Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 226: Cùng chết




Vô Huyên không biết chuyện giữa Lang Đại Bảo và Thương Khung. Hắn chỉ có thấy bả vai của nam nhân nọ run run. Hai người họ cách nhau rất gần. Hắn không cần cúi đầu, cũng có thể nhìn thấy rõ.

Hắn đối với một màn bày tỏ này của Lang Đại Bảo, không cảm kích, lại cũng không cảm động, nhìn thấy kẻ nọ sợ hãi. Vô Huyên cũng không cảm thấy tổn thương hay là trào phúng kẻ nọ giả từ bi.

Mặc kệ kẻ nọ có làm gì ra sao đi nữa, Vô Huyên cũng chưa từng cảm giác được.

Không buồn không vui.

Sự tồn tại của Lang Đại Bảo, chỉ là hoàn trả giúp cho hắn một sự thật nguyên vẹn mà thôi.

Hắn đẩy Lang Đại Bảo đang trì độn ra một bên, trái lại đón lấy tầm mắt Thủy Ngân, nghênh diện. Lang Đại Bảo không thể chịu thay cái trừng phạt này, hay là không muốn hắn tự mình đi gánh vác.

Hơn nữa, Vô Huyên không cần.

– Ta không cần Thần Giới trừng phạt, lại càng không cần ai chịu thay mình. Hai ta đến cược một ván đi. Nếu ta thắng, thì ta đã dựa vào thực lực tranh thủ được. Nếu ta thua, thì ta sẽ tự nhận lấy thiên phạt gì đó, cũng đều hoàn toàn không có liên quan đến bất kì kẻ nào.

Hắn sẽ không dựa vào ai cả, hắn chỉ tin vào thực lực của chính mình, dùng thực lực nắm chắc phần thắng trong tay, những cái khác, đều hoàn toàn chỉ là nói suông.

Thái độ của Vô Huyên, không chỉ là ngạo mạn, mà thật sự là đã quá làm bừa rồi. Thấy Vô Huyên phải đi về phía trước, tâm của Lang Đại Bảo cả kinh, kẻ nọ theo bản năng liền ngăn hắn lại, không để hắn xung đột với Thủy Ngân. Tự cậy mạnh vốn là điều không có lợi ích gì cả. Yêu Hoàng cũng hoàn toàn chưa có dùng vũ lực để phản kháng, mà là cố gắng nói chuyện theo lí lẽ, vì Vô Huyên mà tranh thủ. Hành vi của Vô Huyên, không phải là đang muốn tự tìm con đường chết hay sao…

– Ly Huyên, thời điểm này không phải là lúc nên hành động theo cảm tính được, ngươi đã phạm phải sai lầm rồi, bây giờ, ngươi nên…

– Tránh ra.

Không đợi Lang Đại Bảo kịp nói xong, Vô Huyên lạnh lùng đánh gãy. Hắn lui về phía sau một bước, đụng chạm vào nhau cũng cự tuyệt. Hắn trực tiếp đi lướt ngang qua kẻ nọ, đến nhìn cũng đều không có liếc mắt nhìn lại một cái. Chỉ là trong lúc khi hai bả bai đang kề sát nhau, Vô Huyên hờ hững nhắc nhở một câu,

– Ta không phải Ly Huyên. Mà ta là Vô Huyên.

Giống như bị sét đánh trúng, Lang Đại Bảo trực tiếp bị cố định ở lại tại chỗ. Lúc này Vô Huyên đã hướng đến trước Kim Loan điện đi đến, kiên quyết mà ngạo mạn, đến đầu, cũng chưa từng quay lại…

Biểu tình của Lang Đại Bảo thực bình tĩnh, chỉ là ở trên đó lại viết là hàng chữ ‘khó có thể tin được’, nhưng mà vẻ mặt này của kẻ nọ, khiến cho Ly Hận Thiên cảm nhận được một cảm xúc cực kỳ bi thương…

Vô Huyên, thật quá đáng.

Không chỉ là do hành động của hắn, còn có cả cái câu kia từ miệng Vô Huyên thốt ra…

Nghĩ đến, lúc trước khi bản thân y vừa nghe thấy cái tên họ này cũng đã khiếp sợ đến thế nào. Nói vậy thì, Lang Đại Bảo lúc này đã nếm phải tư vị tim như bị đao cắt…

Tên kia vẫn thực tùy hứng. Nhưng hiện tại, hắn cư nhiên chẳng phân biệt được tốt xấu. Hắn lại cố ý giẫm đạp lên một  tâm tư vô cùng chân thành của Lang Đại Bảo dành cho hắn như thế, ngay cả y nhìn thấy cũng thật không vừa mắt….

