Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 80: Làm sao vậy




Nghe được âm thanh mở cửa, Ly Lạc đang khoanh tay mà đứng liền xoay người lại nhìn về đây. Tầm mắt của  phụ tử hai người giao nhau, không biết là có phải là do ánh nến hay không. Thế nhưng lúc này biểu tình của Ly Lạc có chút nhu hòa…

Đây là bộ dáng của Ly Hận Thiên chưa bao giờ gặp qua bộ dáng.

-Ngươi tìm ta, có việc gì không?

Nhìn thấy Ly Lạc như vậy, Ly Hận Thiên giống như là đã bị ảnh hưởng bởi biểu tình đó, ngữ khí cũng đi theo nhu hòa chút.

Ly Lạc cũng không để ý tới câu hỏi của Ly Hận Thiên. Hắn nhìn tới đầu vai của Ly Hận Thiên, mới từ trên giường bò dậy. Đến ngoại bào nam nhân cũng chưa mặc, bên ngoài nội sam trắng như tuyết kia, chỉ có một lớp áo choàng mỏng rộng lớn, lông tơ ở trên mặt của nam nhân do hô hấp vội vã, thở ra hoá thành sương trắng làm đám lông tơ nhỏ lay động nhẹ nhàng…

Thân thể của nam nhân bị áo choàng bao bọc kín đáo, nhưng đầu gối ở phía dưới vẫn còn lộ ra bên ngoài. Hài mang trong chân chỉ kịp xuyên được một nửa, gót chân còn lộ ra bên ngoài. Tuy rằng đã không phải là mùa đông, nhưng mặc như vậy mà vào lúc sáng sớm mà ở trong phủ chạy tới chạy lui, Ly Hận Thiên là cảm thấy thân thể của y quá tốt  đi…

Thấy Ly Lạc vẫn nhìn bộ dạng này của y, Ly Hận Thiên có chút lúng túng khó khăn mà chỉnh lại hài đàng hoàng, tiếp theo khép cửa đóng kín lại. Không khí lạnh lẽo đã bị y ngăn cách bên ngoài, chính sảnh lập tức liền ấm đi lên, nơi này đã có một chậu than đang cháy. Ly Hận Thiên mặc mỏng như vậy cũng không thấy quá lạnh.

-Tìm ta có việc?

Ly Hận Thiên lên tiếng hỏi lại một lần, y cũng không kêu Ly Lạc ngồi xuống, hai người liền cứ vậy mà đứng.

-Đến gặp ngươi chỉ là gửi lời từ biệt, bây giờ bọn hắn đang ở cửa Đông, bọn ta lập tức sẽ ra khỏi thành.

Ngày hôm qua đã nói qua với Ly Hận Thiên, giờ dần bọn hắn sẽ xuất phát.

Ly Lạc đang mặc một thân phục sức nhẹ nhàng, giống với kiểu dáng trong lần trước hai người họ đi ra ngoài. Kỳ thật Ly Lạc không nói, thì đa phần Ly Hận Thiên cũng đã đoán được. Nhưng y không nghĩ tới, Ly Lạc vào sáng sớm tinh mơ là kẻ duy nhất tìm gặp y, chỉ là gửi lời chào từ biệt đơn giản như vậy.

-Như vậy a…

Ly Hận Thiên túm lấy áo choàng mà vân vê. Tầm mắt của Ly Lạc khiến y có chút rất mất tự nhiên. Y không biết là hắn đang nhìn cái gì, nhưng cặp mắt kia lại không có biểu tình gì. Ánh mắt đạm mạc, liền ở trên người y mà chuyển tới chuyển lui, giống như là muốn nhìn thấu cái gì vậy, cái loại cảm giác này, giống như là Ly Lạc đang dùng tầm mắt xé toạt hoàn toàn quần áo của y ra mà nhìn thấy từ trên xuống dưới thân thể của y vậy, thực không được tự nhiên. Ly Hận Thiên né tránh tầm mắt của Ly Lạc, y nhìn vạt áo bên trong bị mình vân vê nhè nhẹ, mà nói một câu,

-Vậy đi thuận buồm xuôi gió. Trời rất lạnh, lại còn quá sớm, ta sẽ không đi tiễn các ngươi được.

