Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 249: Muốn cùng tắm




Mộc Nhai cả ngày hôm nay, ở trên mặt hắn đều bị in một bàn tay khó coi.

Táng Mộc Nhai một bạt tay, là theo bản năng của thân thể mà hành động, chờ đến khi Ly Hận Thiên phát hiện ra, mặt của Mộc Nhai đều đã bị y đánh đến lệch qua một bên…

Phản ứng của y đã quá lớn.

Tuy rằng là đang trước ở mặt công chúng, nhưng nhi tử hôn cha một cái. Việc này cũng không có gì phải ngạc nhiên. Tuy rằng Mộc Nhai đã sớm qua cái tuổi làm nũng với phụ thân, nhưng ở dưới trạng thái đang cực độ hưng phấn, làm ra cái loại chuyện này, cũng là có tình có nguyên do….

Thực bình thường.

Đừng nói là các trai khách và tăng nhân, ngay cả mấy tên gia hỏa còn lại, cũng không có cảm thấy có cái gì không ổn cả, nguyên bản bọn họ đều đang vui vẻ tươi cười …

Ly Hận Thiên tuyệt đối là chột dạ cộng thêm phản xạ có điều kiện một cái tát này của y giáng xuống, trái lại càng làm cho bọn họ trở thành tiêu điểm chú ý của vạn người hơn thôi…

Mộc Nhai vô tội trừng mắt, hắn theo bản năng sờ sờ gò má bị nam nhân đánh qua, không tính là đau, chỉ là giật mình thôi.

Kinh ngạc vì nam nhân đã phản ứng lại quá lớn.

Tay vẫn còn chưa kịp buông xuống, Ly Hận Thiên liền hối hận. Y biết là do y quá xúc động. Nhưng đánh cũng đều đã đánh xong rồi, thời gian lại không thể quay lại, cho nên Ly Hận Thiên chỉ có thể khô khốc hé miệng, cũng không biết nói cái gì cho phải.

– Cái kia, Mộc Nhai, ta chỉ là lỡ tay mà thôi…

Nam nhân lộ ra vẻ mặt xấu hổ cho ra giải thích.

Mộc Nhai coi như là kẻ trong họa được phúc đi. Tuy đã trúng phải một cái tát, nhưng đổi lại được cả một ngày này, Ly Hận Thiên đều muốn thành thành thật thật đi theo bên người của hắn…

Ly Hận Thiên càng ngượng ngùng, ngay cả bản thân y cũng đều tự cảm thấy cho ra lí do như vậy cũng phải mặt đỏ. Nhưng Mộc Nhai đã tiếp nhận rồi. Cho nên một ngày này, cũng không cần Mộc Nhai ám chỉ. Nam nhân trực tiếp liền đi theo bên người của hắn, ngoan ngoãn làm người hầu nhỏ cả một ngày.

Nói là người hầu có chút gượng ép. Y chỉ là ở bên cạnh cùng Mộc Nhai mà thôi. Y vẫn là cái gì cũng không cần làm, ngay cả đi lấy cơm chay cũng đều là những người khác tự đi lấy cho.

Ly Hận Thiên nguyên bản là không muốn tham gia hoạt động cầu phúc này. Nhưng y lại không có đường nào để cự tuyệt. Y cũng là dạng dễ dàng thích ứng trong mọi tình cảnh. Nếu vận mệnh đã an bài như vậy, thì sẽ có đạo lý của vận mệnh vậy.

Đồng thời, chuyện mà Ly Hận Thiên vẫn muốn làm, vừa vặn có thể mượn cơ hội này, để có thể thực hiện.

Mấy tên bọn hắn cũng đều đến đây, đây là do trời xanh tạo điều kiện cho bọn hắn. Nếu đã như vậy, y càng không thể để lãng phí. Ly Hận Thiên chuẩn bị thừa dịp cơ hội vốn không dễ gì có được này, bồi dưỡng tình cảm giữa mấy huynh đệ bọn hắn.

Bọn hắn vốn là huynh đệ, cũng lại quá xa lạ, ở khoảng cách xa thoạt nhìn chỉ cần một bước là có thể bước qua bước tường đó, kỳ thật lại là vực sâu vạn trượng, muốn chân chính biến thành hoà bình, trên thực tế cũng không quá dễ dàng.

Ly Hận Thiên biết rất rõ ràng, cũng hiểu được, muốn bọn hắn giống như huynh đệ bình thường, vừa thân mật lại khăng khít, không có xa cách gì thì cũng là chuyện không hề dễ dàng gì. Dù sao, giữa bọn hắn cũng đã từng xảy quá nhiều chuyện không thoải mái.

