Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 211: Chuyện đương nhiên phải làm




Dùng quốc tỉ, để đổi lấy Ly Hận Thiên.

Đây là điều kiện mà Vô Huyên đưa ra.

Có quốc tỉ, liền có thể chỉ huy đại quân yêu quỷ, nhưng mà hiện tại, Vô Huyên vốn không có quốc tỉ, cũng có thể điều khiển được binh đoàn đó.

Cho nên sự tồn tại của quốc tỉ kia, đã không có ý nghĩa gì cả.

Vô Huyên muốn có được vật này vốn không liên quan đến trận chiến này. Chỉ sợ là liền vì một trình tự bắt buộc trong quá trình truyền thống nối nghiệp của Cửu Minh tộc mà thôi. Ở bên đám người này, ai là tướng lãnh, đối với Mộc Nhai mà nói thì kết quả vốn đều như nhau.

Nhưng làm được điều kiện này, thì sẽ đổi được nam nhân này quay trở về.

Vô Huyên vừa đưa ra loại giao dịch này, Mộc Nhai cũng không hề có dị nghị gì.

Tuy rằng càng muốn tự tay mang nam nhân này quay trở về. Nhưng nếu bây giờ có thể đổi y trở về được, thì y sẽ càng thêm an toàn, cũng sẽ giảm đi thời gian chịu tội. Cho nên sau khi nghe đến cái giao dịch nay, Mộc Nhai lập tức đi tìm Lang Đại Bảo.

Quốc tỉ kia ở đâu, chỉ có tên đó mới biết.

Đến Quỷ Vương đều tìm cũng tìm không được, nơi tên đó cất giấu thật kín đáo.

Nói là đi xin xỏ, không bằng nói là đi cướp giật chém giết, bởi vì Mộc Nhai trực tiếp liền dẫn theo binh lính. Vừa bước vào cửa, mũi kiếm liền chỉa sát kề trên cổ của Thương Khung. Trợ thủ đắc lực của Mộc Nhai khống chế Thương Khung ở trên tường, vững vàng giữ chặt, toàn bộ quá trình này. Mộc Nhai đến xem cũng chưa từng liếc mắt nhìn đến, trực tiếp đi vào bên trong, tìm Lang Đại Bảo.

Mộc Nhai cứ thế bước vào ồ ạt, thật sự đã khiến Lang Đại Bảo hoảng sợ, lại nhìn ra cửa thấy Thương Khung bị khống chế bị đặt ở trên tường, hắn biết Mộc Nhai tới đây là thật sự.

Lại càng không nghĩ, là vì quốc tỉ.

Mộc Nhai muốn có quốc tỉ, cho thời gian là một ngày, giao nó ra đây.

Có quốc tỉ, có thể thao túng yêu quỷ, nhưng mà đối với Vô Huyên là vô dụng. Có quốc tỉ hay không đều đều như nhau cả, hắn vẫn thành công tấn công được Đế Đô naye. Nên tác dụng này, vốn đã mất đi, cho quốc tỉ kia cũng không sao.

Bất quá….

Lang Đại Bảo sống gần nửa cả đời, đều ở trong lòng tính kế cùng lập ra âm mưu mà sống vượt qua. Nỗi băn khoăn cùng lo lắng của hắn so với người thường vốn luôn nhiều hơn rất nhiều, sợ có thể phái sinh ra hậu quả khó lường, cho nên hắn cũng không có đáp ứng với Mộc Nhai.

Mộc Nhai trực tiếp cũng sẽ không cho hắn có cơ hội từ chối. Mộc Nhai ra thời hạn cho hắn ném, liền mang theo binh rời khỏi. Đối với sự phẫn nộ của Thương Khung, Mộc Nhai cũng liền không có thời gian để cùng hắn giảng hòa. Có lẽ từ đó về sau liền chiến tranh lạnh, nhưng mà Mộc Nhai cũng không cần.

Thương Khung muốn bảo vệ người của hắn, Mộc Nhai hắn đây cũng muốn.

