Editor: MarisMiu
Chuyện bánh snack đi qua, kế tiếp tâm tình Lục Hạo đều là hoàn mỹ.
Thời điểm Lục Phỉ chuẩn bị bữa ăn tối, cậu bé lại càng thêm ân cần chạy trước chạy sau, hiển nhiên đã trở thành một con ong cực khổ đi tìm mật.
Khi cơm tối càng không cần Lục Phỉ nói gì, thằng bé tự động ngoan ngoãn ăn hết một chén cơm.
Lúc này đây, mỗi lần nhìn khuôn mặt tươi cười đáng yêu của con trai mình, trong lòng Lục Phỉ thoáng qua cảm giác tội ác, mình làm vậy hình như bắt nạt thằng bé quá.
Thế nhưng rất nhanh, ý niệm này Lục Phỉ mau chóng thoáng qua mất rồi…..
Sau cơm tối, Lục Phỉ đang xem tivi ở trên ghế sofa, đột nhiên nghe được tiếng kêu to của Lục Hạo ở trong phòng của cậu: “Ba ơi, con muốn tắm, mau tới giúp con!”
Không có lựa chọn nào khác, Lục Phỉ chỉ có thể đi vào phòng Lục Hạo, chỉ thấy Lục Hạo đang tìm quần nhỏ và áo ngủ của chính mình.
Lục Phỉ quan sát một lúc mới đi vào phòng tắm xả nước cho con trai.
Sau khi Lục Hạo chuẩn bị xong quần áo và khăn tắm của chính mình cậu bé cũng tiến vào phòng tắm, quay người lại cười ngọt ngào với người quay phim bên ngoài, không lưu tình chút nào đóng sập cửa lại.
Nhìn hành động của Lục Hạo, Lục Phỉ không nói gì, ngồi xổm xuống thử nước ấm.
Lục Hạo nhìn bóng lưng của Lục Phỉ một chút, cậu mím môi vẫn là tự lực cánh sinh. Bắt đầu vụng về cởi quần áo của chính mình, cởi đồ xong, đặt quần áo chỉnh tề ở một bên, lúc này mới tới gần Lục Phỉ.
Mà lúc này, Lục Phỉ cũng đã chuẩn bị xong nước tắm, cũng không quay đầu lại nói: “Hạo hạo lại đây, ba tắm rửa cho con!”
Tiếng nói vừa dứt, còn chưa chuẩn bị, một cơ thể trần truồng đột nhiên nhảy vào bồn tắm từ phía sau anh, từng bọt nước bắn tung tóe, nhất thời khiến cả người Lục Phỉ ướt nhẹp một phen.
“Hạo Hạo, con làm cái gì vậy?” Lục Phỉ nhìn quần áo ướt nhẹp của mình, lại nhìn qua bóng dáng nhỏ bé đang ngâm ở trong bồn tắm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ba, tắm cùng con luôn đi!” Lục Hạo chột dạ, chớp đôi mắt to, chờ mong nhìn Lục Phỉ: “Trên TV ba và con trai tắm cùng nhau cũng giống như thế này mà. Ba ơi, ba sẽ đồng ý đúng không?”
Lục Phỉ im lặng, chuyển đề tài thật đúng là đủ gượng gạo, có điều nghĩ đến hôm nay chính mình cũng lừa gạt con trai nhiều rồi, cho nên "tắm uyên ương" cùng con trai coi như là hòa đi!
Suy nghĩ xong nhìn xuống đôi mắt đáng yêu đang mở to của con trai, nói một câu: “Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, ba đi lấy quần áo.”
“Được ạ, ba!” Nghe Lục Phỉ nói, Lục Hạo vui mừng trở lại, lại thêm một vọc nước bay về phía Lục Phỉ.
Lục Phỉ bỗng cảm thấy bản thân mình sắp không kiềm chế được nữa rồi.
Khẽ thở một hơi, quay người đi ra khỏi phòng tắm.