Nếu là do y đề suất, có lẽ bọn hắn sẽ bận tâm đến mặt mũi của y, mà ở bên ngoài sẽ giả vờ như là hoà thuận đã tiêu tan tiền ngại. Nhưng trên thực tế, cũng không có bất cứ thay đổi nào cả.

Loại kết quả này, Ly Hận Thiên không cần. Cho nên y cái gì cũng chưa nói, bất động thanh sắc đang âm thầm giúp bọn hắn, vì bọn hắn mà tu bổ mối quan hệ này, xe chỉ luồn kim.

Tựa giống như buổi sáng Khâm Mặc tự tay đi lấy cơm chay vậy, đến giữa trưa và buổi tối, dưới sự yêu cầu của nam nhân, Vô Huyên và Ly Lạc cũng làm chuyện giống vậy, từ chút thói quen, một khi đã dưỡng thành liền rất khó bỏ. Y muốn cho bọn hắn ở trong trạng thái bất tri bất giác mà có thói quen với nhau, thì cũng không sẽ bởi vì đối phương làm ra cái gì sai sự, mà canh cánh trong lòng.

Để điều này trở thành đương nhiên.

Ngày đầu tiên của Phục Long tự, Ly Hận Thiên trải qua cũng không tệ.

Nhìn thấy bầu không khí náo nhiệt, cũng thấy được mối quan hệ đang được hàn gắn giữa mấy huynh đệ bọn hắn lại rất có hi vọng.

Buổi tối sau khi đã dùng xong cơm chay, Ly Hận Thiên nghĩ rằng, mọi người sẽ giống như ngày hôm qua vậy, đều sẽ tự trở về phòng của chính mình, cũng không nghĩ ra, tiểu hòa thượng từ tốn cung kính đến bên cạnh bọn hắn, giống như lúc ban ngày vậy, ở một bên tay làm động tác phật tế, ở một bên cúi đầu, tiểu hòa thượng hỏi bọn họ,

– Các vị thí chủ, có muốn đi Ân Trạch trì tắm rửa hay không.

Nghe từ Ân Trạch trì khiến nam nhân liên tưởng đến lúc trước có chiếu trên tivi, hình ảnh các tăng nhân ngồi thiền dưới thác nước, dốc lòng tu luyện, cũng nghĩ đến Cơ Đốc giáo đồ đang rửa tội. Y mang theo suy nghĩ không hiểu ra sao đi theo tiểu hòa thượng kia đến chỗ kia, lúc này y mới phát hiện ra, phía sau của Phục Long tự, có một cái ôn tuyền.

Đây là ôn tuyền thiên nhiên, không cần bất kì ai đào ra dẫn nước đến, cũng liền có dòng nước ấm áp ra, đây là ân trạch cùng phúc Đức do trời xanh ban xuống, cho nên mới được đặt tên là Ân Trạch trì đi…

Khi ăn chay, Ly Hận Thiên đã có đại khái nhìn qua, các trai khách gồm có cả bọn họ nữa, là tổng cộng có ba mươi người. Hoạt động của bọn họ ở trong Phục Long tự hoàn toàn không có bị hạn chế, cho nên mọi người đều phân tán ở khắp nơi trong chùa cũng đều ở vị trí khác nhau. Khi bọn họ đến, có người đã tắm xong mà rời đi, cũng có người không xuất hiện. Vì vậy ở bên trong ô tuyền sương khói lượn lờ được dãy gồm các hòn đá xếp chồng lên vây quanh thành một cái hồ, cũng không có bao nhiêu người…

Tiểu hòa thượng kia cũng nói, cũng không chỉ có một hồ này, ở Phục Long tự tổng cộng có ba cái Ân Trạch trì, trong đó một cái là cho các tăng lữ sử dụng, hai cái còn lại, để cho trai khách sử dụng trong khoảng thời gian diễn ra hoạt động cầu phúc.

Ly Hận Thiên còn chưa từng ngâm qua ôn tuyền.

Khó có được cơ hội này, y tự nhiên sẽ không có từ chối, sau khi hỏi rõ tiểu hòa thượng về chi tiết một phen, nam nhân trước tiên sẽ đi vào phòng tắm đơn sơn ở bên cạnh Ân Trạch trì mà tắm sơ trước, bỏ lại mấy tên gia hỏa kia, đang hai mặt nhìn nhau…

Y thì hưng trí bừng bừng, nhưng mà…

Bọn hắn không nghĩ tới, sẽ có một ngày như thế này.

