Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 42: Quá bi đát




Một chữ đơn giản, khiến cho mắt của Ly Hận Thiên hoàn toàn trợn tròn lên.

Tâm y cũng như bàn tay của người nọ thủ đều giống nhau mà thật lãnh lẽo, mất đi độ ấm vốn có.

Lúc này bàn tay kia giống như thi thể lạnh lẽo như băng, đang làm càn mà ở trên người y di chuyển khắp nơi mà vuốt ve mơn trớn. Khiến cho Ly Hận Thiên đối với hành động này hoàn toàn không cảm nhận được. Y không nhúc nhích, thân thể thẳng tắp mà đón nhận từng cái vuốt ve của người nọ, giống như kẻ đang bị sờ soạng kia, không phải là y vậy.

Ly Hận Thiên đang bị một tiếng xưng hô kêu “cha” kia, chỉ đơn giản như vậy đến mức không thể lại đơn giản hơn nữa, mà y vừa nghe được. Lập tức y đã tự động đả kích toàn bộ khí lực cùng tư duy mà chính bản thân y đang có đều hoàn toàn tan thành mây khói. Trong chớp mắt, trước mắt y tựa như biến thành một mảng trắng. Toàn bộ khả năng cảm nhận của các giác quan trên thân thể y hoàn toàn đều bị biến mất.

Đến nằm mơ, y cũng đều chưa từng mơ thấy rằng, sự kiện quỷ dị liên tiếp quỷ dị này sẽ kéo thành mối liên hệ với y, sẽ là do con y gây nên.

Cùng một giuộc mà thông đồng với bọn quỷ mị, ở trong thành đế đô mà bắt cóc nam nữ trẻ tuổi xinh đẹp đi làm đám cưới gả cho quỷ, đến cuối cùng, còn muốn bắt y đến nơi này.

“Tê…”

Một trận đau đớn đột ngột lan tràn trên ngực, bất giác khiến nam nhân từ trong suy nghĩ mờ mịt mà quay trở lại hiện thực. Sau khi tầm nhìn vẫn đang mất đi tiêu cự lại một lần nữa có cảm giác lại thu hồi đường nhìn, y nhìn thấy ở trước mắt mình là một mảng màu đỏ tươi vẫn như lúc nãy…

– Ngươi đang suy nghĩ cái gì, lại nhập thần đến như vậy, ân…

Nam nhân đeo mặt nạ hung hăng bắt lấy một bên đầu nhũ của Ly Hận Thiên đang lộ ra trong không khí. Hắn đem đầu nhũ nhéo lên, kéo lên rất cao. Hắn dùng hai đốt đầu ngón tay dùng sức ấn nó xuống mà nghiền, giống như phải chơi đùa đầu nhũ này đến nát nghiến thì thôi.

Động tác thô lỗ lại hung bạo, không có một chút ý tứ thương tiếc nào.

Chính là loại cảm nhận đau đớn bén nhọn đâm đến sợi thần kinh cực kì sâu sắc này, trong nháy mắt đã đem Ly Hận Thiên từ trong mờ mịt lần nữa bị kéo về hiện thực.

Ly Hận Thiên bị đau liền lui về phía sau. Nhưng người nọ vẫn kiên trì luôn không có buông tay ra, hắn nhéo thực chậm rãi. Ly Hận Thiên chỉ muốn trốn tránh, trái lại là y chỉ càng khiến bản thân càng đau thêm. Y biết rõ, chỉ cần bản thân theo ý người nọ càng tiến tới gần hắn thì chính mình cũng sẽ chịu thống khổ ngày càng ít đi.

Nhưng trong tiềm thức của y không muốn dùng cách này bởi y không thích cùng kẻ xa lạ thân cận quá, nhất là với người nọ ở trước mặt y này lại còn là con y.

Nếu có thể, y muốn trốn đi thật xa, sẽ trốn cực kì xa.

Cứ nghĩ người nọ là nhi tử của y.

Y lại không cảm giác một chút thân tình hoặc là tình cảm nào. Kẻ đang đối diện y, nhiệt độ của hắn làm y cảm nhận được một loại cảm xúc vô cùng lạnh lẽo còn hơn cả lệ quỷ ở phía sau lưng.