Bên ngoài, đoàn quay phim nghe được tiếng động ở trong phòng tắm, lúc này nhanh chóng điều chỉnh mục tiêu về cái cửa.
Trong nháy mắt, Lục Phỉ đi ra, một đôi mắt càng thêm băng lãnh cộng thêm với khuôn mặt khôi ngô tuấn tú kia làm cho người ta vừa thấy liền không tự giác mà bị hấp dẫn. Nhìn lại cơ thể cao lớn kia một chút, bởi vì nửa người trên ướt sũng mà quần áo màu trắng lại toàn bộ dính ở trên người loáng thoáng ẩn hiện ra dáng người cường tráng.....Cả người tản ra lực hấp dẫn trí mạng.
Vóc người của Lục Phỉ được công nhận rất tốt ở trong làng giải trí. Lúc này, người quay phim nhìn dáng người như ẩn như hiện kia, càng cảm thấy danh bất hư truyền.
Người quay phim có thể tưởng tượng, một khi chương trình này được phát sóng thì sẽ có bao nhiêu người mê muội nhìn chằm chằm vào dáng người của Lục Phỉ.
Không lâu sau, Lục Phỉ cầm đồ ngủ của mình trở lại phòng tắm.
Khi cửa đóng lại không lâu sau, người quay phim nghe được rõ ràng từng giọng nói truyền đến không ngừng từ trong phòng tắm.
“Ba ơi, ba không không cởi quần nhỏ sao?”
“Ba ơi, chà lưng giúp con.”
“Ba ơi, nhiều bọt thật đấy.”
“Ba ơi, con đứng không vững! Đỡ con.”
“Ba ơi, bọt dính vào mắt con rồi, đau quá.”
“Ba ơi, ba có thể tắm rửa giúp con hay không?”
“Ba ơi...........”
Bên tai vang lên đều là giọng nói non nớt của Lục Hạo, mặc dù Lục Phỉ không trả lời, nhưng có thể tưởng tượng được lúc này nét mặt của Lục Phỉ cũng không tốt được bao nhiêu.
*
Một lát sau, rửa mặt xong Lục Phỉ trực tiếp xách cả người Lục Hạo trở về phòng của cậu bé.
Đặt Lục Hạo nằm yên ổn trên giường, Lục Phỉ cầm lên một cuốn truyện cổ tích bên cạnh rồi chậm rãi kể chuyện xưa cho Lục Hạo nghe.
Chỉ là đọc đến một nửa, Lục Phỉ ngẩng đầu lên nhìn lại thấy hai tay Lục Hạo đang len lén lau hai mắt của mình.
Lục Phỉ nhìn thấy thế lập tức dừng động tác, nhỏ giọng hỏi thăm: “Hạo Hạo làm sao vậy?”
Lục Hạo nghe vậy nhìn về phía Lục Phỉ, ánh mắt ngập nước long lanh có hơi phiếm hồng, nhỏ giọng ấp úng nói: “Ba ơi, con nhớ mẹ!”
“Thế sao lại không nói, tự mình len lén khóc?” Hai ngón tay Lục Phỉ cẩn thận lau khóe mắt của Lục Hạo, nhíu mày, đôi mắt đen nhánh thoáng qua một chút bất đắc dĩ.
“Tối hôm qua mẹ nói con ở nhà phải ngoan ngoãn.” Lục Hạo nhỏ giọng nói. Cậu là đứa bé ngoan nghe lời, phải nghe lời mẹ nói. Nhưng mà, vừa rồi đột nhiên thật sự cậu rất nhớ mẹ, nhớ đến bộ dáng dịu dàng của mẹ khi tắm cho cậu, muốn mẹ ôm cậu nhỏ giọng kể chuyện thiếu nhi cho cậu nghe.
“……” Nghe vậy, trong lòng Lục Phỉ nhất thời mềm mại một trận, hai tay vuốt tóc Lục Hạo: “Không thể gặp mẹ.”
