Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 309: Làn da không tồi




Ly Hận Thiên đã thất vọng rồi.

Nữ nhân của Hoàng Thượng không có tới. Nơi này chỉ có nương của Hoàng Thượng mà thôi.

Sau một lúc đi vào, y mới bừng tỉnh nhớ ra, Hoàng Thượng chỉ cưới một nữ nhân, chính là vị công chúa Đông Vạn. Chỉ là, hôm nay đối phương cũng không có xuất hiện. Ly Hận Thiên chỉ có thể thấy Hoàng thái hậu đoan trang, còn có cả mấy vị tỷ muội của Hoàng Thượng mà thôi…

Ban đầu cho rằng, tham quan hậu cung sẽ là chuyện rất thú vị, nhưng vừa thấy đến đám nữ nhân rì rầm, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy đau đầu. Nữ nhân vốn chính là nữ nhân, dù cho có thân phận ra sao đi nữa, đều có tc dụng tạo ra một đống tạp âm giống nhau. Đây là định luật bất biến từ cổ chí kim a…

Nhìn Khâm Mặc vẫn bình thản, ung dung, luôn toàn thây trở ra từ trong đám nữ nhân này, Ly Hận Thiên vạn phần khâm phục. Một đống nữ nhân này đều bị hắn nói chuyện nhỏ nhẹ, dỗ dành đến thực vui vẻ, thỉnh thoảng liền có người lại che miệng cười duyên. Chỉ ngoại trừ Hoàng thái hậu ra, nàng vẫn có thể duy trì được vẻ đoan trang bề ngoài ra. Nhưng, qua không bao lâu, thì các công chúa liền không màng đến hình tượng gì mà, quấn quýt lấy Khâm Mặc nhốn nháo lại thành một đoàn.

Đối với loại chuyện này, Khâm Mặc vốn đã thành thạo để xử lí ổn thỏa. Hắn vừa ở một bên nói chuyện hài hước dí dỏm, lại không tuỳ tiện, vừa ở một bên chuẩn xác không có lầm, phát các thứ đến các vị công chúa. Đây đều là do lần trước tới đây, là mấy thứ mà các công chúa đây nhờ hắn mang vào, đơn giản là một ít phấn mặt trang sức, hoặc là đồ chơi mới mẻ.

Tình huống này, thoạt nhìn như thật hỗn độn. Nhưng, Khâm Mặc nắm giữ, điều khiển tiết tấu rất tốt. Liền không bao lâu, cái rương kia liền thấy đáy, các công chúa lấy được tới tay phần của mình, cũng không hề nhốn nháo nữa; chỉ là ngồi ở chỗ của mình lật xem, hoặc là nói nhỏ hai câu cùng người khác. Một đám nữ nhân đều cười đến lúm đồng tiền như hoa. Lúc này, Khâm Mặc mới chuyển tầm mắt nhìn đến Hoàng thái hậu.



Thái Hậu, đây là lần này món đồ mà thần mang đến dâng cho người,

Khâm Mặc đưa một cái hộp gỗ nhỏ được một lớp tơ lụa bao bọc lấy, cho nha hoàn bên cạnh Thái Hậu, tất cung tất kính nói,

– Năm nay, trời thật lạnh, trên mặt biển đều bị kết băng, thuyền không dễ đi. Hơn nữa, nguồn cung cấp ở bên kia cũng không quá nhiều. Khâm Mặc phí rất nhiều công sức, mới tìm tới được một bình nhỏ này. Bất quá, Thái Hậu yên tâm. Qua năm, Khâm Mặc lại đi nghĩ ra cách tốt hơn. Cái khác thì thần không dám cam đoan, nhưng khẳng định sẽ không dừng mạch sử dụng thường niên của Thái Hậu lại được a.

Thái Hậu vừa ở một bên gật đầu, lại ở một bên ung dung, từ tốn mở lớp vải tơ lụa ra, tiếp theo lấy bình nhỏ được đặt ở giữa hộp gỗ ra, đùa nghịch ở trong tay một phen. Lúc này, mới mở cái nắp bình ra, dùng ngón tay chấm xuống một chút, tự thoa lên trên mu bàn tay của mình.

Ly Hận Thiên cảm thấy cái bình này có chút quen mặt. Ngay khi Thái Hậu nâng tay đưa đến trước mũi ngửi thử, y bỗng nhiên nhớ tới, cái bình này, y đã từng ở nơi nào thấy qua rồi đi…

Cái bình mà Thái Hậu đang cầm, còn không phải là trân châu cao hay sao…

Hiện tại, trong ngăn tủ ở nhà của y, vẫn còn có một đống nha.