Đầu óc nóng lên, Ly Hận Thiên tiến đến vài bước liền lẻn đến trước mặt của Vô Huyên. Nhìn thấy nam nhân này xuất hiện, Vô Huyên liền trực tiếp dừng lại một chút, bước chân cũng dừng lại hẳn. Bất quá hắn còn chưa kịp mở miệng, nam nhân này giương tay, trực tiếp quăng cho hắn một cái tát…….

Ly Hận Thiên đến cước bộ cũng còn chưa đứng vững, liền đánh Vô Huyên. Cũng giống như lần trước, Vô Huyên vốn không hề có chuẩn bị đã trúng này một cái tát cứng rắn này. Không chỉ là có mỗi mình hắn bị ngốc rớt, mà ngay cả những người khác có mặt ở đây, cũng bị hành động này của Ly Hận Thiên làm cho hoảng sợ…

So với một màn lời lẽ mới vừa thốt ra khỏi miệng của Lang Đại Bảo, còn chấn động hơn rất nhiều.

Mộc Nhai đã từng bi ai bị đánh qua rồi, nên hắn đã tập thành thói quen, nhưng mà người khác, lại thật là lần đầu tiên mới được nhìn thấy cảnh tượng này…

Hơn nữa, lần đó Mộc Nhai bị tát cũng chỉ có hai người họ ở riêng với nhau mà thôi. Với cả, là do Mộc Nhai đuối lý. Nay, lại là ở trước mặt công chúng….

Chiếc mặt nạ ở trên mặt của Vô Huyên, nhẹ nhàng bị lệch, đầu của hắn cũng nghiêng về một bên. Vô Huyên kinh ngạc vuốt chỗ trên mặt vừa mới bị đánh, trái lại đôi mắt nhìn về phía Ly Hận Thiên…

– Cha…

Hắn theo bản năng, hô một câu.

– Ta không phải cha ngươi!

Vô Huyên nói ra lời còn chưa dứt. Nam nhân liền nghiến răng nghiến lợi đánh gãy hắn, y chỉnh cho đúng lại cách xưng hô của Vô Huyên. Y không phải là cha của hắn. Y vốn không phải là cha của bọn hắn, hoàn toàn đều là sự thật.

Nhưng mà bên trong giọng nói, lại mang theo hổn hển, giống như là, y đang phẫn nộ bởi vì Vô Huyên chấp nhất hơn thua….

– Ta đã sớm nói với ngươi, ta không phải là cha ngươi, hắn mới phải! Hiện tại, ngươi cũng đã biết rõ. Lúc trước, cha ngươi cũng không có bỏ rơi ngươi, là do Quỷ Vương đoạt ngươi đi mất. Tâm nguyện của hắn, ngươi cũng đã hiểu rõ. Không có một ai hy vọng trên lưng của ngươi mãi đeo lên cái gánh nặng quá khứ, sống trong huyết hải thâm thù. Bọn ta đều là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi, cái tên hỗn đản này. Không cảm ơn thì không nói đi. Vậy mà đến bây giờ, còn khăng khăng một mực tiếp tục cho bản thân là đúng, tiếp tục muốn làm xằng làm bậy!

Đến nước này rồi, đầu còn không biết giữ nổi ở trên cổ nữa hay không, còn ở đây không biết nặng nhẹ.

Xả xuống một trận mắng, từ khi biết đuợc nam nhân này, ấn tượng của mọi người đối với y, đều là ôn nhuận như ngọc, thái độ ôn hòa, mặc dù có phát giận đi nữa, cũng không phải giận dữ đến mức nào. Đây là lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy  Ly Hận Thiên như vậy…

Mang lại cảm giác hung hăng, lại cay độc.

Lúc trước, Vô Huyên tra tấn  nam nhân này đến cực độ, y cũng vẫn chưa từng giận dữ rống lên với hắn như vậy, có sinh khí cũng chỉ là cắn chặt răng, phẫn hận nhìn hắn. Tính tình của nam nhân rất tốt, không nghĩ tới, y cư nhiên cũng sẽ, chỉ vào  mũi của người khác mà mắng chửi….