Phục Long tự này, mặc kệ là quyền thần hay là phú thương, đều không khác gì người thường, sẽ không có đặc quyền, cho nên bọn hắn không thể như trước, mà nghênh ngang thanh tràng như trước, đuổi cổ tất cả ‘loại người tạp nham’ ra khỏi đây được, cũng không thể yêu cầu nam nhân chỉ cùng ở riêng với mình được…

Không thể tưởng tượng được bộ dáng mà mấy tên bọn hắn cùng tắm ở một chỗ, trong đầu của bọn hắn đồng loạt không hẹn mà cùng nhảy ra hai chữ — hoang đường.

Vớ vẩn đến cực điểm.

Còn có cái chính là, quái dị.

Tuy rằng chỉ là tắm rửa, nhưng bọn hắn ở trong lòng đều biết rõ ràng, mối quan hệ giữa Ly Hận Thiên với mỗi một người trong bọn hắn, đều đã thân mật khăng khít, điều gì nên làm cũng đều đã làm, đúng là không giả. Nhưng đều là dưới tình huống, những người khác đều không hề nhìn thấy, nay…

Muốn mấy tên bọn hắn thẳng thắn thành khẩn nhìn thấy lại không cho động. Điều này làm sao mà nghĩ nổi, làm sao mà được tự nhiên được đây. Hơn nữa, cái gọi là cùng tắm rửa này, vốn đắm chìm trong mắt của bọn hắn, liền tràn ngập hương vị tình sắc. Còn chưa có bắt đầu, đã khiến cho bọn hắn miên man bất định rồi đi…

Giống như là, bọn hắn muốn cùng nhau được ôm lấy nam nhân này vậy.

Ý nghĩ này nhất thời vừa nhảy ra, sắc mặt của bọn hắn nhất thời đều đồng loạt càng thêm khó coi…

Sắc trời đã không còn sớm, thỉnh thoảng có trai khách đã tắm xong từ Ân Trạch trì đi ra. Một đám người của Ly Hận Thiên vốn là mục tiêu vô cùng gây chú ý trong lần hoạt động cầu phúc này. Nay nhìn thấy một đám bọn hắn đều giống như là đầu gỗ đứng ngây người ở cửa, khó tránh khỏi khiến cho người khác nhìn lại, nhưng mà mấy tên gia hỏa này cũng không hề phát hiện ra, đều là cau mày, có chút đăm chiêu tự suy nghĩ chuyện của mình…

Nếu không có Ly Hận Thiên, thì trái lại, bọn hắn vốn sẽ không có gì, cùng nhau tắm liền cùng nhau rửa ráy. Mỗi một người trong bọn hắn đều có sự tự tin đối thân thể của bản thân mình vô cùng, cũng lại thực kiêu ngạo, càng không phải sợ người nhìn không nổi, cho nên bọn họ không phải là sợ ở trước mặt đối phương mà lộ ra thân thể, chỉ là..

N

hưng sự tồn tại của Ly Hận Thiên, khiến cho chuyện tắm rửa vô cùng đơn giản lại thay đổi hương vị khác rồi.

Mỗi một người, đều muốn sở hữu được nam nhân này, không muốn y bị kẻ khác mơ ước đến, không muốn y bị kẻ khác chạm vào, thậm chí là không muốn bị kẻ khác nhìn thấy. Nay, ở trước mặt đều là tình địch, cũng đều là kẻ đã từng cùng Ly Hận Thiên phát sinh ra quan hệ, để y cởi bỏ hết quần áo mà lại ở cùng bọn hắn một chỗ…

Sẽ ghen tị đến phát cuồng, cũng sợ, sẽ phát sinh ra chuyện khiến bọn hắn không thoải mái…

Thái độ của nam nhân này, còn rất mơ hồ, y không có vạch ra hẳn thái độ chính xác là sẽ cùng ai ở một chỗ. Hiện tại mấy tên này đều ở đây, bọn hắn càng sợ, đây là một hồi kết cục quyết định thắng thua…

Bọn hắn vẫn còn đang cố gắng, còn chưa có để nam nhân hiểu rõ tâm can của bản thân mình nữa mà…

Không thể liền cứ để thua như vậy được.

Lo lắng quá nhiều, băn khoăn cũng không thiếu.

Hết thảy, đều bởi vì cái nam nhân này.

Hơn nữa chỉ cần thân thể của Ly Hận Thiên lộ ra ở trước mặt, thì cái gì gọi là lý trí và định lực đều vĩnh viễn sẽ biến thành mây bay, theo gió thổi tiêu tán đi mất thôi. Một ánh mắt biếng nhác của nam nhân, một tư thế bình thường hơi quyến rũ một chút thôi, cũng đều đủ khiến cho bọn hắn lâm vào điên cuồng, quên hết tất cả…

Nhìn thấy thân thể của Ly Hận Thiên không có mặc bất cứ cái gì trên người, bọn hắn còn chưa dám nắm chắc rằng có thể làm ra cái gì gọi là người quân tử hay không nữa đây…

Đến lúc đó, một khi không kiềm chế nổi, nói không chừng sẽ tự khiến bản thân mình bị knockout(*) trước tiên đo, loại khảo nghiệm này, ai ở trong bọn hắn đều không có thể nắm chắc rằng có trụ nổi mà trải qua hết được hay không đây.

