Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 272: Đều đã kết thúc




Hai người hắn cũng không phải là cùng nhau động, mà là rất có phối hợp ăn ý. Trong khi Mộc Nhai đi ra ngoài, thì Ly Lạc cử động đâm sâu tới. Cứ tuần hoàn lặp đi làm lại như vậy, cam đoan nơi đó đều hoàn toàn luôn luôn bị điền tràn đầy. Giữa lúc luân phiên, hai tên này còn phối hợp đâm thẳng sâu đến nơi mãn cảm nhất ở trong thân thể của nam nhân…

Triệt để khai mở khuấy đảo đến chiều sâu mà từ trước đến nay chưa từng có được.

Lúc ban đầu Ly Hận Thiên vẫn chưa thể nào quen nổi, muốn dùng sức mà đẩy mạnh một cái khiến cho hai tên này đi ra ngoài, cũng hô lên bị xé rách đến hỏng rồi. Nhưng mà động đồng một hồi, y cũng thành quen…

Không phải là không đau, mà là không có khí lực để hô nữa…

Y bị hai người này đâm đến lay động cao thấp xóc nảy, khẳng định là loại hành động này khiến y đau, nhưng mà so với loại cảm giác bị xé rách khi mới vừa tiến vào, thì hiện tại, cái loại đau này vẫn là có thể nhịn xuống. Ở trong sự thống khổ hỗn loạn, còn có cả một loại sung sướng chưa từng được nếm thử qua. Ở phía dưới đều bị nhồi đầy, cảm giác chướng bụng kia, như là phát ra từng cỗ điện lưu, từ nơi giao hợp di chuyển tới các nơi ở trong thân thể vậy…

Ngay cả bộ lông, cũng đều hoàn toàn đã trở nên cực kì mẫn cảm…

Cảm giác vừa đau, lại khoái hoạt, như muốn giết chết y vậy.

Y nói không rõ, là muốn nhiều hơn nữa, hay là không muốn tiếp nữa đây. Trong chốc lát, khi thì vừa lắc đầu, lúc lại tiếp tục rầm rì. Ánh mắt đều hồng lên, nhưng lại không có nước mắt rơi xuống nữa. Ban đầu, Khâm Mặc còn muốn cho hai tên kia làm nhanh lên mau mau mà chấm dứt, để hắn có thể tận tình hảo hảo mà hưởng dụng một mình, nhưng bây giờ, hắn lại không gấp gáp đến vậy…

Biểu tình của Ly Hận Thiên bây giờ, rất đẹp mắt….

So với chuyện tự mình đề thương ra trận, loại kích thích thị giác này, càng khiến cho hắn tận tình hưởng thụ hơn rất nhiều…

Thì ra, trong khi y bị người thượng, chính là đang bày ra cái dáng vẻ này…

Khi chỉ có hai người họ làm, Khâm Mặc chỉ chuyên chú vào việc cảm thụ thân thể tiêu hồn của nam nhân này, cũng chưa từng cẩn thận quan sát qua bộ dáng của Ly Hận Thiên. Dù cho có từng xem qua, cũng sẽ không thể nào nhớ rõ, tình dục tràn vào đầu óc, hắn nào có nhiều tâm tư mà đi tìm tòi để ý đến vẻ ngoài vô dụng này nọ a.

Hiện tại, hắn triệt triệt để để mà thưởng thức một lần…

Khâm Mặc này, nơi nào mà chưa từng đi qua, cái dạng tiết mục gì mà chưa từng thưởng thức qua. Mấy màn biểu diễn cùng loại như vậy, Khâm Mặc cũng đã từng xem qua, còn có kích thích hơn hình ảnh ở trước mắt này rất nhiều. Đó là một loại hưởng thụ về mặt tinh thần, thỏa mãn dục vọng vô cùng nguyên thuỷ, cùng với bản chất bạo lực tiềm tàng trong mỗi con người…

Cảm giác xem người khác bị thượng, đã rất hưng phấn rồi, huống gì bây giờ là hắn đang xem người mình thích bị thượng thì càng khỏi phải nói tới nữa….

Tư vị này, chỉ có mỗi một mình Khâm Mặc tự mình biết mà thôi.

Có bao nhiêu cảm xúc tuyệt vời a.