Nếu là ngày trước, Ly Lạc nghe được câu nói như thế, nhất định sẽ gật gật đầu, cũng không để ý đến lời lẽ có lệ của y, mà đã trực tiếp bước đi. Nhưng hôm nay, Ly Lạc lại không đi, vẫn đứng như cũ mà còn bước lại gần…

Ly Lạc vừa đi lại gần. Ly Hận Thiên như là phản xạ có điều kiện liền lui về phía sau trốn. Bất quá, tốc độ so với Ly Lạc vẫn là chậm hơn một bước. Bỗng trước mắt bạch quang chợt lóe, cổ áo của y đã bị Ly Lạc kéo lại…

Tâm của Ly Hận Thiên nhất thời lộp bộp rơi xuống. Tâm y nói,  Ly Lạc cái người này không phải bởi vì đại hôn ngày đó, hắn an bài cho người dẫn y đi. Y đã cự tuyệt mà vẫn ghi hận đến tận bây giờ đi…

Người này không phải muốn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề đi…

Nhưng ở đây lại không phải là Ly phủ. Ly Lạc hẳn là sẽ không dám làm càn như vậy đi…

Nhưng mà mấy tên nhi tử này của y, có cái gì mà bọn hắn không dám làm đâu?

Chỉ là một động tác đơn giản. Trong đầu của Ly Hận Thiên lại nghĩ ra vô số loại khả năng xảy ra để né tránh. Thân thể y cũng đi theo tư duy căng thẳng mà cứng ngắc. Bất quá Ly Lạc chỉ là đang bắt lấy cổ áo của y, dùng ngón tay vuốt ve thử xem độ dày của vải áo…

– Ngươi mặc thành cái bộ dạng này, kêu người khác làm sao mà yên tâm được đây.

Ly Lạc vuốt phẳng lại cổ áo điêu mao của nam nhân, lời vừa nói như là đang mở miệng rất tự nhiên mà nói một câu ‘hôm nay trời rất đẹp’ vậy thôi. Giọng điệu của hắn vẫn đạm mạc như trước, từ trong lời nói đó không nghe ra một chút tình cảm nào, bao gồm cả sự quan tâm nên có.

Hắn chỉ là nói nam nhân mặc quá ít áo.

Nam nhân cúi đầu nam nhân, chỉ có thể nhìn thấy đôi giày da thú của Ly Lạc. Lúc này y cũng không biết biểu tình của Ly Lạc ra sao. Chỉ biết là, một câu này của hắn khiến tâm của y rối loạn…

Ly Lạc không phải là không cho phép y nhìn hắn, không cho y chạm vào hắn sao…

Nhưng ngày hôm qua, vì sao hắn lại cho người chuẩn bị món đồ ăn kia nói lời, bây giờ lại cố ý làm ra hành động khiến cho người ta phải mơ màng…

Hôm nay, vì sao lại nói ra loại lời nói này để người khác hiểu lầm như vậy…

Khiến y có ảo giác rằng Ly Lạc đối với y cũng là có quan tâm…

Y vẫn quen thuộc với biểu tình lạnh lùng của Ly Lạc hơn…

Vì như vậy, y sẽ cảm thấy thoải mái hơn, cũng sẽ không loạn tưởng…

Y sẽ không hy vọng xa vời là Ly Lạc lại đối với y quá tốt như trước nữa. Y chỉ cần, có thể giống như trước, mà cùng hắn ở chung thì tốt rồi, cũng không hề không nhìn y lại cố ý gây bất hòa…

Bởi vì như vậy, kỳ thật là hành động làm tổn thương người khác.