Mĩ sắc ở trước mặt, bảo không cho phép bọn hắn động vào, lại phải luôn ‘giữ vững một lập trường kiên định’…

Nghĩ, có chút xa.

Nhưng là không có người nào phát hiện ra.

Tuy thời giản mà Vô Huyên tiếp xúc với Ly Hận Thiên là ngắn nhất, nhưng tình cảm khúc mắc giữa hai người họ cũng lại là ít nhất. Tương đối mà mà nói, băn khoăn của hắn vốn không có nhiều như mấy tên khác, thấy bộ dáng do dự của bọn hắn, Vô Huyên lạnh lùng bỗng nở nụ cười khinh thường, cũng không lại để ý tới bọn hắn, xoay người vào trong phòng tắm rửa.

Vô Huyên đang cười nhạo, cũng lại đang châm chọc bọn hắn…

Không cùng đẳng cấp.

Hắn không biểu hiện ra ngoài, nhưng là bọn họ cũng cảm giác được…

Với tính tình của Mộc Nhai, chạm tới liền nổi lửa hừng hực, hắn làm sao lại chịu được loại khiêu khích này, đối mặt với tên Vô Huyên phóng túng này, cái gì gọi là lo lắng, cái gì gọi là băn khoăn đều đã bị một ngọn lửa vô danh thiêu cháy sạch sẽ, theo sát sau Vô Huyên, hắn cũng đi vào.

Hai người bọn hắn đều đã đi, hai người còn lại tự nhiên sẽ không còn lựa chọn nào khác nữa, Khâm Mặc và Ly Lạc liếc nhau, cũng đều tự đi vào phòng tắm rửa.

Tuy rằng băn khoăn rất nhiều, nhưng cơ hội ngàn năm một thuở này, bọn hắn là sẽ không thể dễ dàng bỏ qua được.

Cùng Ly Hận Thiên tắm rửa, nhân tiện, bọn hắn cũng đã thật lâu vẫn chưa từng ngắm qua một lần hoàn chỉnh thân thể của y rồi đi…

Nếu có thể, nói không chừng còn có thể lấy tay ăn chút đậu hủ cho đỡ nghiện nha…

……

Ân Trạch trì này là ôn tuyền lộ thiên, mặc dù là đang trong mùa đông rét lạnh, thì ngâm mình ở trong ôn tuyền ấm áp kia, cũng chút lạnh lẽo cũng không cảm giác được, phía sau là đá tảng bóng loáng bao quanh che kín hồ này, phía dưới còn có một băng ghế cao như cầu thang, là chỗ để ngồi tắm rửa. Khi Ly Hận Thiên đi ra, mấy tên gia hỏa kia còn chưa rửa ráy xong, cho nên y sớm ở chỗ thanh tịnh, tự mình xuống ngâm người trước.

Bọn họ vốn đã tới chậm, vào canh giờ này, ở trong Ân Trạch trì đã không còn mấy người.hồ này rất lớn, lại còn có sương khói trắng mờ lượn lờ, cho nên tạm nhìn cũng không phải quá tốt, cụ thể là có mấy người, Ly Hận Thiên cũng thấy không rõ lắm, đương nhiên cũng lười nhìn, tựa như đang ở trong hồ bơi công cộng vậy, ai mà nhìn chằm chằm vào thân thể của người khác, đều sẽ bị kẻ khác kêu biến thái đi….

Quanh thân được nước ấm dào dạt bao bọc, ngay cả trong lồng ngực đều có một loại cảm xúc bị phồng lên, nam nhân đi xuống trực tiếp ngồi xuống, khiến cho kia mức nước lên tới cổ, chỉ chừa lại một đầu ở bên ngoài…

Ấm áp của ôn tuyền, còn có áp lực của nước, khiến nam nhân bay bổng mơ hồ, trong lúc y đang thích ý hưởng thụ, cách đó không xa ‘ầm’ một tiếng, mặt nước gợn lên sóng nhộn nhạo, sâu dưới dòng nước bị ảnh hưởng, cái vật nhỏ gì đó của nam nhân, cũng theo dòng nước dập dềnh mà lắc lư vài cái…

– CHÚ THÍCH:

(*)knockout: là của qt để, chắc là tgiả ghi rồi