Xương cốt toàn thân của Ly Hận Thiên đều giống như vừa bị người ta đánh gãy, một chút khí lực đều không sử dụng nổi nữa, thuận theo sự luật động của hai tên kia mà lay động không ngừng, thỉnh thoảng lại phát ra một trận âm thanh vô lực lại mang theo tình dục không che giấu nổi…

Trong khi Khâm Mặc nhìn xem đến phấn khích không thôi, thì nam nhân này không biết đang chịu phải cái kích thích gì, y liền hé miệng cắn một ngụm lên bả vai của Ly Lạc, hai cánh tay cũng không do dự, lập tức tự động mà choáng lấy người hắn, bấu víu lấy tầng da thịt ở phía sau lưng của Ly Lạc, phát ra một trận rên rỉ ô ô…

Giống như tiếng dã thú đang tê rống vậy.

Qua một lát, Mộc Nhai dừng lại động tác, cơ bắp buộc chặt cũng chậm rãi thả lỏng. Khâm Mặc vừa nhấc đầu lên, liền nhìn thấy Mộc Nhai lưu luyến rời khỏi thân thể của nam nhân, kéo theo, là một mảng chất lỏng trắng đục…

Từ đỉnh nam căn vẫn còn giương cao như cũ của Mộc Nhai chảy ra…

Mặc kệ là có xem bao nhiêu lần, thì hình ảnh mà dáng vẻ cái lỗ nhỏ ở phía dưới của nam nhân này phun ra nam căn kéo theo một bãi chất lỏng trắng đục nhiễu xuống, đều hoàn toàn xem không thấy đủ, cũng không khiến cho người nhìn chán ghét. Hình ảnh này so với việc tự mình làm y còn muốn kích thích hơn nhiều.

Khâm Mặc gắt gao nhìn chằm chằm y. Ngay sau khi Mộc Nhai bứt ra, cũng không vội vã tiếp nhận lấy ngay, chỉ là kéo bả vai của nam nhân, để cho y hé miệng ra, lại lần nữa ngậm lấy nam căn của hắn…

Tiếp theo, hắn liền nhìn dáng vẻ Ly Lạc ra vào bên trong thân thể của y.

Một màn này ở trong mắt của Khâm Mặc hoàn toàn trở thành một loại thưởng thức.

Từ góc độ này, ngắm nhìn dáng vẻ nam nhân bị chinh phục, lại có một phen tư vị khác biệt a.

Dưới lớp vải tăng bào bị vén lên trên người là hai cánh mông trắng nõn, trên làn da đó còn có dấu ấn bàn tay của Mộc Nhai lưu lại. Nhục bổng không nhỏ của Ly Lạc liền ở giữa khe mông của y trừu cắm đến thích ý mãnh liệt, như là muốn đâm đến thân thể của nam nhân bị xẻ ra làm đôi vậy…

Không có mái tóc để che, biểu tình ở trên mặt của nam nhân hiện ra, càng xem đến nhất thanh nhị sở. Ngắm nhìn, từ đường xương sống lưng tiếp tục hướng lên trên, hai bên quai hàm của nam nhân đều bị banh ra phồng lên. Y chưa từng ngậm qua thứ này, không có kỹ xảo gì, chỉ là há miệng mà ngậm lấy, khi Ly Lạc đâm tới, theo cỗ sức mạnh tác động đi kéo theo khoang miệng y ma sát với nhục bổng ở trong miệng, đỉnh nam căn đâm đến tận yết hầu.

Cánh môi của y bị cọ xát đến hồng hồng, bởi vì không biết cách nào để thở cho đúng, nên nước miếng kia đều chảy xuôi xuống trên cằm…

Thật sự là, cảnh đẹp a…

Nhìn không thấy đôi mắt của y, chỉ có hàng lông mi thật dài, Khâm Mặc kéo cằm y nâng lên, để cho y ngẩng đầu lên, nhưng đối diện với hắn, cũng là một đôi mắt mê ly…

Giống như vừa say lại vừa không say, giống như vừa có tình lại vừa không có tình.

Đã thật lâu không có làm, đây là do Mộc Nhai có chút cầm giữ không nổi, nên đã rất nhanh mà nộp vũ khí đầu hàng.

Tuy rằng vừa mới phát tiết quá một lần, nhưng đám tà hỏa vẫn còn nhen nhóm chưa có tắt hẳn, hắn bắt lấy tóc gãi gãi đầu, ngồi xuống ở một bên.

Mộc Nhai mang vẻ mặt đỏ bừng, hắn nhìn ba người họ hỗn chiến trong chốc lát, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, cũng không mặc quần áo, liền để thân thể trần trụi, bước chân trần, đi ra ngoài.