Khâm Mặc dùng thứ này, như đồ chơi vậy, luôn tùy tiện lãng phí. Nhưng, đến nơi đây, làm sao lại liền trở nên trân quý đến vậy đi…

Đều trở thành trân bảo hiếm có.

Ly Hận Thiên hồ nghi, liếc mắt một cái nhìn Khâm Mặc. Bất quá, ngược lại, nhớ tới mấy huynh đệ của hắn rút ra đánh giá cho hắn, y cũng liền ở trong lòng có chút hiểu rõ rồi đi, cái gọi là vô gian không thương gì đó, thật là quá chính xác.

Hắn vốn phải dùng trân châu cao này, nắm giữ nhân tâm.

Vật càng hiếm có, quý báu lại càng dễ thu hút. Nếu cứ phân phát tràn lan, liền có vẻ không đáng giá cho lắm. Nên, hắn làm như vậy, Hoàng thái hậu sẽ cũng sẽ cảm giác được cũng chỉ có bản thân mình vốn là đặc biệt mới có đặc quyền sử dụng. Còn, Khâm Mặc lại chiếm được sự coi trọng từ nàng. Y lại nhìn thấy đủ loại ánh mắt ghen ghét, ganh tị lẫn hâm mộ của các công chúa, Ly Hận Thiên liền hoàn toàn minh bạch.

Trách không được, tuy Khâm Mặc là một thương nhân, lại được người khác kiêng kị. Điều này vốn không phải là không có đạo lý.

Ly Hận Thiên đang nghĩ tới đây. Vị Hoàng thái hậu này, vừa lòng đưa trân châu cao cho nha hoàn ở bên cạnh.  Lúc này, nàng mới phát hiện ra sự tồn tại của Ly Hận Thiên…

Nàng là Hoàng thái hậu ung dung hoa quý. Nhưng, nàng cũng là nữ nhân. Nàng cũng háo hức giống như những vị công chúa đó. Bất quá, vì muốn duy trì hình tượng của mình, cũng chỉ có thể an phận ngồi ở chỗ cao này, giả vờ ra dáng thanh cao, nhã nhặn. Bất quá, tâm tư của nàng vốn hoàn toàn không đặt ở trên tách trà, mà là ở trong rương đồ tựa như là hộp bách bảo kia của Khâm Mặc.

Cho nên, Ly Hận Thiên, đã bị nàng hoa hoa lệ lệ làm lơ a.

– Vị này chính là…

Giọng nói ôn hòa của hoàng thái hậu, lời nói nhỏ nhẹ hỏi, đối với sự thất thố của mình, nàng cũng không phát giác ra, mà những người khác cũng không có.

– Hồi Thái Hậu, đây là, gia phụ, đã sắp đến tết, nên người muốn tới đây vấn an Thái Hậu.

Khâm Mặc cũng không có báo tên của nam nhân ra. Do Ly Hận Thiên tò mò về bên trong hoàng cung, cho nên hắn liền dẫn theo y tới ngắm nhìn thử. Bất quá, vẫn nên ít có dính dáng đến người ở trong hoàng cung này là tốt nhất.

Bị điểm tên, Ly Hận Thiên chỉ có thể đi lên thêm bước, lại hành lễ một lần nữa. Chỉ có điều, tâm tình của vị Hoàng thái hậu thực tốt, vừa nghe xong câu trả lời của Khâm Mặc, lại vội vã quay trở về thoa trân châu cao, liền vung tay lên, hào phóng miễn đi lễ tiết.

Đến lúc này đây, Khâm Mặc cũng liền hiểu rõ nhiệm vụ của mình đã hoàn thành. Dù sao, cũng là hậu cung, hắn vốn không thích hợp ở lâu, dìu nam nhân đứng dậy, hắn liền hành lễ cáo từ Hoàng thái hậu. Khâm Mặc đều đã ghi nhớ lại mọi yêu cầu mới lẫn mọi thứ cũng đều đã được thanh toán xong.

Cho nên, Hoàng thái hậu tất nhiên là gật đầu, mà khi Ly Hận Thiên vừa ngẩng đầu lên, nữ nhân này lại như là đang suy tư điều gì đó, mà nhìn chằm chằm lên y…

Tầm mắt từ đôi mắt của nàng nhìn thẳng y, Ly Hận Thiên bị nàng nhìn, đến trong lòng thẳng phát run…

Vị nhân gia này là Hoàng thái hậu. Nếu nàng đang nhìn y, thì Ly Hận Thiên cũng chỉ có thể đứng yên để cho nàng xem, không thể quay đầu lại liền bỏ đi được. Xem như,  ngay khi Ly Hận Thiên bị nàng nhìn đến cả người cứng đờ, mồ hôi lạnh sắp đổ xuống đầm đìa cả người, thì vị Hoàng thái hậu kia lại lên tiếng…

– Gương mặt này của ngươi, không tệ.

