy.

Hôm nay, sau bảy năm,anh cùng kết tinh tình yêu của họ, cũng đứng ở vị trí cao như trước kia, ngắm nhìn khung cảnh mĩ lệ ấy.

Sau một năm, người vẫn như cũ!!! (Em dịch mà không hiểu cho lắm)

Yên lặng nhớ lại những lời này, Lục Phỉ đưa tay mò đầu Lục Hạo, xoa xoa, gằn từng chữ nói:”Con trai, lần sau nhất định cả nhà chúng ta sẽ cùng đến đây.”

“Vâng, cùng ba mẹ cùng đến đây.” Đầu cậu nhỏ lập tức gật không ngừng, nghĩ đến việc lần sau vẫn có cơ hội đi tiếp, khóe miệng cười rộng hơn.

Theo khoang ngồi càng ngày càng hạ thấp, Lục Hạo nằm trên lưng Lục Phỉ, gắt gao ôm chặt lấy cổ anh, sau đó chậm rãi cắn lỗ tai Lục Phỉ, nói:”Baba, hôm nay con vô cùng vui vẻ, về sau baba cũng đi chơi nhiều với tiểu Hạo và mẹ được không?”

Nghe thấy câu nói này, bước chân Lục Phỉ hơi ngừng lại, không biết vì sao mà khóe mắt trào ra dòng nước mắt chat mặn.

Hơi thở ra một hơi, lắng lại cảm xúc của bản thân mình, chậm rãi, dần dần hạ xuống tâm trạng, Lục Phỉ nghiêng đầu nói với Lục Hạo nằm phía sau:” Về sau mà có thời gian, baba nhất định đều sẽ ở bên cạnh hai mẹ con.”

“Baba thật tốt!” Lục Hạo vui vẻ reo lên, đem đầu nhỏ cọ xát lên người Lục Phỉ.

Lục Phỉ nghe những lời này, trong lòng cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.

Sau đó, khi đi đến bãi đỗ xe, anh cảm giác được tiếng hít thở nho nhỏ của con trai từ phía sau truyền đến.

Lập tức, không nhịn được mà bật cười, Lục Phỉ cẩn thận đưa cậu nhỏ từ trên lưng xuống, rồi đặt tại ghế sau, chuẩn bị tốt dây an toàn xong mới đi đến chỗ ghế lái, khởi động xe.

Thoáng chốc sau, ô tô đã chạy băng băng trên đường, Lục Phỉ ngồi đằng trước nhưng vẫn thường thường quay đầu lại nhìn về phía người đang ngủ phía sau.

Rất nhanh, xe của anh đã chạy đến cửa công ty Nhan Hạ, đúng lúc anh cầm điện thoại ra gọi cho cô thì thấy bóng dáng cô cùng Mạnh Luật cùng nhau ra khỏi công ty.

Nhìn ánh mắt chuyên chú của Mạnh Luật hướng về phía người đứng bên cạnh, đôi mắt Lục Phỉ nheo lại đầy nguy hiểm, tuy biết giữa hai người không có chuyện gì,nhưng khi thấy có một người đàn ông khác dùng ánh mắt như vậy nhìn vợ mình, hơn nữa còn thường thấy hắn ta le ve bên cạnh cô ấy, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.

Tầm mắt chậm rãi chuyển đến trên người đứa con trai mình đang ngủ ngon, Lục Phỉ xuống xe, sau đó vòng ra phía ghế ngồi sau, trong lòng nói câu thật xin lỗi, rồi vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hạo.

Bị Lục Phỉ phá đám như vậy, Lục Hạo chậm rãi mở ra đôi mắt mênh mang sương mù.

“Baba.” Trong thanh âm còn mang theo giọng mũi mềm nhũn đặc trưng của trẻ con vừa mới tỉnh ngủ.

Thấy con trai như vậy, trong mắt Lục Phỉ hiện lên một tia đau lòng, anh tiếp tục nói:”Đến công ty của mẹ rồi, Hạo Hạo muốn đi gặp mẹ không?”

Nghe được hai chữ mẹ (Tiếng trung là mâm, hai chữ nhá, nên đừng ai thấy lạ chỗ nì), Lục Hạo giật mình, ánh mắt trở nên tỉnh táo rất nhiều:”Muốn ạ.”

Thấy thằng bé hoạt bát lên, Lục Phỉ cười cười, sau đó đưa con ra khỏi xe.