Lúc này, nam căn ở giữa hai chân của Ly Hận Thiên đã bừng bừng phấn chấn lại lần nữa, bộ dạng cứng rắn đến không thể cứng rắn hơn được nữa, chất lỏng dính dấp từ trên đỉnh đầu vấy ra ở khắp nơi đều có. Nhưng mà vẫn không có ai cởi bỏ cho y cả. Y chỉ có thể vừa ở một bên nức nở, vừa ở một bên hầu hạ bọn hắn mà thôi…

Từ trên xuống dưới, lay động cao thấp đều hoàn toàn đang bị chiếm đầy.

Không bao lâu Mộc Nhai sẽ trở lại, hắn cầm dao cạo ở trong tay, cũng giống cái mà lúc trước Từ Ninh phương trượng cầm trong tay để giúp cho Ly Hận Thiên quy y vậy. Hắn lạnh lùng cười cười, dùng ngón cái thử sờ đến lưỡi dao thử một chút, thực sắc bén. Mộc Nhai rất vừa lòng.

– Không phải rất thích cạo lông sao? Hợp theo ý ngươi vậy, gia sẽ cạo sạch sẽ toàn bộ lông ở trên người của ngươi. Dù sao cũng đã vào mùa hè, cũng nên giúp cho ngươi mát mẻ thống khoái a.

Mộc Nhai vừa nói xong, cũng đã gợi lên sự hưng phấn của hai tên kia, Khâm Mặc hất đầu, ý bảo để cho Ly Lạc ôm người đã mềm nhũn như thành nước này đứng lên.

Ban đầu, Ly Hận Thiên vốn là mặt đối mặt với Ly Lạc. Nhưng tư thế này, không có tiện cho quá trình Mộc Nhai thực hiện động tác, cho nên Ly Lạc liền chuyển tư thế, liền xoay thân thể nam nhân đi một vòng, khiến y đối mặt với Mộc Nhai cùng Khâm Mặc…

Hai chân thon dài trắng trẻo của y, vô lực treo lên trên cánh tay của Ly Lạc, nơi ở chính giữa đó lập tức đại đại rộng mở, kể cả nam căn của Ly Lạc đang tiến vào ra sao, cũng đều hoàn toàn xem đến rõ rệt..

Phun ra nam căn của Khâm Mặc, rốt cục y đã có thể yên tâm mà hô hấp lại bình thường rồi, chiếc cổ của y giống như là cắt đứt vậy, liền lệch sang một bên, ngã vào trên người của Ly Lạc, giương miệng thở hổn hển giống như chó con vậy…

Hình ảnh này, rất đẹp mắt.

Mộc Nhai vui vẻ huýt sáo…

Lập tức nhìn nam căn của nam nhân này đã cứng rắn đến không thể chịu được nổi nữa rồi. Bề mặt dây cột tóc của Ly Lạc đều đã sớm bị thứ chất lỏng từ đỉnh chảy ra thấm ướt sũng rồi. Trên thân của nam căn còn có lớp chất lỏng do trân châu cao mà Khâm Mặc thoa, chợt vừa thấy, lại càng trơn trượt ướt át một mảng, khắp nơi đều là giọt chất lỏng dính dấp văng đầy…

Trắng đục, giống như sữa vậy.

Trách không được, Ly Lạc nói là y đang phun sữa.

Tiếp tục sờ lên, hẳn là trơn ướt dính dấp.

Bộ dạng này của y, Khâm Mặc cũng vẫn thấy được, nhìn dao cạo ở trong tay của Mộc Nhai, lại nhìn đến nơi cứng rắn không thể chịu nổi của nam nhâ. Hắn tính toán, bây giờ không sai biệt lắm. Tiếp theo, Khâm Mặc liền giải khai dây cột tóc kia. Mộc Nhai quấn rất nhiều vòng, cho nên vừa tháo gút ra, sợi dây từ vòng bắt đầu chậm rãi bung ra, nhìn động tác của Khâm Mặc, Ly Lạc ở phía sau liền va chạm nhanh hơn…

Phía trước không hề bị trói buộc chặt chẽ nữa, mặt sau lại đột ngột bị kích thích lớn đến vậy. Nước mắt của Ly Hận Thiên đã trực tiếp bị bức trào ra. Theo Ly Lạc va chạm không biết rơi xuống nơi nào. Ngay khi khoảnh khắc cuối cùng dây cột tóc cuối cùng rời đi khỏi thân thể của y, Ly Lạc phát lực hung hăng đâm tới một kích thật ngoan, trực tiếp đỉnh đến chỗ mẫn cảm ở trong thân thể. Ly Hận Thiên hai chân thoáng co rụt lại, một cỗ nhiệt lưu trực tiếp liền phun ra…

Là phun ra, rất cao, ngay cả trên cằm của y cũng bị bắn mà dính tới.