– Văn Diệu nhờ ta chuyển lại một lời cho ngươi.

Nghe được tên Văn Diệu, Ly Lạc nhìn thấy mi mắt nam nhân đang thùy xuống nhất thời run lên một chút, nhưng y vẫn không nâng nửa ánh mắt lên, không đợi Ly Hận Thiên hỏi câu ra câu nào, liền trực tiếp nói cho y nghe,

– Hắn nói, hắn đang ở Đông môn chờ ngươi, hắn muốn ngươi cùng với hắn đi đến Đông Vạn.

Ngọn lửa không tiếng động mà đang bập bùng cháy trên lò than. Vào canh giờ này, bọn hạ nhân đã bắt đầu công việc của họ. Ly Hận Thiên ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng bước chân qua lại ở phía trước cánh cửa. Tuy rằng đã đóng cửa, nhưng bọn hạ nhân thực dễ dàng có thể nhìn thấy y. Ly Hận Thiên biết y nên kéo ra khoảng cách với Ly Lạc. Vốn ngày thành thân đó, bọn hắn đã đối với Thiết Lặc bất kính như vậy. Nếu bây giờ lại truyền đi ra việc gì nữa, vậy thì càng nói lại không rõ…

Kỳ thật lúc này, y căn bản không nắm chắc là Thiết Lặc thật sự đã không biết gì hay không. Bởi vì biểu hiện của bọn hắn, thật sự là rất rõ ràng. Hình như chỉ rất sợ là kẻ khác nhìn không ra không biết mối quan hệ vặn vẹo giữa y với bọn hắn vậy.

Văn Diệu hoàn toàn đã không có dũng khí để tới nơi này để tự mình nói với y những lời này nữa. Là vì, Văn Diệu sợ y cự tuyệt sao…

Ly Hận Thiên cảm thấy, có đôi khi, y đối với Văn Diệu, tựa hồ như có chút tàn nhẫn…

Nhưng, với năng lực vốn có của y thì còn làm gì được đây…

Y lại là cha của Văn Diệu.

Cho nên mặc kệ là Văn Diệu có tới vài lần hỏi cùng một câu hỏi đó, thì Ly Hận Thiên vẫn cũng chỉ có một đáp án không thay đổi, đó là y sẽ không cùng Văn Diệu rời đi.

– Như vậy a…

Ly Lạc đã buông cổ áo của nam nhân ra, hắn không nhanh không chậm thay y, sửa sang lại áo choàng thật tốt lần nữa, tiếp theo hắn trở lại vị trí đứng khi nãy, hắn hỏi Ly Hận Thiên,

– Nhưng, nếu cũng là câu này, lại là do ta hỏi thì sao?

Hai mắt của Ly Hận Thiên mạnh mẽ mà trừng lớn. Y chỉ là nhẹ nhàng nhìn chằm chằm hai tay khoanh lại trước ngực của Ly Lạc, giống như là Ly Lạc ở trước trưóc mắt này lại đột ngột biến thành yêu ma quỷ quái…

Ly Hận Thiên không tin là bản thân y vừa nghe thấy được lời này lại phát ra từ miệng của Ly Lạc, y cảm thấy lỗ tai của y đã sinh ra huyễn nghe.

Ly Lạc là nói, muốn dẫn y đi sao?

Làm sao lại có thể.

– Ta hỏi ngươi, là ta muốn mang ngươi đi, ngươi sẽ cùng ta đi sao?

Thấy Ly Hận Thiên bày ra một bộ dáng không thể tin, Ly Lạc rất rành mạch mà lặp lại lần nữa,  thật sự là tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên a. Những lời hắn nói ngay bây giờ khiến Ly Hận Thiên nghe được rất mạch lạc, rõ ràng, hắn muốn dẫn y đi, Ly Hận Thiên ngươi sẽ đi sao?

– Ta…

– Cùng ta đi sao?

