Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 21: Tự làm tự chịu




‘Thời hạn thi hành án’ của Ly Hận Thiên còn chưa hết một ngày. Y lại vẫn hạ quyết tâm tiếp tục mà kiên trì. Y nghĩ chỉ cần hôm nay nữa thôi. Trời vừa tối, là y có thể khôi phục tự do, nhưng là…

Ngay khi Ly Tiêu Sơn được nghe hạ nhân thuật lại rằng, sáng nay nhìn thấy Ly Hận Thiên ở từ đường vẫn ngủ say sưa tay vẫn còn cầm chặt nửa cái màn thầu chưa ăn. Trong nháy mắt nghe xong, chòm râu sơn dương của Ly Tiêu Sơn méo xệch như muốn rớt xuống…

Hơn nữa trước đó, Ly Hận Thiên còn ăn vụng một quả trong dĩa trái cây để thờ cúng kia.

Y lại phạm tội rồi a, còn lại lỗi nặng nữa nha. Quả thực là khiến cho người khác giận sôi gan…

Mặc kệ là y muốn nói như thế nào thì y cũng đã bị người khác bắt được tận tay rồi a. Ly Hận Thiên cũng không muốn nói gì nhiều nữa. Y cúi đầu thấp xuống như là bình thường hay nhận sai, muốn người khác nhận thấy y hối lỗi rồi a…

Tóc của y vẫn thực loạn. Nhưng, nhìn bây giờ so với lúc nãy ở từ đường đã gọn gàng hơn nhiều, tuy rằng trên quần áo bị đè đến nhăn nheo, y cũng đã thành thật mà dừng chân để cố gắng mà vuốt thẳng thớm lại. Nếu không tính là luộm thuộm như ăn mày lúc mới ngủ dậy ở từ đường mà nói, bây giờ nhìn y miễn cưỡng cũng coi như là xem ra một chút hình người….

Đến khi y bước vào sảnh nội đường, lão gia tử vừa thấy y một bộ dạng như vậy,  lão chỉ càng thêm phẫn nộ.

Nội sảnh không cho phép hạ nhân vào. Sảnh nội đường chỉ có ông cháu ba người đang ở đây nghị sự. Bọn hắn đã ở trong hoàng cung được nhiều ngày. Hôm nay vừa hồi phủ, đột nhiên Ly Tiêu Sơn nhớ ra việc của Ly Hận Thiên. Vì vậy trước khi nghị sự, lão sai người đến từ đường nhìn thử Ly Hận Thiên…

Không nghĩ tới lại nghe được cái tin khiến lão tức giận này.

Nhiều năm như vậy, Ly Hận Thiên không thể vì gia tộc mà làm nên cống hiến gì, lại còn suýt chút nữa hại gia tộc này thân bại danh liệt. Ly Hận Thiên tự biết bản thân có tội rất lớn nên không có lý do tốt hay nói lí lẽ hay gì để tự bào chữa cho bản thân được tha tội. Vì vậy, Ly Tiêu Sơn có vô luận là trách phạt đứa con trai duy nhất này của lão như thế nào thì y cũng sẽ không phản kháng.

Lão phạt y đi từ đường ăn năn mấy ngày, Ly Hận Thiên cũng sẽ quỳ mấy ngày. Đến khi có một lần lão mắt quên, Ly Hận Thiên vẫn ở trong từ đường mà không dám ra, là bị người đến từ đường nâng y quỳ đến hôn mê mà khiêng ra. Một tháng sau đó, chân Ly Hận Thiên cũng chưa có thể khỏi hết mà đi lại hay đứng thẳng được.

Nhưng bây giờ, y không chỉ là không quỳ, còn ngủ ở từ đường. Y còn ăn vụng quả cúng thờ kia lại không nói, còn tự tiện rời khỏi từ đường mà đi đến bếp trộm màn thầu ăn…

– Ngươi đi từ đâu mà có màn thầu?

Ngữ khí của Ly Tiêu Sơn tức giận quát lớn tiếng. Nét mặt già nua của lão đen lại. Khi thấy nghe vấn đề được hỏi, Ly Hận Thiên ở kia vẫn thấp đầu. Y lại theo bản năng mà len lén dùng ánh mắt nhìn đến Ly Lạc nhớ lại việc xảy ra tối qua…

Màn thầu là Ly Lạc cho a. Y ở trong lòng mà trả lời.