Bắn xong rồi, khí lực ở trên người cũng hoàn toàn không có, y càng biến thành một bãi nước xuân…

Thấy thế, Mộc Nhai lại huýt sáo vang lên một giai điệu vui sướng, lau đi tinh dịch nóng bỏng bắn ra dính ở phía dưới của nam nhân này, đường dao lưu loát sạch sẽ cạo toàn bộ đám lông ở phía dưới. Đỉnh đầu của y nhẵn nhụi đến bóng loáng, phía dưới cũng giống vậy, đến một tầng lông tơ mỏng cũng đều hoàn toàn không có…

Thế là đã xong rồi, Mộc Nhai chỉ cảm thấy y càng thêm xinh đẹp. Tâm của hắn nói, từ nay về sau cứ trực tiếp để trơn nhẵn như vậy, cũng không cho y để lại lông ở đây nữa a. Hắn còn hỏi Khâm Mặc,

– Ngươi hiểu biết nhiều loại thảo dược này nọ, có thể kiếm ra loại nào thoa lên lại không có mọc lại lông rậm hay không a?

Bị Mộc Nhai vừa hỏi như vậy, Khâm Mặc cũng có chút đăm chiêu nhíu mày, chủ ý này không tệ, nếu muốn, thì hắn đến đâu để kiếm đây a…

Ly Hận Thiên đã uống say. Nên lần này vừa bắn xong, liền giống như suy nghĩ của Khâm Mặc vừa nãy vậy, không có khí lực, trực tiếp đã muốn ngất đi rồi. Kết quả này không tốt a. Chỉ có mỗi một mình tên Mộc Nhai này là đã được giải tỏa đi. Còn hai tên còn lại thì để nghẹn sao được nha. Ly Lạc lại chuyển nam nhân lại đây, vẫn để nam căn của hắn lưu lại ở trong thân thể của y. Ở trong lúc thân thể bị xoay vòng một lần nữa, hiện tại nam nhân này đã không còn có lực để lại hô tiếp nữa, chỉ là mơ hồ không rõ ‘hừ’ một tiếng…

– Cha, tỉnh tỉnh, còn chưa có chấm dứt, ngươi như vậy thật là không ngoan a.

Ly Lạc thong thả trừu cắm, tiếp theo ở bên tai của nam nhân không ngừng nói chuyện, khiến y thanh tỉnh một ít. Hắn làm như vậy, ban đầu vốn không có tác dụng gì. Nhưng tiếp theo, nam nhân này thật sự liền nặng nề nâng mí mắt lên…

Ly Hận Thiên liếc mắt một cái nhìn người ở trước mắt, y sửng sốt một chút.

Ly Lạc nghĩ rằng, y đã tỉnh rượu, nhưng trên thực tế lại không phải như thế…

Bởi vì nam nhân này, lập tức ôm lấy hắn…

Trực tiếp choàng lên bờ vai của hắn.

– Ly Lạc…

Y nức nở, lại một lần hô lên tên này.

Hai chữ này, hàm chứa ở bên trong là đại biểu cho ý nghĩa gì, Ly Lạc hiểu rất rõ ràng. Tuy rằng mơ hồ không rõ, nhưng là khiến cho khóe mắt của hắn đau xót, suýt chút nữa cũng đã rơi xuống nước mắt…

– Ta ở chỗ này.

Ly Lạc nhẹ nhàng, đáp lại nam nhân.

Ly Hận Thiên không nói lời nào, dụi dụi lên trên cổ của hắn, sau một lúc lâu, mới ổn định lại mà phát ra âm thanh,

– Ta khó chịu…

Y khó chịu.

Y vì sao lại khó chịu, Ly Lạc biết, hai người còn lại cũng biết…

– Từ nay về sau, không còn khó chịu nữa, cũng không còn có việc gì. Tất cả đều đã qua.

Y là cha của hắn. Nhưng hiện tại Ly Hận Thiên lại giống như tiểu hài tử vậy, Ly Lạc trấn an xoa đầu nam nhân, nhẹ giọng nói.

– Cha, về sau bọn ta sẽ hảo hảo đối xử thật tốt với ngươi, sẽ không lại khiến cho ngươi khó xử nữa đâu.