– Làm sao vậy, thái độ này là ngươi chê ta sờ không tốt? Ta nhiệt tình như vậy, ngươi lại còn có thể thất thần. Cha, ngươi nói xem. Ngươi như vậy, có nên phải chịu một chút ít trừng phạt hay không đây?

Người nọ không báo trước liền thả tay ra. Cảm giác đau đớn bén nhọn sâu sắc lập tức biến mất. Nhưng ở trên đầu nhũ lưu lại cảm giác nóng hừng hực, rất đau, thật nóng. Chỗ đó như là bị đùa giỡn đến hỏng rồi.

Thân thể của Ly Hận Thiên thực trắng. Lúc này, ở trên đầu nhũ của khuôn ngực bên trái, lại biến thành một khối đỏ bừng. Chỗ đó là do người nọ đối xử thật thô bạo. Hai bên đầu nhũ của Ly Hận Thiên lộ ra màu sắc khác nhau rõ rệt. Một bên đầu nhũ vẫn lún vào rất sâu nhìn như ngày thường. Bên còn lại thì dựng đứng lên…

Như là một đóa hoa đột ngột nở rộ.

Người nọ dùng móng tay khẩy mạnh đầu nhỏ đỏ bừng đã bị hắn xâm phạm ngược đãi qua. Hắn câu lên khóe môi nở nụ cười nhẹ. Tươi cười của hắn cùng với sắc mặt tái nhợt của Ly Hận Thiên, thành tiên ma đối lập.

– Ta biết rằng, ngươi thích bị như vậy mà. Cha, có phải càng đối với ngươi càng thô bạo, thì thân thể ngươi càng hưng phấn, đúng hay không đây…

Người nọ vừa nói xong, ngón tay vừa lực lúc mạnh lúc nhẹ niết xuống đầu nhũ vẫn còn đỏ bừng kia.

So với hành động dã man của hắn, Ly Hận Thiên càng để ý đến từ ngữ xưng hô ở trong lời nói kia của hắn hơn. Y hít sâu vào một ngụm khí lạnh. Lần này, y lại gắng gượng không phát ra bất cứ một âm thanh nào. Hai lần đều là do cố ý bị niết ở cùng một chỗ, thần kinh cơ hồ lập tức liền nhận được cảm giác đau đớn sâu sắc. Cách làm đau này, giống như là đang trực tiếp chà xát ngay trên miệng vết thương bị rách da lộ thịt.

Cảm nhận rất rõ rệt, nghạnh lên sinh ra đau đớn lạ lùng.

– Ngươi, không cần gọi ta như vậy.

Ly Hận Thiên cắn răng nói.

Y cắn răng, là vì che giấu sự run rẩy ở trong thanh âm của mình. Y không chỉ là bị niết mỗi hai lần này. Y vẫn bị treo lên ở trong này không biết đã bao lâu rồi, ăn mặc đơn bạc lại không nói đi. Đằng này thần kinh vẫn còn bị vây trong trạng thái căng thẳng cao độ. Ly Hận Thiên không có bất kì năng lực nào. Xem xét hoàn cảnh lúc này của y, thể lực đang không ngừng phát ra dấu hiệu suy yếu.

Bất quá, so với cảm giác thân thể càng ngày càng suy yếu khó chịu đựng tiếp, thì trên tinh thần của y lại càng không thể tiếp nhận được việc đang xảy ra trước mắt.

Khi nói ra lời này, nam nhân liền cúi đầu. Y cảm thấy xấu hổ, đặc biệt xấu hổ vô cùng. Bởi vì kẻ đang đối xử kiểu này với thân thể y, cư nhiên lại là nhi tử của y.

Giống như là hắn đang đối diện chơi đùa với món đồ chơi bình thường.

Mỗi một tiếng “cha” hắn gọi ra, đều khiến Ly Hận Thiên cảm thấy vô cùng châm chọc. Việc này so với hành vi của hắn đối với y, càng khiến cho Ly Hận Thiên càng cảm thấy sỉ nhục hơn.