– Ngươi đây là tính làm cái gì vậy hả?! Tên yêu quái sống mấy ngàn năm kia còn chưa có cuồng ngạo giống như ngươi vậy. Hắn cũng tốt, hay cha ngươi cũng vậy. Bọn họ đều là tại vì ngươi mà tranh thủ cơ hội để ngươi được sống sót. Nhưng ngươi xem tấm lòng tốt của bọn họ trở thành cái gì hả?! Nếu đúng là lần này có thể thoát được, ngươi thật sự có thể thắng đi nữa. Thì ngươi cảm thấy, tên yêu quái kia sẽ lải nhải nhiều đến vậy. Nào là nói tình nói lí. Nào là bày ra yêu sách này nọ, cùng với tên thần tiên kia chắc không phải đều là để giúp ngươi, sao? Hay là do hắn ăn no rững mỡ đi kiếm chuyện mà làm đi?!

Vẫn đọng lại cảm xúc, trong nháy mắt này lập tức bùng nổ, Ly Hận Thiên như là tiểu thú phát cuồng, giương nanh múa vuốt. Y ở một bên mắng, vừa ở một bên cũng không quay đầu lại chỉ vào phương hướng mà Thiên Tà bọn họ đang đứng, ngón tay trở giương ra còn chỉ a chỉ. Thiên Tà lại ở một bên bị điểm đến tên, nghe thấy Ly Hận Thiên đánh giá gã như vậy, vô tội sờ sờ cái mũi….

Yêu quái ngàn năm sao. Cũng không biết, nam nhân này là đang khen gã, hay là đang nhục nhã gã nữa đây…

Tu hành ngàn năm, cũng chỉ xem như là yêu vật trung đẳng mà thôi.

Bất quá nam nhân này nói đúng, Vô Huyên trốn không thoát. Một lần trừng phạt này, hắn cần phải chịu một mình chứ không phải là ai khác.

Vô Huyên biết rất rõ ràng.

Thiên phạt không phải trò đùa, người có năng lực trác tuyệt hơn so với Vô Huyên gấp trăm ngàn lần, cũng đều không thể trốn khỏi. Vô Huyên, càng không thể có cơ hội để tránh thoát.

Kết quả, đến tột cùng sẽ ra sao, liền phải xem vào tạo hoá có chiếu cố Vô Huyên hay không thôi.

– Sai lầm là do ngươi phạm phải. Vậy thì hãy giống như một người nam nhân chân chính mà đứng lên đảm đương cho ta. Ngươi cũng không phải là tiểu hài tử, không có tư cách gì, lại khiến cha mẹ phải nhọc lòng vì ngươi nữa. Cha ngươi cũng đã từng nói qua, một cái mạng nhỏ của ngươi là do một mạng khác đổi lấy mới có được. Đồng dạng, ngươi càng không có tư cách gì để lãng phí sinh mạng này của bản thân ngươi cả.

Mắng vài câu, thái độ của Ly Hận Thiên dịu đi một chút, bất quá y vẫn phẫn nộ trừng mắt Vô Huyên như cũ.

Sau một lúc lâu nữa, Ly Hận Thiên hung hăng hít vào một hơi, như là cần phải áp xuống cảm xúc bạo trướng xuống vậy…

Mở miệng lại, ngữ khí thật sự đã xảy ra thay đổi hoàn toàn khác biệt, bình tĩnh, lại trầm ổn hơn rất nhiều,

– Vô Huyên. Cừu hận, ngươi muốn báo, cũng đã báo. Chân tướng, ngươi phải biết, cũng đã biết. Chấp niệm của ngươi, cũng nên tiêu tan thôi. Quên đi quá khứ, một lần nữa bắt đầu. Ngươi nên làm lại một người bình thường, hảo hảo sống sót đi, hiếu kính phụ thân, tôn kính huynh trưởng, sau đó, cưới vợ sinh một đám con, an ổn cả đời…

Mắng xong, lại đột ngột thốt ra mấy câu nói đó, Vô Huyên chỉ cảm thấy ngực nhất thời kinh hoảng, có một loại cảm giác không tốt, ở trong nháy mắt bốc lên…

Lời này của nam nhân này, nghe tiếp, lại thực không hiểu rõ.

– Ta thật sự không phải là cha của các ngươi. Ta chỉ là nhập vào sai thân thể này mà thôi. Cũng mặc kệ ta đã cố gắng đến ra sao đi nữa, ta cũng không thể sắm vai tốt vào nhân vật này. Bởi vì, dù sao thì ta cũng không phải là phụ thân thân sinh của các ngươi. Bất quá, cùng với các ngươi quen biết một hồi, ta cũng không có gì phải nuối tiếc, cũng không có gì phải hối hận. Quá khứ của ta, ta chưa từng có con. Nay, ta thật sự là, xem đám các ngươi trở thành con của bản thân ta mà yêu thương. Ta cũng đã nghĩ rằng, đây là trời cao ban phúc cho ta… Trên thực tế, cũng thật sự là phúc. Nhưng mà, ta lại vô phúc hưởng thụ.