Không đợi Ly Hận Thiên nói ra xong, Ly Lạc lại truy vấn.

Nam nhân lại lần nữa đem đầu cúi thấp xuống. Y vừa định trả lời. Ly Lạc đột ngột kéo lấy cánh tay của y, kia áo choàng đang phủ ở trên thân nam nhân liền theo động tác này mà chảy xuống rơi trên đất. Không khí lạnh lẽo liền lập tức xông vào thân thể, Ly Hận Thiên theo bản năng đánh rùng mình một cái…

–  Ta hỏi một lần nữa, ngươi vẫn cự tuyệt sao, bây giờ là ta tự mình tới đón ngươi, hay là sẽ cùng ta đi sao?

Biểu tình của Ly Lạc vẫn không thay đổi. Nhưng lúc này quanh thân hắn bao phủ bởi khí thế bức nhân, hắn muốn Ly Hận Thiên cho hắn một cái đáp án, không cần y chần chờ mà để ở trong lòng tự hỏi bản thân mình cũng không muốn có bất cứ sự quanh co giả dối nào, muốn là đáp án thật tâm thật dạ của y ngay bây giờ.

– Ta không đi.

Tâm của nam nhân loạn thất bát tao. Đáp án này cơ hồ là bật thốt ra. Y bị Ly Lạc bức đến nóng vội, có trải qua sự tự hỏi hay chưa, có phải là ý nghĩ thật tâm thật dạ của y hay không. Ly Hận Thiên không biết.

Dù có là ai thì y cũng sẽ không chọn mà cùng ra đi, bởi y đã được gả cho Thiết Lặc.

– Ngươi đã xác định rồi sao?

Ly Lạc vẫn giữ tư thế như cũ mà lôi kéo y, hắn hỏi lại.

Lần này Ly Hận Thiên không nói gì, y chỉ gật đầu, thực cố sức mà gật đùa xuống một chút.

Trong phút chốc Ly Lạc buông tay ra, tâm của Ly Hận Thiên cùng thần kinh đang căng thẳng cũng theo đó mà một lần nữa rơi xuống tự do…

Y hiểu rõ Ly Lạc, hắn vĩnh viễn đều rõ ràng và quyết đoán như vậy. Ly Hận Thiên tin tưởng, đời này của Ly Lạc cũng sẽ hỏi cái gì thêm lần thứ hai nào nữa. Nếu y đã cự tuyệt, Ly Lạc sẽ không bao giờ nhắc lại câu hỏi này nữa…

Tầm mắt của Ly Hận Thiên trừng trừng nhìn, ánh mắt của y dại ra nhìn chăm chăm xuống mặt đất dưới chân. Lúc này bả vai của y bỗng trầm xuống, da thịt trên người đang bị phát lạnh đến sắp đông lại bỗng cảm giác được ấm áp bao bọc lại. Ly Hận Thiên mạnh mẽ mà ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy được bóng dáng của Ly Lạc đã rời đi càng lúc càng xa…

Hai tay của y không tự chủ được mà ôm lấy vạt áo choàng bao bọc siết chặt thân mình lại, chiếc áo choàng này, vẫn còn mang theo hơi ấm của Ly Lạc…

Áo choàng của y vẫn còn rơi ở bên chân, còn đây khoác ở trên người y là của Ly Lạc …

Ánh mắt của nam nhân, bỗng nhiên trở nên trống rỗng…

……

Bọn hắn đi rồi, chỉ để một mình y ở lại Đế Đô.

Thái dương đang ló dạng ngày càng lên cao, độ ấm cũng dần tăng lên. Nhưng Ly Hận Thiên lại vẫn như cũ mà cảm thấy lạnh lẽo, tâm y lại trống rỗng.