Vị Hoàng thái hậu này vốn rất có hiểu biết về việc bảo dưỡng làn da. Nàng thấy làn da của Ly Hận Thiên thật không tệ, cho nên hai mắt liền nhìn nhiều hơn một lúc. Đối phương lại là cha của Khâm Mặc, tuổi tác vốn tự nhiên là không nhỏ. Nhưng, làn da này của y, so với nữ tử trẻ tuổi, là chỉ có hơn chứ không kém cạnh gì mấy, hoặc nên nói là, càng tốt hơn rất nhiều đi.

Không có nếp nhăn, liền một cái vết chân chim mờ nhạt cũng đều không có, trơn bóng như lúc mới sinh, chỉ là vừa nhìn bên ngoài thôi, là đã có thể cảm nhận làn da này như búng ra nước, đàn hồi rất tốt…

Nam nhân có thể có được làn da tốt vậy, đúng là không dễ.

Nàng cũng muốn hỏi, ngày thường thì Ly Hận Thiên luôn dùng cái gì, hoặc là đã từng ăn qua cái gì, mới dưỡng ra làn da tốt đến vậy đi…

Khâm Mặc biết Hoàng thái hậu rất có hứng thú với việc bảo dưỡng ra một làn da đẹp, vừa bắt đầu nói lên, chỉ sợ là qua mấy cái canh giờ cũng sẽ không kết thúc được đi. Khẳng định là nàng đang muốn truy hỏi phương thức, thói quen sinh hoạt, thậm chí là đến đồ ăn hàng ngày đã thêm những gia vị gì, cũng đều hỏi ra đến rành mạch.

Khâm Mặc gấp gáp muốn trở về, là vốn không muốn để nam nhân dính dáng đến hoàng cung quá nhiều, chính là ở trong nóng vội, não vừa xoay chuyển, lại nảy ra chủ ý…

Hắn cười một chút, ở trong mắt của người ngoài, đó là nụ cười ôn tồn lễ độ, mà ở trong mắt của Ly Hận Thiên, y chỉ cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, dự cảm bất tường, thản nhiên mà thăng tiến a…

Khâm Mặc vốn là cái tên đầy mình đều mang theo ý nghĩ xấu.

Giờ khắc này, ý nghĩ xấu này lại càng ở trong tình thế mạo hiểm mà ào ạt tuôn ra.

– Thái Hậu. Đây là, do cha ta, mỗi ngày đều thoa quabvài lần trân châu cao. Cho nên, làn da mới tốt đến vậy a.

Khâm mặc cười nhẹ, tiếp theo liếc mắt một cái nhìn vẻ mặt cảnh giác của nam nhân, tiếp tục nói,

– Từ khi dùng trân châu cao, nơi đó của cha ta, co dãn không ít, cũng mềm mại không ít, màu sắc này nọ, cũng đẹp mắt hơn rất nhiều. Hơn nữa, còn có một cổ hương khí, y thực thích. Bọn ta nhìn thấy, cũng cao hứng.

Nếu trong miệng đang uống nước, Ly Hận Thiên khẳng định sẽ phun ra rồi đi. Đặc biệt là nhìn  thấy bộ dáng gật gù cùng với vẻ mặt hâm mộ của vị Hoàng thái hậu này…

Đây là, do Khâm Mặc tùy tiện, bày ra vẻ nghiêm trang hồ siểm a!

Hoặc nên nói là, hắn cư nhiên dám đùa giỡn cả Hoàng thái hậu…

Từ khi nào mà y đã từng dùng qua trân châu cao để thoa mặt hả. Bọn hắn lấy thứ này coi như dịch bôi trơn mà sử dụng. Hơn nữa, lời nói này của Khâm Mặc, y nghe ra sao thì cũng không đúng lắm. Bởi, căn bản, hắn không phải là đang nói về làn da của y, mà là…

Tên gia hỏa này, trắng trợn táo bạo trêu ghẹo y…

– Thái Hậu. Khâm Mặc đây, liền cáo từ trước. Đầu tiên là dâng cho ngài trước để dùng qua năm. Ngài yên tâm. Khâm mặc sẽ nghĩ cách, kiếm cho ngài nhiều trân châu cao hơn nữa.