Lời của nam nhân này nói ra, khiến cho trong lòng của Khâm Mặc thực không biết phải nếm ra tư vị gì. Hắn từ phía sau đỡ lấy hai vai của y, cái trán dán lên trên chiếc gáy trơn nhẵn của nam nhân,

– Ta thề, về sau sẽ không lại bức ngươi nữa, cũng không làm cho ngươi khó xử một lần nào nữa. Cho nên, cha, sẽ không hề khó chịu nữa….

Thấy một màn như vậy, Mộc Nhai đột ngột xoay đầu đi, nhìn về phía một bên khác, chiếc dao cao ở trong tay bị hắn niết, trực tiếp liền thay hình đổi dạng, may mà chỗ hắn vữa chạm vào không phải là lưỡi dao. Nếu không thì ngón tay của hắn, chỉ sợ là sẽ bị cắt da đứt thịt ra rồi đi..

Ly Hận Thiên uống say. Y nghe không rõ lời mà bọn hắn vừa nói ra. Y mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt không có tiêu cự của mình nhìn Ly Lạc. Qua thật lâu sau, y giơ hai bàn tay ra, bắt lấy, nâng mặt của hắn lên, vuốt ve hai gò má đến đôi mắt của hắn, cử chỉ này còn mang theo cảm xúc không muốn xa rời, còn có cả nỗi thương cảm…

Y hôn Ly Lạc, không có tình dục, chỉ là môi đè nặng lên môi mà thôi…

Tiếp theo, y rộ lên nụ cười vừa lòng, giống như là tiểu hài tử vừa được ăn được món kẹo mà nó tha thiết muốn có được vậy.

Có lẽ, động tác này, y đã sớm muốn làm rồi, nhưng mà, y không có cơ hội nào làm được…

Đây là một yêu cầu rất đơn giản, thậm chí có chút hèn mọn.

Kỳ thật, nam nhân này không lòng tham. Thứ hắn muốn, chính là một phần tình cảm chân thành tha thiết mà thôi…

Hôn môi xong, trong khi Ly Lạc vẫn còn chưa có làm ra phản ứng gì, thì Ly Hận Thiên lại dụi lên trên cổ của hắn hai cái. Y vừa quay đầu qua một bên, liền thấy được Mộc Nhai ở bên cạnh. Tiếp theo, nam nhân này nhìn hắn, đôi mắt vô tội mắt chớp hai cái…

Giống như là đang suy nghĩ, vì sao Mộc Nhai lại sẽ xuất hiện ở đây vậy.

Y thật sự say, hoàn toàn không biết, đây là cái tình huống gì. Ngay cả, hiện tại, y đang làm cái gì cũng không biết, tính cả nam căn đang ở trong thân thể, đồng thời lặng lẽ bị xem nhẹ …

Kinh ngạc nhìn Mộc Nhai vài lần, Ly Hận Thiên đột ngột vươn tay, hai bàn toàn mở rộng ra hướng về phía hắn….

Mộc Nhai đi lại đây, y liền ôm lấy hắn…

Sau đó kêu lên một tiếng tên Mộc Nhai…

Lúc này, liền tính là người có ý chí sắt đá đến đâu, cũng sẽ phải bị động dung…

Thấy Ly Hận Thiên xem nhẹ sự tồn tại của bản thân mình, Khâm Mặc có chút mất hứng vươn tay bưng lấy mặt của nam nhân quay qua nhìn mình. Tầm mắt của y rất mơ hồ, qua đến nửa ngày, mới có lại tiêu cự mới nhìn rõ người đang nghiêm mặt ở trước mắt của mình là ai. Tiếp theo, y vô lực đẩy rớt cái bàn tay phiền phức đang bưng lấy khuôn mặt của mình, có chút bất đắc dĩ nói,

– Khâm Mặc, đừng nháo…

Nói xong, lại còn xoay đầu lại vươn tay nhéo nhéo nựng nựng mặt của Khâm Mặc..

Thật tỉ mỉ.

Dù y có say, cũng vẫn đều luôn phân biệt được, biết bọn hắn là ai với ai…

Thị lực mơ hồ ngay cả ngón tay cũng đều thấy không quá rõ, có mấy khuôn mặt, cũng biết rất rõ ràng…

Cái này là mơ đi, quả thật là giấc mộng này, đã quá mức tốt đẹp rồi…

Có chút, không muốn tỉnh lại.

Nhưng mà, sớm hay muộn gì thì cũng đều cần phải tỉnh lại. Y còn muốn, đối diện với hiện thực.