Giống như ở trong đó đột ngột đã bị đánh mất đi cái gì đó. Trong nháy mắt, không khí náo nhiệt liền đã bị hơi thở lạnh lẽo im ắng tràn vào thay thế vậy, Ly Hận Thiên có chút chịu không nổi…

Một ngày này, bề ngoài của Ly Hận Thiên giống như ngày thường mà trải qua. Nhưng tâm tình y lại rất thất lạc, luôn chỉ là tựa vào nơi nào đó mà ngẩn người. Y cũng không muốn nói chuyện, cũng không muốn gặp bất kì kẻ nào. Y lại càng không muốn động não suy nghĩ gì, đến cử động đổi tư thế cũng đều lười động.

Y đột nhiên cảm thấy, nếu có thể dễ dàng mà đi ngủ đông thì tốt rồi…

Cái gì cũng không muốn nghĩ, không muốn làm nữa, cũng không cần để ý.

Hôm nay Thiết Lặc cũng không có ở trong phủ, y cũng không có hỏi hắn đi nào, liền cứ thẩn thờ như vậy mà vô tri vô giác trải qua một ngày.

Vào bữa tối, một bàn bày ra thức ăn đầy sắc màu phong phú nhưng Ly Hận Thiên ăn vào miệng cũng chỉ như là ăn sáp vậy. Đến ăn no hay không ăn no, y cũng không biết.

Tiếp theo thì y đi ngủ, y cảm thấy, từ nay về sau nhân sinh của y sẽ liền cứ như vậy mà trôi qua, nhàm chán đến vô vị, vẫn cứ sẽ máy móc như vậy mà bị lặp lại …

Y cũng muốn nổi lên ý nghĩ, bây giờ chính y đã từ chối thì bây giờ y lại muốn hối hận không phải là đã quá muộn rồi sao? Hay là mới chờ đến lúc đã già đi, y lại mới nhớ lại lúc này mà hối hận đây…

Y đã sớm thay đổi quần áo. Y cũng không có hỏi Thiết Lặc có thể sẽ trở về hay không liền nằm xuống. Bất quá vừa lúc y mới nằm xuống không bao lâu thì đã nghe thấy âm thanh mở cửa, trong phòng thực yên tĩnh, cho nên một tiếng ‘chi dát’ kia thực rõ ràng.

Nam nhân thở dài. Nhưng y lại ẩn ẩn cảm thấy có cái gì đó không đúng, âm thanh kia hình như không phải là phát ra từ hướng cửa phòng…

Ly Hận Thiên lười nghĩ nhiều. Y đã chẩn bị cái cớ rất tốt rồi không nhìn Thiết Lặc mà sẽ nói thân thể của y không thoải mái.

Y liền như vậy mà nhắm mắt lại cho đến khi bước chân nhẹ giống như mèo kia đi đến mép giường, tiếp theo y liền ôm chăn mà giữ nguyên kế hoạch mà than thở ra một hơi. Nhưng mà y đợi nửa ngày, cũng không thấy Thiết Lặc có phản ứng…

Nam nhân không muốn mở mắt ra, nhưng y vẫn phải hé mí mắt ra.

Bởi vì không khí yên tĩnh này có chút kỳ quái.

Nhưng trong nháy mắt lại khiến y ngây ngốc chính là, bóng dáng đứng ở trước mắt của y, không phải là Thiết Lặc, mà là Mộc Nhai và Khâm Mặc…

Hai người hắn đang mặc y phục dạ hành, một trái một phải đứng ở bên giường.

Dáng người của hai người hắn rất chuẩn, bộ dạng lại soái. Dù là mặc y phục dạ hành cũng vẫn có khí chất như vậy. Nhưng điều chút cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là không phải là vào lúc giờ dần bọn hắn đã xuất phát rời đi rồi sao, sao lại vào giờ tuất này mà lại xuất hiện ở trong phòng của y?!

Việc này rất quỷ dị.

Ly Hận Thiên chỉ ngây ngốc nhìn hai người hắn, y hoàn toàn không biết phải nói gì nữa. Lúc này Mộc Nhai trao đổi ánh mắt với Khâm Mặc, tiếp theo Ly Hận Thiên liền nhìn đến một cái miệng mở rộng, tối đen như mực mà hướng về mặt y cắn tới…

Xác thực mà nói, đó là một cái miệng bao thật to.