“Chậc chậc, sách.”

Người nọ tỏ vẻ không hiểu lắm, cho nên “sách” thêm vài tiếng. Có lẽ Ly Hận Thiên nói như vậy lại khiến cho tâm tình hắn trở nên rất tốt. Gương mặt bị che lấp bởi mặt nạ đang tiến dần lại hướng về trước mặt y, hai cánh mỏng manh đang hạ xuống bây giờ đang kéo cao lên thành một nụ cười. Hắn đang cười, nhưng tươi cười này rõ ràng còn bao hàm ý nghĩa khác, ngoại trừ hắn, không có kẻ nào biết được.

Ý tứ sâu xa mờ ảo như vậy, lại mang theo nguy hiểm.

– Không để ta gọi ngươi là cha, vậy gọi là gì đây…

Tốc độ nhả chữ của người nọ thật chậm. Trong giọng nói cũng mang theo hoang mang, lúc này giống như hắn thật sự là đang trưng cầu ý kiến của Ly Hận Thiên. Bất quá chỉ một lát sau, hắn lại tự mình mà quyết định,

– Vậy, ta không gọi ngươi là cha, mà ta nên gọi ngươi là ‘nương tử’ mới phải, ngươi xem nghe có hay hơn không a…

– Ngươi!

Hắn khiến cho y cảm thấy rất nhục nhã, cực kì.

Ly Hận Thiên đột ngột ngẩng đầu. Trên mặt y còn mang theo phẫn nộ giận dữ, nhưng y còn chưa kịp phát hỏa. Hình phản chiếu trong mắt đột ngột hiện ra màu đỏ phút chốc càng ngày càng phóng đại khiến y muốn né tránh đi. Người nọ không hề báo trước mà dựa vào càng ngày càng gần tới trước mắt y. Từ đầu đến giờ, hắn vẫn đứng cách y khoảng nhỏ. Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, hắn liền xuất hiện mà đang kề sát ở trước mặt y. Thân thể của hai người họ hợp lại dán sát vào nhau cực kì chặt chẽm. Ly Hận Thiên đến thời gian muốn lui về phía sau cũng không có. Bụng của hai người họ liền hung hăng va vào nhau…

Chóp mũi nam nhân đụng phải bề mặt lạnh như băng của chiếc mặt nạ. Ánh mắt y trừng lên nhìn, nhưng lại không có cách nào để quở trách, bởi vì hai bên gò má đều bị đối phương nắm lại, bóp lấy gắt gao.

Ly Hận Thiên nói không ra lời, nhưng miệng y vẫn còn đang mở ra, nhưng bị bóp chặt đến mức y chỉ có thể phát ra mấy tiếng “ngô ngô”.

Trong nháy mắt, vị trí của hai người họ hoàn toàn thay đổi.

Một tư thế rất ái muội.

– Làm sao đây, ngươi rất thích xưng hô này sao, cao hứng đến mức không biết nên nói gì cho phải, đúng không?

Từ đầu đến cuối, nơi đáng lẽ phải có một cặp mắt ở đó lại chỉ là một mặt phẳng bóng loáng của chiếc mặt nạ đỏ. Lúc này, nơi đó đang đối diện với hai mắt đầy phẫn nộ của Ly Hận Thiên. Nam nhân nói không ra lời. Y chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng căm tức mà trừng hắn. Người nọ đối với việc này cũng không để ý tới. Hắn đón lấy ánh mắt của Ly Hận Thiên, nhẹ nhàng nói,

– Ngươi cứ nhìn ta như vậy, có phải muốn nói. Ta không nên gọi ngươi như vậy, đúng không. Bởi vì chúng ta còn chưa phải là vợ chồng …

Ly Hận Thiên không có phản ứng, y như trước, mắt y vẫn tập trung mà trừng hắn.

Nam nhân bị treo ở trên không trung. Thân thể y bị kéo thành một cái đường thẳng tắp. Tay người nọ cách một lớp vải ngoại bào liền sờ loạn ở trên lưng y, từ phía sau ấn thân trên của y tiến về phía trước, khiến cho y cùng hắn kề sát nhau.