Y đói bụng đã mấy bữa không được ăn cơm. Đột nhiên lại được ăn no như vậy, sẽ không nhịn không được mà bụng căng mắt nhíu xuống mà thiếp đi a…

Nên y là tay vẫn cầm nửa cái màn thầu đang ăn mà ngủ mất.

Kỳ thật Ly Hận Thiên cũng đã thực hối hận, y nên hủy thi diệt tích a. Hành vi phạm tội này không phải là càng tự làm cho tội lỗi của chính mình gia tăng thêm sao…

Y nhìn Ly Lạc. Hắn ngồi ở trên ghế kia vẫn im lặng đến nửa ngày không có tiếp lời giúp y. Khi nhìn thấy gương mặt đáng thương kia của Ly Hận Thiên đang cúi đầu che tầm mắt lại, người nọ chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn y một chút. Rồi sau đó, hắn liền

vân đạm phong khinh lấy tay cầm chén trà giơ lên đến miệng, mà hé miệng nhỏ ra thong thả uống một ngụm. Hành động như thể, phảng phất chuyện này cùng hắn một chút cũng đều không có liên quan đến…

Ly Hận Thiên biết rất rõ ràng. Ly Lạc sẽ không thừa nhận việc đã cho y màn thầu, hắn cũng càng sẽ không lên tiếng giúp y….

Mắt Ly Lạc liếc nhìn đến y kia liếc. Trong đó rõ ràng mang ý tứ, Ly Hận Thiên đọc được sáu chữ: tự mình giải quyết cho tốt.

Ly Lạc đẩy một người như Ly Hận Thiên ra trước tiền tuyến.

Sau một cái liếc mắt kia, Ly Lạc cũng không nhìn đến y lần nào nữa. Ly Hận Thiên biết y không còn lựa chọn nào khác. Y chỉ có thể đối mặt…

Bất quá may mà y đã bị Mộc Nhai siết cổ họng còn chưa khôi phục như bình thường. Ly Hận Thiên cũng không thể nói chuyện được. Y chỉ là đứng đó cúi đầu trầm mặc mà lắc lắc đầu. Y không trả lời chính xác điều lão ta muốn hỏi. Mặc xác lão già kia suy diễn nghĩ ra cái đáp án quỷ quái gì đi nữa thì cứ để lão già liền nghĩ là như thế đó đi…

Dù sao y cũng sẽ không bán đứng Ly Lạc. Đương nhiên, Ly Hận Thiên cũng  hiểu được. Dù có nói ra mà bán đứng hắn đi nữa, cũng sẽ không có kẻ nào tin y nói thật.

Ly lão gia tử giận dữ mà hất tay vỗ lên bàn trà. Lão tùy tay mà bắt lấy những thứ điểm tâm này nọ đặt trên bàn mà ném tới người Ly Hận Thiên. Lão còn định ném tiếp chén trà đang uống kia lên người tên nghịch tử này. Nhưng lão lại ngại có hai đứa cháu nội tiểu bối vẫn còn ngồi ở đây. Lão cũng không lệnh cho Ly Hận Thiên quỳ xuống. Lão chỉ đành phải nén giận mà giơ lên ngón tay vì giận dữ mà run rẩy ngón chỉ thẳng mặt y. Đợi đến một lúc lâu sau, tâm bình khí hoà một chút mới thốt ra tiếp một câu.

– Ngươi thật to gan, ta phạt ngươi ăn năn, ngươi cư nhiên đi đến phòng bếp để ăn vụng!