Nghe nói như thế, hốc mắt Lục Hạo lại phiếm đỏ.
“Nhưng con có thể gọi điện thoại cho mẹ.” Sau đó, Lục Phỉ lại nói thêm một câu.
“Thật sao?” Ngay tức khắc Lục Hạo tươi cười đầy mặt.
“Ừm.” Lục Phỉ buồn cười gật đầu. Con trai đang diễn kịch sao, sắc mặt biến đổi cũng hơi nhanh rồi!
Sau đó, lấy di động của mình ra bấm số của Nhan Hạ. Thực sự, anh cũng nhớ vợ lắm!
Lúc này, Nhan Hạ vẫn đang làm việc ở trong phòng làm việc vì lần này cô phải chuẩn bị cho tuần lễ thời trang. Nghe được tiếng chuông điện thoại, nhìn cũng không nhìn đã trực tiếp bắt máy.
Nhưng khi nghe đến đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một tiếng vợ, cô liền dừng lại động tác trong tay nhìn về phía Tiểu Ngô: “Chờ tôi một lát.”
Tiểu Ngô lập tức gật đầu, ánh mắt mang theo nồng đậm tò mò. Vị kia chính là ông xã trong truyền thuyết của Nhan tổng sao? Nhớ tới trước kia Boss nhà mình nói một câu, thật sự cô bị dọa giật mình. Nhan tổng tuổi còn trẻ mà đã kết hôn sinh con rồi hả?
“Làm sao vậy?” Nhan Hạ đi đến một góc, khóe môi hơi cong lên, giọng nói trong trẻo.
“Hạo Hạo nhớ em, lúc nãy mới len lén khóc.” Lục Phỉ nói xong lướt nhìn con trai đang mong đợi nhìn chăm chăm cái điện thoại trong tay mình, trong mắt có ý cười nhàn nhạt nhẹ nhàng lướt qua.
Nghe được câu này, Nhan Hạ bỗng cảm thấy trong lòng giống như bị cái gì đập vào, cười nhạt một tiếng: “Đưa điện thoại cho con đi! Em nói với con một chút.”
“Ừm.” Lục Phỉ đáp lời, đưa điện thoại di động cho Lục Hạo vẫn đang nóng lòng ở một bên.
Lục Hạo vừa nhận được điện thoại, tất cả đau buồn đều bay hết đi, hưng phấn hô to vào cái điện thoại: “Mẹ!”
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Lục Hạo trở lại lần nữa, ánh mắt Lục Phỉ xen lẫn một tia dịu dàng. Sau đó, anh đi ra ngoài phòng Lục Hạo để lại không gian riêng cho hai mẹ con họ nói chuyện.
Mà lúc này Lục Phỉ cũng được đạo diễn mời vào một gian phòng trống để tiến hành phỏng vấn.
Chờ phỏng vấn xong, Lục Phỉ cẩn thận mở cửa phòng Lục Hạo ra. Nhìn thấy Lục Hạo ôm lấy di động chìm vào giấc ngủ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của Lục Hạo, Lục Phỉ rút lấy điện thoại từ trong tay Lục Hạo, đắp chăn giúp cậu. Lúc này mới cầm lấy di động rồi trở về phòng của chính mình.
Vừa vào phòng, lập tức gọi điện lại cho Nhan Hạ. Anh đứng trên sân thượng nhìn lên ánh trăng tròn tròn kia, trong lòng thương nhớ càng sâu, anh biết hai người đang ở chung dưới một bầu trời. Anh chỉ muốn sống chung một chỗ với cô thôi.
Bên kia Nhan Hạ nghe được tiếng chuông, cầm di động lên một lần nữa.
“Thằng bé ngủ rồi?” Bởi vì có tiểu Ngô ở đây, Nhan Hạ vẫn không dám kêu tên của Hạo Hạo.