– Chúng ta còn chưa bái đường nhỉ. Bất quá cũng không quan trọng lắm, sau này có thể lại bổ sung. Bây giờ chúng ta lập tức có thể…

Miệng người nọ kề sát vào bên tai của Ly Hận Thiên. Tiếng nói hư không linh hoạt mà từ mọi ngóc ngách trong phòng đều vang lên, chỉ là thanh âm kia lại cố ý bị đè thấp. Nguyên bản cảm giác ái muội đang lan tràn, chớp mắt lại rót vào vài phần âm trầm,

– Trước tiên phải động phòng.

Sau khi ba chữ kia được nói ra, sắc mặt của Ly Hận Thiên vốn trắng bệch, huyết sắc còn sót lại trên mặt liền càng bị rút đi nhanh chóng. Người nọ còn giữ chặt lấy hai gò má của y. Y rất đang muốn nói chuyện một chút, nhưng vẫn như trước chỉ có thể phát ra mấy tiếng “ô ô”…

– Đừng có gấp, ta sẽ nhanh chóng đến. Nương tử, vi phu biết. Ngươi chờ đợi đến nóng ruột vội vàng rồi a…

Người nọ xuyên tạc ý tứ của Ly Hận Thiên. Đồng thời, bàn tay đặt ở trên lưng y cũng đang vén lên vạt áo bào phía sau của y. Trên thân nam nhân ngoại trừ còn duy nhất một áo khoác ngoài vạt dài này thì đã không còn cái gì khác nữa. Bàn tay người nọ trực tiếp mà chạm vào thân thể y.

Người nọ thực thô bạo. Hắn vừa chạm đến da thịt của Ly Hận Thiên liền hung hăng xoa nắn nhẹ đến sưng lên, hoặc nói bây giờ là hắn đang cấu nhéo da thịt y. Hai cánh mông của nam nhân đang ở trong tay hắn mà liên tục bị thay hình đổi dạng. Da thịt trên mông bị năm ngón tay nắn bóp, theo giữa khe hở của các ngón tay mà nhô ra, giống như là đang dùng sức nhào nắn, nắm một cục bột thành hình tròn vậy.

Da thịt trên thân thể của Ly Hận Thiên đều bị làm đến phát đau, đau đến mức y phải run rẩy. Y liên tục hít vào mấy ngụm khí lạnh. Người nọ vẫn luôn chăm chú ngắm nghía ngũ quan của y bởi vì thống khổ mà trở nên vặn vẹo. Hắn tươi cười, càng thêm vui vẻ…

– Nương tử, có rất thoải mái phải không nha…

Thời gian người nọ xoa nắn nhẹ vốn rất lâu, thẳng đến khi mồ hôi trên trán của Ly Hận Thiên ngưng tụ chảy dài thành giọt rơi xuống liên tục thì hành động này mới ngưng lại. Bàn tay giữ chặt lấy hai gò má của y cũng buông xuống. Nhưng Ly Hận Thiên lại giống như không có phát hiện ra, như trước miệng vẫn mở ra. Biểu tình trên mặt y cũng không có một chút thay đổi nào…

– Đến, vi phu lại sẽ cho ngươi càng thêm thoải mái.

Màu đỏ ở trước mắt y vừa xẹt qua, Ly Hận Thiên vội vã nhìn theo màu sắc chói mắt kia mà xoay đầu lại. Nhưng y vẫn không kịp ngăn cản, người nọ lập tức làm một động tác nhanh nhẹn liền vén lên toàn bộ áo bào khoác ngoài duy nhất trên thân y…

Tâm y nhất thời giống như chìm hầm băng vạn năm, hoàn toàn triệt để lạnh lẽo từ tâm đến thân.