Sau đó cả người y đều bị cái bao đó trùm lại mà ở bên trong.

Đây là cái tình huống gì?!

Cả người của Ly Hận Thiên hoàn toàn bị mộng rớt, đợi đến khi y phản ứng chuẩn bị muốn mắng chửi người, không biết là ai đang sờ soạng lưng của y một cái.  Y liền có thể lĩnh hội thử cái gì kêu là điểm huyệt rồi a. Trong nháy mắt cả người y liền bị cứng ngắc, đừng nói là thân thể không động đậy được, ngay cả cổ họng cũng hoàn toàn giống như bị bùn đất chèn ngang mà bị khô cứng lại vậy không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa…

Tiếp theo, chính là tiếng gió gào thét, ngay cả hô hấp của hai người hắn lẫn y đều không nghe được. Y bị bọn hắn bọc ở trong một chiếc bao tải đã chạy đi rất xa đến một nơi không biết, sau khi y thấy lại ánh sáng, vừa ngước đầu lên vẫn là mặt trăng sáng ngời thanh lãnh…

Ly Hận Thiên vẫn còn đang sửng sốt, y làm sai đã chạy ra bên ngoài rồi…

Bộ dáng y ngồi trong cái bao to mà ngước nhìn bầu trời, sao mà lại có chút giống hình ảnh con ếch ngồi đáy giếng a…

Sau đó y nghe thấy tiếng Văn Diệu hỏi,  bọn hắn, đã đắc thủ rồi sao?

Tiếp theo đó nữa là giọng của Mộc Nhai “Ân” một tiếng đáp lại…

Ly Hận Thiên rất muốn mắng chửi người, đắc thủ, bọn hắn đem y trở thành cái gì …

Hàng hóa hay là đồ cổ?

Bọn hắn đã đầu nhập vào quân làm trộm cướp rồi sao?

Bao to đang vây xung quanh y rất nhanh đã bị kẻ khác kéo xuống. Tầm nhìn của Ly Hận Thiên liền mở rộng ra. Nhưng nháy mắt tiếp theo, thân thể y lập tức lại bị ai đó ném vào trong xe ngựa, giống như là mua xong một bao khoai tây, trực tiếp đem bao khoai này quăng lên trên thùng xe…

Lọc cọc lọc cọc lọc cọc.

Chỗ ngồi ở trước xe ngựa, Ly Hận Thiên thấy được khuôn mặt không chút thay đổi nào của Ly Lạc …

Tốt lắm, tất cả đều đã đến đông đủ.

Mã tiên vung, âm thanh ‘ba ba’ vang lên vọng về phía chân trời. Ngựa di chuyển như là hoả tiễn đã bắn ra. Xe ngựa kia cùng một nhánh khác đã sớm vận sức mà chờ phát động. Đội ngũ tô lớn dứt lại bụi đường mà ra đi. Ở trong xe, lại có thêm một Ly Hận Thiên không rõ tình trạng ra sao…

Cùng lúc đó ở trong Đế Đô, Thiết Lặc mặt không có gì biểu tình gì mà nhìn ‘Ly Hận Thiên’ đang nằm ở trên giường, hắn rất muốn nói cho mấy tên kia biết, muốn gạt kẻ khác cũng phải lấy một chút thành ý đem ra a. Bọn hắn đến một mảnh mặt nạ da người cũng tiếc rẻ mà không mang ra sao…

Cái loại làm giả lừa gạt thô thiển này, hắn liền định muốn tự lừa gạt bản thân, còn hoàn toàn làm không được nữa là.

Trên giường đó đã được thay đổi ngay từ đầu đã không phải là Ly Hận Thiên.

Mấy tên đó thật sự coi hắn là thằng ngốc sao.