Giao ra quốc tỉ đối với Lang Đại Bảo mà nói, đừng nói là có chỗ nào sai lầm, còn có thể nói là một chút ảnh hưởng cũng đều hoàn toàn không có. Nếu hắn đã buông tha cho thân phận ở quá khứ, vậy thì sẽ không cần thiết phải níu giữ lại chút vật gì đó liên quan đến bọn hắn nữa.

Thuận tình thuận lý, hắn đều nen phải lấy ra.

Nếu hắn nhất định không chịu, Mộc Nhai sẽ khiến cho hắn phải trả một cái giá đắt đúng với việc này.

Mộc Nhai đến rồi đi như một con gió, sau khi hắn nói xong rời đi, ở trong phòng kia, chỉ còn lại sự yên tĩnh kéo dài.

Lang Đại Bảo ngồi ở trên ghế phía trước, cũng không nhúc nhích. Thương Khung bị tức giận qua mức, thầm nghĩ muốn đi đập tường. Loại tình trạng đang ở trong lúc nguy cấp này, Mộc Nhai cư nhiên lại dám vận dụng binh lực, đến đây làm ra cái loại chuyện này.

Hiện tại không chỉ là có mỗi Nam Triều đang nguy nan, còn có thế gian này, nhưng mà…

Lại còn hồ nháo, lạm dụng binh quyền.

Có lẽ là không muốn để cho hai người này được yên bình. Mộc Nhai đi không bao lâu. Tâm tình của hai người còn chưa kịp dịu đi được một chút nào. Họ lại lần nữa tiếp đón một vị khách thứ hai không mời mà đến…

Ly Lạc một mình tiến vào. Sự xuất hiện của hắn, khiến cho bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng, cùng nhiệt độ đột ngột giảm đi không ít…

Lập tức, chính là phân ra thành hai loại cảm giác.

Hai trang thái cực đoan.

Mục đích của hắn, cũng giống như Mộc Nhai, là muốn có được quốc tỉ kia.

Bất quá hắn lại không giống Mộc Nhai mà thô lỗ như vậy. Hắn trực tiếp bỏ qua Lang Đại Bảo, mà chỉ cùng Thương Khung nói chuyện bàn bạc, cũng không có cưỡng bức hay lợi dụ, cũng không có lấy tình cảm mà đả động. Quốc tỉ kia, Lang Đại Bảo vốn giữ lại cũng đã vô dụng. Nếu là đối với mối nguy hại đến thế gian này, thì Mộc Nhai tự nhiên sẽ không tới lấy. Mặc dù hắn muốn đến thế nào đi nữa, Ly Lạc cũng sẽ không cho phép.

Tính tình của Mộc Nhai vốn không tốt, nhưng hắn không lỗ mãng, hắn hiểu được nặng nhẹ.

Thân của Mộc Nhai kiêm trọng trách. Nếu hắn thật sự là chỉ vị sự tư dục của bản thân mình, mà không để ý đến sự sống chết của kẻ khác, thì hắn cần gì còn phải cực khổ mà thủ ở cửa thành. Từ ngay lần đầu tiên Vô Huyên đưa ra điều kiện dùng việc mở cửa thành ra để đổi Ly Hận Thiên, thì lúc ấy hắn đã liền đồng rồi.

Cần gì phải biến thành phiền toái đến như bây giờ.

Nguyên nhân là vì hình thức điều kiện đã khác nhau có thể đáp ứng, cho nên Mộc Nhai mới đến đây.

Về phần Lang Đại Bảo có đưa ra hay không đưa ra…

Ly Hận Thiên vốn là cha của bọn hắn, cũng là người vô cùng quan trọng của bọn hắn. Dưới tình huống nào mà sẽ không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, đương nhiên bọn hắn sẽ tận dụng hết khả năng đều sẽ bảo vệ an toàn cho y. Nếu có kẻ nào ngăn cản ở giữa, thì bọn hắn sẽ phải làm chuyện gì đó không tốt, thì cũng là có tình có lý ở trong.

Thủ đoạn mềm dẻo, đánh lên trên người, lại đều đau như nhau.