Trước tiên Ly Hận Thiên liền hướng về phía ngược lại muốn trốn đi, nhưng người nọ lại nhanh chóng quấn lấy eo y. Y bi ai nghĩ, đến cơ hội giãy dụa cũng đều không có. Thân thể y liền bị hắn đè nặng mà bị ghị chặt xuống phía dưới…

Cánh tay của Ly Hận Thiên bị treo ở trên không trung. Chiều dài của xiềng xích này vẫn là có chút dư dả, lại bị người nọ đột ngột làm một động tác đè lên như vậy. Cánh tay của Ly Hận Thiên giống như cũng bị kéo căng lên bị dây xích siết lại dọc theo quanh thân cánh tay đem nó chặt thành từng đoạn, khiến y đau đến nhe răng há miệng…

Hơn nữa dưới hoàn cảnh như vậy này thể lực dễ bị tiêu hao rất nhanh, Ly Hận Thiên liền tính toán muốn phản kháng, cũng chỉ là có ý chí nhưng không có khí lực…

Người nọ dùng chân mình đá văng chân của Ly Hận Thiên. Hắn không có bất kì chuẩn bị nào, cũng không có cái gì gọi là âu yếm tiền diễn. Trong nháy mắt, thân thể nam nhân liền bị xỏ xuyên qua…

Từ lúc hắn buông y ra, thời gian không đến một phút đồng hồ, người nọ liền tiến vào thân thể y.

Tốc độ rất nhanh.

Cánh tay của Ly Hận Thiên bị treo trên không, bàn tay y hung hăng mà nắm dây xích các đốt ngón tay cắm chặt lại với nhau lẫn dây xích lộ ra cả gân xanh. Trong lúc này, người nọ cũng không quản ở bên trong y có bao nhiêu khô sáp, liền nhanh chóng mà đưa đẩy trừu động tiến vào…

Hắn hoàn toàn mặc kệ cảm thụ của Ly Hận Thiên, phảng phất như y chỉ là một công cụ, một công cụ có công dụng duy nhất là giúp cho hắn tiết dục.

Ly Hận Thiên không hiểu. Hắn vì sao phải làm vậy đối với y, che giấu gương mặt, ép buộc y…

Người nọ cái gì cũng không nói. Giống như hắn dẫn y tới nơi này, mục đích cuối cũng là vì chuyện này.

Đến tột cùng là phải có nhiêu hận thù, mới có thể khiến hắn phí tâm tư tính toán khiến y phải hoảng loạn như vậy, đến mục đích cuối lại chỉ vì muốn làm nhục y,

– Ngươi rốt cuộc, là ai…

Trong lúc Ly Hận Thiên đang bị người nọ động tác thô bạo đưa đẩy, mà đứt quãng hỏi. Thân thể y sắp bị bẻ gãy mất rồi. Tay cùng thân thể, tựa hồ như rất nhanh sẽ bị đứt ra làm đôi. Y rất đau, đau đến muốn chết.

Loại đau này, khiến y đến muốn hôn mê đi cũng làm không được.

Kỳ thật có đôi khi bất tỉnh đi như lần trước cũng là chuyện hạnh phúc. Ít nhất, y cái gì cũng sẽ không biết đến nữa.

Nghe được câu hỏi của Ly Hận Thiên, người nọ bật cười phát ra tiếng cười thật vang. Ở một bên hắn vẫn hung hăng mà cử động eo. Một bên lại mở miệng dùng cái loại âm thanh hư không vang vọng khắp phòng mà trả lời,

– Ta là ai, ngươi mà lại không biết sao… Ly Hận Thiên, ngươi thật sự là đang giả ngốc sao. Thật đúng là lợi hại. Đang trong lúc này, ngươi còn giả bộ nói không biết… Ngươi phải biết rõ chứ, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi. Ngươi còn dám hỏi ta… Ngươi phải biết rõ, là ngươi thiếu của ta, ngươi nên trả lại. Không chỉ là có bao nhiêu đây, như thế này là hết được đâu. Ngươi nhớ cho rõ. Ly Hận Thiên, bây giờ chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Một chút nữa ta sẽ cho ngươi ‘nhớ tới kĩ càng’, ta là ai. Hiện tại, ngươi vẫn giả ngu. Được thôi, nên chúng ta liền ở đây mà tiếp tục chơi đùa tiếp trò chơi này vậy…