Nói đến đoạn này, Ly Hận Thiên giống như là hài tử phạm phải sai lầm vậy, chiếc đầu rũ xuống. Y đối với tình cảm của bọn hắn, phức tạp lại khó có thể giải thích. Y thích bọn hắn, bao hàm trong đó, cũng không chỉ là tình cảm phụ tử đơn thuần. Khi y đối với bọn hắn sinh ra tình, có lẽ, y đã không còn có tư cách, làm phụ thân của bọn hắn nữa rồi…

Y thích bọn hắn, nhưng mà, lại không thể không buông.

Thân phận không cho phép, hơn nữa, cũng không có duyên phận này…

– Thân thể này vốn không phải của ta. Bây giờ lại tự dưng có được mấy thứ này, lại vốn cũng không phải là của ta. Cũng đã phải đến lúc, ta nên trả bọn nó hoàn toàn trở về vị trí vốn có. Nếu may mắn có thể, thì có lẽ ta sẽ trở lại chính thân thể của mình, trở lại thế giới ban đầu ta vốn ở. Nơi đó, mới là chỗ mà ta nên thuộc về. Vô Huyên, không cần cô phụ một mảnh tâm ý của đại gia ta đây, hảo hảo mà sống sót đi, rồi lại làm một người bình thường. Đơn giản, mới chính là hạnh phúc.

Sinh không thể luyến…(*)

Bốn chữ này, đột ngột xuất hiện ở trong đầu mọi người.

Ly Hận Thiên muốn buông xuống hết tất cả để quên đi.

Buông tất cả bọn hắn ở lại, y phải rời khỏi.

Lang Đại Bảo còn có Thương Khung mà lưu luyến trần thế. Nhưng, y lại không có bất cứ cái gì đáng để khiến y lưu lại …

Y không cần bọn hắn.

Còn có quá nhiều lời muốn nói vẫn chưa kịp nói với y, còn khiến y bị thua thiệt, cũng vẫn chưa có hoàn trả lại. Y cư nhiên cứ như vậy mà buông tay ra…

Nam nhân này, vẫn luôn bao dung sự tùy hứng của bọn hắn. Dù cho bọn hắn có làm ra cái gì đi nữa, thì y cũng đều sẽ tha thứ. Đối xử rất tốt với bọn hắn, y luôn để ý đến bọn hắn. Chính là bọn hắn, đã khiến cho y ngày càng bước mỗi một bước rời xa khỏi bọn hắn…

Câu xin lỗi kia, câu thích kia, còn chưa có thể nói ra…

Y làm sao lại có thể đi…

Y còn không biết, y chính là, người vô cùng quan trọng đối với bọn hắn.

Nhưng mà, y đã buông tay.

– Vô Huyên. Ta không có lừa ngươi. Nếu kẻ chịu tội là ngươi mà không phải Khâm Mặc, thì ta cũng sẽ làm như vậy. Có lẽ sẽ cảm thấy đáng cười. Nhưng mà, ở trong mắt ta, các ngươi chính là nhi tử thân sinh của ta. Không uổng công, ngươi gọi ta nhiều tiếng cha như vậy. Cuối cùng, ta sẽ lại làm cha của ngươi một lần nữa. Vô Huyên, cha và ngươi sẽ cùng nhau gánh vác sai lầm này. Ta sẽ tận khả năng bảo vệ an toàn cho ngươi. Nếu ngươi may mắn sống sót, đồng ý với ta, thì không cần lại tiếp tục phạm phải sai lầm nữa, hảo hảo sống tốt. Nếu ta không có cách nào, giúp ngươi ngăn trở được kiếp nạn lần này, thì kia, ta cùng ngươi chết, ta sẽ không để cho ngươi một mình tịch mịch ở trên đường đi đến Hoàng Tuyền. Ta sẽ cùng ngươi đi hết con đường đường này. Nếu có duyên, kiếp sau, ta lại sẽ một lần nữa chân chính làm cha của ngươi, bù đắp lại cho ngươi. Đây là nỗi tiếc nuối cuối cùng ở trong cuộc đời này của ta. Vô Huyên, buông tay đi. Mấy thứ này, cũng không phải thuộc về của ngươi.