Có đôi khi, Lang Đại Bảo suy nghĩ mọi chuyện quá mức cực đoan. Ly Lạc hy vọng Thương Khung có thể khuyên nhủ khiến hắn hiểu ra được. Mấy tên bọn hắn, cũng không phải chỉ là hành động theo tình cảm con người thường tình. Trên thế gian này, cũng không phải chỉ có mỗi một mình hắn mới có thể động não suy nghĩ được phải trái.

Tự cho mình là kẻ thông minh mà sinh ra hậu quả khôn lường đáng tiếc gì đó, không phải cứ để hắn nói phụ trách, thì liền có thể phụ trách nổi đâu.

Vừa nãy vẫn còn đang uất ức phẫn nộ mà chịu đựng loại khẩu khí kia của Mộc Nhai kia. Ngay bây giờ, Ly Lạc lại ở đây mà giáo huấn một phen. Thương Khung vốn thực muốn bùn nổ, lửa giận cháy bừng bừng, nhưng là lại không có cách nào phát tiết ra. Bởi vì, lời Ly Lạc nói ra, không phải là không có đạo lý……

Nhưng đồng thời, hắn cũng cảm cho nỗi băn khoăn của Lang Đại Bảo.

Mộc Nhai cho Lang Đại Bảo thời gian là một ngày. Nói dài cũng không quá dài. Nói ngắn, thì lại cũng không tính là ngắn…

Đến cuối cùng, Thương Khung cũng không làm đồng tình với ý nghĩ của Lang Đại Bảo.

Bất quá ở trong tâm của Lang Đại Bảo, trái lại là bình tĩnh không nổi nữa.

Nghe được câu nói kia của Ly Lạc, kẻ kia là người vô cùng quan trọng của bọn hắn, khiến hắn có rất nhiều cảm xúc rất. Lang Đại Bảo cảm thấy, có lẽ hắn thật sự không thích hợp làm một người cha…

Người kia, mới càng thích hợp…

Y cũng hoàn toàn không phải là như hắn tưởng tượng là kẻ bụng dạ khó lường đến vậy.

Ngay cả một kẻ vô tình như Ly Lạc, cũng đã hoàn toàn bị thay đổi đến vậy.

Bởi vì, y đã đối xử rất tốt với bọn hắn, y đã là cho bọn hắn phải cảm động…

Việc này tuyệt đối không phải là do áp đặt mà ra, mà chính là ý muốn do Ly Lạc bọn hắn, phát ra từ nội tâm…

Là muốn bảo vệ, một người vô cùng quan trọng.

Lang Đại Bảo đối với chuyện của y cũng không hiểu biết quá rõ ràng. Tất cả cũng đều chỉ là thông qua ánh mắt của bản thân hắn nhìn thấy. Là chủ nhân của thân thể đó, nên vừa gặp y. Việc trước tiên, hắn nghĩ đến là y đang lừa gạt đám con của hắn, thậm chí không tiếc cùng bọn hắn phát sinh quan hệ, là có rắp tâm khác…

Nhưng mà…

Giống như là hắn đã nghĩ sai rồi.

Hắn thua thiệt Ly Lạc bọn hắn cả đời này. Hắn không có làm chuyện mà mọi người cha tốt đều phải làm. Mà người kia, đã thay thế hắn làm hết mọi chuyện đó.

Có lẽ đây là điều mà trời xanh đang bù đắp lại cho bọn hắn. Người kia, đã thay hắn trả hết nợ đó.

Lại cho bọn hắn, cảm nhận được tình yêu thương của cha nên có được.

Kỳ thật, hắn hẳn là phải cảm tạ y mới là đúng…

Người kia với hắn mà nói, cũng chưa có bao nhiêu tiếp xúc, xem như là kẻ xa lạ, lại khiến Lang Đại Bảo sinh ra hảo cảm, còn có cả cảm kích…

Đồng thời, còn vì lời lẽ quá đáng lúc trước mà hắn đã thốt ra, để tự sám hối.

Y là người vô cùng quan trọng của Ly Lạc bọn hắn. Nửa đời trước, hắn đã đoạt đi rất nhiều thứ của Ly Lạc bọn hắn. Gồm có, tình cảm, còn có cả tình thân. Hiện tại, hắn giống như là kẻ không tư cách, lại có thể tiếp tục ích kỷ như vậy nữa….

Không thể lại cướp đi tiếp được nữa.