– Ta… Thật sự… Không biết…

Ly Hận Thiên nghiêng đầu lại. Y thật sự không biết người này là ai vậy. Y không dám tự mình đoán bừa. Chỉ là một cái tên mà thôi. Nhưng y lại đang ở dưới tình huống này, Ly Hận Thiên không dám nói lung tung. Y chỉ là muốn làm hắn có chút nhiễu loạn hơn nữa,

– Nhưng là… Ta biết… Ngươi thực chán ghét ta…

Người nọ nhất thời dừng lại. Lần này hắn không nói gì nữa, chỉ là càng thêm dùng sức mà chiếm lấy bên trong thân thể của Ly Hận Thiên.

Người nọ làm với tốc độ rất nhanh. Từ đầu đến cuối, hắn cũng không phải là đang muốn hưởng thụ gì. Bất quá chỉ là hắn làm thế này chủ yếu bởi vì đang muốn tra tấn Ly Hận Thiên mà thôi. Hắn cũng không ham muốn hay yeu thương gì y. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất để kết thúc trận lăng nhục ngược đãi này.

Ngay trong chớp mắt khi hắn vừa phát tiết ở bên trong thân thể của Ly Hận Thiên, người nọ vẫn nằm ở trên người Ly Hận Thiên, ở bên tai y mà phát tiếng cười nhẹ …

– Ta không phải là Quỷ Vương. Nhưng mà, ta là phu quân của ngươi. Cha, ngươi nhớ cho kĩ. Lần sau, chúng ta tiếp tục chơi đùa. Trò chơi này, hình như vẫn rất thú vị. Bây giờ, ta ở đây chơi đùa đến chán ngấy mất rồi. Lần tới, ta sẽ tiếp tục chơi đùa chỗ khác vậy. Còn có, ngươi đoán, ai trong bọn họ sẽ là kẻ trước tiên tìm ra được ngươi nha…

Người nọ buông Ly Hận Thiên ra.

Nhiệt độ thân thể của hắn vốn nóng hổi, lại khiến Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy được sự lạnh lẽo. Sau khi hắn buông y ra, thân thể băng lãnh của y mới có lại một chút độ ấm…

Rốt cuộc là ai…

Ly Lạc?

Mộc Nhai?

Hay là Văn Diệu…

Chủ yếu là vì sao lại làm như vậy…

Gây ra sự kiện ầm ĩ như vậy là tức giận muốn trả thù sao, lại cố tình bày ra trò huyễn hoặc ma quái khiến cho dân tình hoang mang lo sợ…

Là vì cái gì…

Người nọ cũng không đem y thả xuống. Ly Hận Thiên vẫn bị treo như vậy. Y hoàn toàn suy yếu. Toàn thân đều bị đau, như là bị kẻ khác đánh cho một trận. Đặc biệt là nơi ở giữa mông, cảm giác dính dấp nhớp nháp khiến cho y ghê tởm. Đây là tinh dịch người nọ lưu lại ở trong thân thể y, theo dọc chân y mà chậm rãi chảy xuống dưới. Y không biết, bên chân y còn có đọng lại vài giọt chất lỏng màu trắng đục.

Ly Hận Thiên không biết bản thân mình đã bị treo bao lâu. Ý thức của y dần dần bị mơ hồ. Y nghĩ rằng bản thân sẽ vẫn bị treo ở đây cho đến chết. Nhưng bên tai y đột nhiên nghe được tiếng bước chân, thực lẫn lộn, thực gấp gáp, giống như là có rất nhiều người…

Nam nhân vô lực nở nụ cười một chút, y cư nhiên xuất hiện nghe thấy ảo giác rồi a.

Đến lúc khi, bức tường ở trước mặt đột ngột bị mở ra …

Y nhìn thấy được vẻ mặt kinh ngạc Văn Diệu, còn có gương mặt không chút cảm xúc của Ly Lạc, cùng với khuôn mặt nghiêm nghị nhìn thấy y liền không nhịn được mà đen lại của Mộc Nhai…

Cái này, gọi là tề tựu đông đủ.