Mấy thứ này vốn không thuộc về Ly Hận Thiên, nên y cũng sẽ trả lại tất cả về vị trí cũ.

Cứ như vậy đi, liền không nợ không thiếu gì nữa.

Cảm giác buông bỏ được mọi thứ, thực nhẹ nhàng.

Tình cảm của bọn hắn đối với y mà nói, chính là một cái gông xiềng, thực nặng nề.

Nay, đây mới là lựa chọn tốt nhất của y.

Cùng nhau quay lại đúng vị trí lúc ban đầu trước khi y xuyên qua đây.

Điều đó mới thích hợp với y.

Tất cả đều thích, khó có thể quyết định lấy hay bỏ, đều hoàn toàn không bỏ xuống được, lại đều không thể là của y, thì y chỉ có thể buông…

Một người, y cũngkhông cần.

Cứ như vậy, liền sẽ không tiếp tục phải mệt mỏi nữa, cũng sẽ không lại tiếp tục thống khổ nữa…

Lại càng không sẽ vì thế mà nan kham nữa…

Ly Hận Thiên không phải là vì muốn thành toàn cho tam giới, mà là, y mệt mỏi lắm rồi.

Vô lực để gánh vác tiếp.

Hoàng lương nhất mộng,(*)

chung quy vẫn phải nên tỉnh lại.

Y nên, giải phóng tự do cho bản thân mình.

Cuối cùng, là nhìn đến Phong Vô vẫn luôn đứng ở trong bóng tối, Ly Hận Thiên không biết, phệ linh cổ ở trên người của y, còn có bản bí tịch, từ lúc nào, có phải đều đã được nằm ở trong vòng dự kiến của Phong Vô….

Thiên phạt, cũng chính là một loại công kích linh lực cường hãn khác mà thôi. Y có phệ linh cổ. Y có thể hóa giải linh lực, nhưng mà y không quá chắc chắn, bởi không biết là bản thân y có thể hóa giải thiên phạt của hôm nay hay không…

Bất quá, y nguyện ý thử một lần.

Lúc này đây, y hẳn là đang ôm quyết tâm phải chịu chết. Y đã sống đủ rồi, nhưng mà, y cũng muốn cứu Vô Huyên.

Chưa kio đợi bất kì kẻ nào tiến đến ngăn cản, Ly Hận Thiên ôm cổ Vô Huyên. Lần đầu tiên, mặt đối mặt, y ôm hắn…

Hung hăng ôm chặt lấy.

Ở trước ngực của y, rất nhanh truyền đến một mảng mát lạnh. Y biết Vô Huyên đã bị thương, mảng ướt át này, hẳn là máu của Vô Huyên đi…

Hy vọng, hắn có thể kiên trì giữ lại mạng sống.

Đừng uổng phí sự cố gắng cuối của y.

Lúc này, Thủy Ngân nhìn nhìn trời, tầng mây kia vẫn yên lặng như cũ, thời gian của hắn hữu hạn, nên trước khi chấm dứt thiên phạt thì không thể động khí lên đến tầng mây đó một lần nào nữa, vẫn sẽ có kẻ kế tiếp, phải tiếp nhận thiên phạt, nên bây giờ hắn vẫn phải tiếp tục…

Nắm chặt vật dành riêng cho Thiên phạt, Thủy Ngân lại lần nữa bắt đầu niệm chú thuật. Lần này Thiên Tà không có ngăn cản. Tầm mắt của những người khá hoàn toàn đều tập trung ở trên người của Ly Hận Thiên, cũng chưa có phát hiện động tác của Thủy Ngân…

Vật thần kia lại sáng lên, kim quang chiếu sáng chói lan đến phía chân trời. Chờ đến khi đám người của Ly Lạc ngẩng đầu, vật thần kia dĩ nhiên sáng loá chiếu thẳng đến phía trước kéo thành một đường mũi tên, cột sáng chói mắt theo mũi nhọn bắn vào phía chân trời. Bầu trời ngày đó, các đám mây vốn có, trong nháy mắt đều biến thành màu đen…

Trời trong, mây đen, bóng tối bao phủ một mảng mặt đất rộng lớn.

Là đại hung, là không rõ.

– CHÚ THÍCH:

(*) Sinh không thể luyến: là sống không thể yêu;  hoặc là, sinh ra đã được định sẵn là cô độc cả đời.

(*) Hoàng lương nhất mộng: là giấc mộng kê vàng, ví với ảo mộng và những mong ước không thể thực hiện được.