Cũng chẳng phải sợ thật sự sẽ tạo thành cái hậu quả gì xấu, bởi hắn tin tưởng, Ly Lạc bọn hắn cũng có thể xử lý tốt.

Đám nhi tử của Ly Hận Thiên, vẫn thực tài ba giỏi giang, cũng đáng để kiêu ngạo hơn so với người khác đi.

Còn có sự tính nhiệm vô điều kiện.

Ngay trước khi Lang Đại Bảo còn chưa có làm ra quyết định, thì ở trong phòng này, lại lần nữa có một người bước vào ngoài dự đoán.

Là Văn Diệu.

Văn Diệu đã thật lâu rồi vẫn không có xuất hiện ở đây, từ trước khi chiến tranh khai hỏa, hoặc nên nói là, là từ sau khi nam nhân này biến mất.

Hôm nay hắn lại xuất hiện đến đây, mục đích là vì sao, Lang Đại Bảo cũng biết rất rõ ràng.

Đối với tình cảm của Văn Diệu, Thương Khung vẫn luôn chú ý đến. Hắn không muốn để hai người này gặp mặt. Nhưng mà Lang Đại Bảo ra ý bảo hắn muốn tâm sự cùng Văn Diệu…

– Ngươi tới đây, cũng là vì muốn tìm được quốc tỉ của Cửu Minh tộc sao?

Thương Khung không có ở đây. Không khí thoải mái hơn rất nhiều. Hai người ngồi ở mỗi bên khác nhau, không có trà bánh, cũng không có hàn huyên, so với người yêu hay là phụ tử, bọn họ càng giống như là lão bằng hữu đã lâu rồi không gặp vậy. ó chút mới lạ, nhưng vẫn đang có một loại cảm giác tự nhiên thong thả chuyển thành thân cận, thực rất tự nhiên, một chút cũng không đột ngột.

Văn Diệu gật đầu, hắn đến là vì quốc tỉ.

– Kia, chuyện chúng ta nói lần trước, ngươi đã nghĩ thông suốt rồi sao?

Vừa hỏi xong, đáp lại chính là một sự trầm mặc kéo dài. Văn Diệu không có tiếp lời. Lang Đại Bảo cũng không tiếp tục truy vấn. Hai người lẳng lặng ngồi đó. Sau một lúc rất lâu, Văn Diệu mới thản nhiên mở miệng…

– Không rõ ràng,

Văn Diệu lắc đầu,

– Nhưng mà, ta không thể để cho y chết được.

– Văn Diệu…

Lang Đại Bảo còn muốn nói cái gì, nhưng mà Văn Diệu lại đứng lên, trên gương mặt tuấn mỹ kia, không có quá nhiều biểu tình, chỉ còn lại sự trầm ổn.

– Đưa quốc tỉ cho ta.

Văn Diệu trực tiếp vươn tay ra trước mặt hắn.

Nhìn bàn tay xòe ra hướng về phía mình, Lang Đại Bảo mím môi. Hắn lại gọi Văn Diệu một lần nữa. Nhưng đồng dạng, Văn Diệu cũng cho hắn một câu tra r lời, nói….

– Ta sẽ không tiếc trả bất cứ cái giá nào, để phải có được quốc tỉ trong tay mình. Ta hy vọng, ngươi có thể thông cảm cho. Ta cũng hy vọng, ngươi không cần phải hận ta.

Lang Đại Bảo không nói gì nữa, im lặng nhìn đôi mắt kiên định kia của Văn Diệu. Hắn đã nói rất rõ ràng. Hắn muốn quốc tỉ, nên sẽ không từ một thủ đoạn nào, cho dù là, khiến Lang Đại Bảo cảm thấy không thoải mái đi nữa….

– Ngươi cảm thấy, y so sánh với ta vẫn quan trọng hơn sao?

Trong đôi mắt xinh đẹp kia, chợt lóe qua tia kinh ngạc khiến cho Lang Đại Bảo vừa vặn bắt gặp được. Từ lúc đó cho tới nay, Văn Diệu đều luôn đang trốn tránh, hắn nhận định được chuyện đó, tiếp theo, hắn lại không muốn suy nghĩ về nam nhân này nữa, cũng không muốn lại tỉnh táo mà chậm rãi tự hỏi chính mình. Hắn cái gì cũng không muốn, cũng không làm, liền duy trì hiện trạng như vậy. Hắn liền cảm thấy rất tốt.