Khâm Mặc vừa nói xong, kéo nam nhân đi liền cáo từ. Lần này, Hoàng thái hậu cũng không ngăn lại nữa, lòng tràn đầy chờ mong Khâm Mặc có thể đưa đến trân châu cao nhiều hơn chút nữa. Nàng cũng muốn có được làn da hoàn mĩ như Ly Hận Thiên vậy…

Sau đó, nàng ảo tưởng, đến lúc đó, khuôn mặt của nàng liền giống như nơi đó của Ly Hận Thiên….

Thật là hạnh phúc quá đi mà.

Vừa ra khỏi hoàng cung, trở lại văn thừa phủ, Khâm Mặc mới nhịn không được nữa, mà cười ra. Vẻ mặt của Ly Hận Thiên bị hắn cười đến xấu hổ. Những tên còn lại, cũng là không thể hiểu được, mà nhìn Khâm Mặc. Khâm Mặc cũng chưa nói cái gì, chỉ là nói, Hoàng thái hậu hâm mộ Ly Hận Thiên vân vân, nàng cũng hy vọng có thể được giống như nam nhân vậy, vừa mềm mại như nước, co dãn đàn hồi a…

Cái năm này, đã là năm thứ ba mà Ly Hận Thiên đi vào nơi này, khác với vài lần trước đây. Một năm này, y trải quá rất khoái nhạc.

Cả nhà đoàn viên, hoà thuận vui vẻ. Y thích mọi người đều ở bên cạnh y, không còn có mâu thuẫn cùng ngăn cách, cùng nhau ân ân ái ái, ngọt ngọt ngào ngào.

Trong cả một tháng giêng, bọn hắn hoàn toàn không đi đâu cả, đều ở nhà, luôn bồi y. Ly Hận Thiên vừa vui mừng lại cao hứng. Mỗi ngày, ngoại trừ ăn ăn uống uống, chính là mọi người cùng nhau chơi đùa. Mỗi ngày đều trải qua như vậy, dù cho là có sống qua bao lâu đi nữa, y cũng đều sẽ không chán ghét. Chỉ là có một việc, khiến cho Ly Hận Thiên vô cùng rối rắm…

Khi y cùng Văn Diệu đi Đông Vạn, văn thừa phủ vốn đang trang hoàng. Đồng thời, Khâm Mặc cải tại, trang trí lại phòng ngủ lớn một lần nữa.

Việc này, Ly Hận Thiên vốn không biết. Bởi vì, y chưa từng đi qua cái phòng đó, chỉ là vào buổi tối ngày nọ, bọn hắn đột nhiên vây quanh y, đưa y vào nơi đó…

Khi vừa vào, thoạt nhìn căn phòng cũng không có gì thay đổi. Nhưng, chân chính bước hẳn vào, Ly Hận Thiên liền phát hiện ra sự khác biệt trong phòng…

Nhưng khi đó, đã chậm rồi đi.

Khâm Mặc bày ra mấy cái này nọ ở trong phòng này, chính là vì đợi đến ngày này a.

Ngay sau khi hắn nhìn thấy thể lực của Ly Hận Thiên đã bị tiêu hao quá mức, sắp bị bọn hắn làm đến đuối sức rồi, thì hắn liền biết, bọn hắn sớm hay muộn gì thì cũng có một ngày, còn phải tiếp tục thực hiện lại chuyện ba người bọn họ cùng lúc đã làm…

Như vậy, có thể có được y càng nhiều hơn nữa, thân thể của y, cũng sẽ ít bị hao tổn, giảm đến thấp nhất.

Bản thân của Khâm Mặc đối với chuyện này vốn không phản cảm. Hắn thực thích với người khác cùng làm y, nhìn thấy được cả một dáng vẻ hoàn toàn bị yêu thương lẫn biểu hiển khác với bình thường của Ly Hận Thiên.

Ở chỗ này là để dành làm việc đó, cho nên, Khâm Mặc liền đã chuẩn bị mọi thứ để thuận tiện làm ở trước đó.

Hắn tuyệt đối là đã có dự kiến trước.

Sau khi hắn trở về, dưới sự bàn bạc của mấy tên này, cơ hồ như là đã không có gì dị nghị cả, nên lập tức liền cùng nhau nhịp nhàng thực hiện. Ly Hận Thiên vẫn sẽ bồi từng người trong bọn hắn. Nhưng, cách mỗi một đoạn thời gian, bọn hắn liền sẽ, cùng nhau tới…