Anh chỉ về phía Nhan Hạ và Mạnh Luật ở nơi xa, nói:”Mẹ đứng ở bên kia kìa!”

“Là mẹ và chú Mạnh.” Nhìn lại, Lục Hạo bỗng trở nên hưng phấn, tuột xuống khỏi người Lục Phỉ, cậu nhanh chóng hướng về phía bên kia chạy vội qua.

Đứng nguyên tại chỗ, Lục Phỉ bỗng cảm thấy trái tim đau quá, chú Mạnh, xem ra thằng bé rất thân thiết với tình định của mình!

Mà lúc này, Lục Hạo đã thành công đến bên Nhan Hạ.

“Mẹ.” Lục Hạo lập tức chạy đến ôm đùi cô.

“Sao con lại đến đây?” Nhan Hạ kinh ngạc nhìn con trai, đây là từ đâu mà nhảy ra a?

Tầm mắt dời ra liền thấy Lục Phỉ đang từ nơi xa đi tới.

Lục Phỉ đi lên phía trước, trực tiếp ôm lấy Lục Hạo và đứng bên cạnh vợ, lên tiếng chào hỏi Mạnh Luật:”Mạnh tổng.”

“Xin chào.” Mạnh Luật lễ phép đáp lời.

“Mạnh tổng đã ăn cơm chưa? Nếu không thì có thể đi ăn cùng chúng tôi?” Lục Phỉ tiếp tục hỏi.

“Không cần, hôm nay tôi có hẹn bạn gái ăn cơm.” Mạnh Luật lắc đầu cự tuyệt, ánh mắt nhìn Lục Phỉ mang theo một tia hiểu rõ, đáy mắt kia thanh nhuận khiến không ít người có cảm giác xấu hổ khi đối diện nó.

Nhưng kì lạ là, đối với Lục Phỉ mà nói, đó không hề có áp lực, vốn còn đang sửng sốt, khi đối mặt với tầm mắt Mạnh Luật, Lục Phỉ chậm rãi trả lời:”Nếu đã như vậy thì chúng tôi không quấy rày Mạnh tổng nữa.>”

“Ừm.” Mạnh Luật mỉm cười gật đầu

“Đến đây con trai, nói xin chào với chú Mạnh của con đi.” Lục Phỉ kêu Lục Hạo.

Lục Hạo cũng không biết baba nhà mình nghĩ cái gì, cậu vẫn mười phần nhu thuận, ngọt ngào mà chào Mạnh Luật:”Chú Mạnh, chào chú nhé.”

“Chào Hạo Hạo.”

Sau khi cùng Nhan Hạ chào tạm biệt Mạnh Luật, Lục Phỉ liền dẫn cô và con trai dời đi.

Nhìn bóng lưng của ba người, ánh mắt Mạnh Luật bắt đầu chậm rãi biến hóa.

Đúng lúc này, bóng dáng nho nhỏ đi đằng xa đang được Lục Phỉ ôm lấy hướng về phía anh cúi đầu chào.

Nhìn động tác của Lục Hạo, khóe môi Mạnh Luật lại gợi lên một độ cong ôn nhu.

Có đôi khi, thích không có nghĩa là muốn có được, chỉ cần nhìn người ấy hạnh phúc là đã tốt lắm rồi, trong tương lai, có khi nào anh cũng sẽ có một gia đình nhỏ hạnh phúc như vậy?

Phía bên kia, Nhan Hạ ngồi lên xe ôm Lục Hạo, nghe con kể về những chuyện lí thú trong công viên trò chơi, khi nghe đến đoạn hai người cùng vào vòng đu quay, cô không nhịn được mà liếc Lục Phỉ một cái.

Chính cái nhìn này đã khiến ánh mắt hai người giao hội nhau qua gương chiếu hậu.

Trong mắt cả hai đều hiện lên một tia ý cười sáng lạn.

Ngọt ngào quá khứ và những kỉ niệm chậm rãi ùa về.

Mà Lục Phỉ khi đối diện ánh mắt của vợ yêu, tâm trạng cũng trở lên vui sướng hơn, sau đó, anh dời lực chú ý trở về con đường phía trước, trong đầu lại xuất hiện bóng dáng của Mạnh Luật, trong lòng thì hừ hai tiếng thật cao lãnh, may mắn cho hắn ta vì đã thức thời!