Lục Phỉ nghe xong mỉm cười nói: “Ừm, ôm lấy điện thoại ngủ thiếp đi.”
“Một ngày nay hai ba con đơn độc ở chung một chỗ thấy như thế nào?” Nhan Hạ lại tiếp tục hỏi. Theo lời của con trai, ngược lại cô cảm thấy được hai người trôi qua rất đặc sắc. Lúc này, cô cũng đi tới trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, nhìn cảnh đêm xinh đẹp bên ngoài, nhưng trong đầu lại hiện lên những cảnh tượng ở nhà.
“Tạm được.” Nhớ tới một ngày hôm nay chính mình bị hạ gục nhiều lần, Lục Phỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt nhưng lại cảm thấy được ấm áp gấp bội. Ít nhất, anh biết rõ con trai nhà mình rất hay ăn vặt, lại biết con trai mình không thích ăn rau xanh, còn một điều nữa là xác định đứa con nhà mình rất vô tư mạnh khỏe, không suy nghĩ lung tung.
“Em cực kỳ chờ mong chương trình ngày hôm nay.” Môi Nhan Hạ cong cong nói, vài ngày nữa là có thể thấy được rồi.
“…..” Đầu dây điện thoại bên kia, Lục Phỉ trầm mặc một hồi. Anh cảm thấy nếu để cho vợ mình nhìn thấy, có khi nào hủy đi hình tượng cao lớn của anh trước mặt bà xã hay không đây?
“Được rồi, em còn có việc bận, không nói chuyện với anh nữa!” Nghe thấy đầu dây bên kia rất lâu sau cũng không có tiếng động, trong mắt Nhan Hạ lại lộ ra nụ cười yếu ớt. Cô cũng đoán ra được vì cái gì mà Lục Phỉ đột nhiên trầm mặc rồi.
“Đừng làm mệt mỏi quá, đi ngủ sớm một chút. Còn nữa, anh rất nhớ em!” Lục Phỉ nghe giọng nói của Nhan Hạ xen lẫn tiếng cười. ^-^Diễn Đàn^-^Lê^-^Quý^-^Đôn^-^ Trong lòng bất đắc dĩ nhưng vẫn là quan tâm dặn dò, cuối cùng vẫn không quên thêm một lời yêu thương.
“Em cũng nhớ anh, chăm sóc chính mình và con trai thật tốt, ngày mai gặp!” Nhan Hạ nghe giọng nói mê hoặc tràn đầy gợi cảm của Lục Phỉ, cả người không đè nén được nhẹ nhõm và vui vẻ.
Thời gian bây giờ thật tốt, tốt đẹp tới nỗi cô có chút không dám tin rồi!
“Ngày mai gặp.” Nói xong câu đó, Lục Phỉ mới lưu luyến cúp điện thoại. Sau đó, môi mỏng chậm rãi thành một đường thẳng. Tối nay, lại phải gối đầu ngủ một mình.
Lúc này, Nhan Hạ cũng đã quay người trở lại chỗ ngồi.
Tiểu Ngô nhìn khóe môi Nhan Hạ treo một nụ cười, trêu chọc nói: “Là chồng của Nhan tổng sao?”
“Ừm.” Nhan Hạ khẽ gật đầu.
“Có thể nhìn ra được Nhan tổng cực kỳ hạnh phúc.” Tiểu Ngô hâm mộ nói, bắt đầu từ cuộc điện thoại đầu gọi tới, khóe môi Nhan tổng tươi cười không khép lại được.
Nụ cười này, chỉ có từ người hạnh phúc mới có thể cảm nhận được, để cho người độc thân là cô đây hâm mộ cực kỳ! Quả thực là ân ân ái ái nha!
“Đúng vậy. Chúng ta rất hạnh phúc.” Nghe lời nói của tiểu Ngô, khóe môi Nhan Hạ càng cười rực rỡ chói mắt hơn nữa.