Đúng lúc, bây giờ chiến tranh bùng nổ. Văn Diệu dùng sự bận bịu, dùng nỗi vất vả mà nhồi nhét đầy đầu óc của mình. Hắn không có thời gian để suy nghĩ, lại thành toàn cho hắn.

Nhưng mà…

Nghe thấy tin tức này, hắn không chút nghĩ ngợi, liền đến tìm Lang Đại Bảo.

Mặc kệ là ra sao, Văn Diệu cũng sẽ không để cho y chết.

Về phần nguyên nhân, Văn Diệu cũng vẫn lựa chọn trốn tránh như cũ, hắn không thèm nghĩ nữa.

Mặc kệ là nam nhân này đã biến thành người của Mộc Nhai, thì hắn cũng không để ý đến đường xa hay còn có kiêng kị gì mà vẫn một lần nữa, Văn Diệu đến đây.

Không yên lòng.

Hắn sợ sẽ có cái gì đó sắp bị bại lộ.

Hắn hiểu rõ tình tình của Lang Đại Bảo, cũng biết biết rõ bản chất của Mộc Nhai. Hắn sợ hai người họ thật xung đột cương lên. Trái lại, sẽ khiến cho nam nhân gặp nguy hiểm, cho nên…

Hắn mới đến đây.

Chưa kịp cho hắn câu trả lời, Lang Đại Bảo than nhẹ một tiếng. Hắn muốn giúp Văn Diệu. Nhưng mà, Văn Diệu lại tự mình trốn tránh đi tình cảm của chính mình, trừ phi chính hắn nguyện ý cởi bỏ khuất mắc. Nếu không, thì sẽ không có ai giúp đỡ được cả…

Cuối cùng, cũng chỉ có thể xem Văn Diệu lựa chọn như thế nào mà thôi.

Có thể đối mặt hay không là tùy vào Văn Diệu.

Về phần việc Lang Đại Bảo có thể làm, cũng chỉ có bấy nhiêu nên phải dừng lại ở đây.

– Quốc tỉ kia không có ở nơi này của ta, mà vẫn đang ở Phục Long tự ở Bắc Pha, đặt ở dưới bàn tay của Phổ Hiền Bồ Tát. Không phương trượng đã dùng trận pháp, phong ấn sức mạnh của quốc tỉ ở đó.

Ngày xưa, hắn là muốn cùng Không phương trượng hủy đi quốc tỉ kia. Nhưng bất đắc dĩ, đến cuối cùng vẫn thất bại mà chấm dứt. Cho nên bọn họ chỉ đành phải phong ấn đi sức mạnh của quốc tỉ, cất giấu, để kẻ khác vốn không thể tìm được.

Chuyện này qua không lâu sau đó, Không phương trượng đã viên tịch. Trên thế gian này, kẻ biết được nơi cất giấu quốc tỉ, chỉ còn lại mỗi một mình Lang Đại Bảo.

Tâm tư của hắn kín đáo, nên không hề mang theo quốc tỉ quan trọng kia ở bên người, mà là lựa chọn nơi rất rõ ràng lại trực tiếp, cũng là nơi có nhiều người lui tới nhiều nhất, lại không có ai nghĩ ra được.

Hiện tại Đế Đô đã bị bao vây, muốn ra khỏi thành, chính là đang cược mạng của bản thân ra, hành động không tốt còn có thể bị kẻ địch phát hiện, cướp quốc tỉ đi mất đi. Nhưng mà, Văn Diệu không thể không làm.

Không thể khoanh tay đứng nhìn, lại suy nghĩ lo sợ phân vân quá nhiều như vậy.

Dừng lại một chút, tay của Văn Diệu thu hồi lại, nói câu ‘đa tạ’, liền rời đi.

Hắn phải nghĩ cách, đi đến Phục Long tự ở Bắc Pha, lấy được quốc tỉ kia mang trở về đây.