Thật sự là y bị oan uổng to lớn bằng trời xanh a.  Y đến phòng bếp lò ở đâu cũng không biết…

Ly Hận Thiên trong lòng chỉ đành oán thầm. Nhưng y vẫn là thành thành thật thật mà đứng yênđó, y nhìn đến vài miếng bánh điểm tâm ở dưới đất bên cạnh chân y. Tâm y lại thở dài mà nhủ thầm: Lão già kia coi như vẫn còn một chút lương tâm, không mạnh tay lấy chén trà kia mà hất nước trà đổ lên người y…

Trong lòng y vừa nghĩ xong như vậy, thì lập tức từ trên trời giáng xuống một vũng nước lại mang theo độ ấm vừa phải có màu vàng nhàn nhạt. Ly Hận Thiên chỉ  kịp ngửi thấy một cỗ hương thơm lá trà kia. Đây là thanh hoa trà thượng hạng từ chén trà lão đang uống kia rồi. Tiếp theo y mới kịp tiết tấu mà y đang cúi đầu mới phát hiện ra quần của y đã thấm nước tra ướt đẫm một mảng …

Cái miệng quạ đen đáng chết này của y, mày nên ngoan ngoãn mà ngậm lại a!

Ly Hận Thiên không dám mang ý niệm gì mà mang may mắn nữa. Y lo sợ ngay lúc y cứ tưởng là đã may mắn rồi thì lão già kia lại không nương tay mà bắt lấy bàn trà kia ném đến, nếu bàn kia mà bay đến y thì…

Dù sao suy nghĩ từ hướng nào đến đều là cái tốt không linh liền cái xấu linh mà thôi.

Ly Tiêu Sơn vẫn đang dong dài mà quở trách y. Lão nói hàng hà sa số một đống lí lẽ loạn thất bát tao gì đó, nghe vào tai y cũng chả ra gì. Nhưng y vẫn hiểu ý tứ chính ở giữa một đống lời ồn ào đó chính là chủ yếu mắng y vô dụng mà thôi. Nói y làm người đều không bằng một kẻ hạ đẳng sống ở trên đời này, tác dụng duy nhất của y chỉ là giúp cho lão có được tôn nhi lợi hại tốt đẹp như vậy mà thôi. Nhưng lại cũng bởi vì như vậy, y gây hoạ suýt nữa khiến cho tổ nghiệp của gia tộc này bị chôn vùi. Vậy nên nói ra một đống lời lẽ nhiều như vậy, chung quy kết luận ngắn gọn vẫn là: Y đây không làm được cái gì cả.

Còn có ý tứ tiếp theo chính là: Ly lão gia tử mắng chửi y chỉ vì tiếc rèn sắt không thành thép.

Ly Hận Thiên không hề dị nghị gì khi nghe lão mắng. Chỉ là bởi vì mấy bữa nay cơm còn chưa ăn, mà trước đó vừa rời từ đường liền bị hối chạy theo tới đây. Y không nghỉ ngơi được bao lâu. Gương mặt y vốn đã tái nhợt, nay do đứng lâu người lại đang ướt đẫm mặt càng ngày càng trắng tái ra giống như mặt quỷ. Thân thể kia của y cũng bắt đầu lung lay như sắp ngã khụy xuống…

Y cũng rất muốn tiếp tục nghe những lời lão đang nói. Nhưng chỉ sợ là y chỉ đành lực bất tòng tâm a.

Ly Lạc đang ngẩng đầu, liền phát hiện trên thần sắc của nam nhân kia huyết sắc đều đã dần mất đi. Hắn tay không dấu vết mà buông chén trà xuống bàn. Đồng thời lúc đó, hắn cũng đem mi mắt cụp xuống đem ánh mắt đang ở trên người Ly Hận Thiên dời đi. Hình như hắn đã nhất quyết sẽ không can dự tới việc này nữa…

Mộc Nhai vốn đều không để chuyện trước mắt vào tầm nhìn. Hắn thủy chung đều đang tự chơi đùa với ngón tay của bản thân. Thỉnh thoảng y chọn mi vài lần liếc mắt xem xét Ly Hận Thiên đứng yên đó đối mặt với Ly Tiêu Sơn đang quở trách. Hắn tóm lại đã sớm từ không nhìn đến sự tự ti thấp hèn kia tới bây giờ đã hoàn toàn quen mắt. Chỉ là lúc này đây, thời gian lão tử mắng Ly Hận Thiên là lần trách mắng dài nhất mà thôi.

Ly Hận Thiên thật sự càng ngày không không hay ho rồi. Y tự thấy bản thân thật đen đủi. Y hoàn toàn lâm vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.

Ngay trong chớp mắt kia, Ly Hận Thiên sắp chịu đựng không nổi nữa mà chuẩn bị bất tỉnh nhân sự. Ly Lạc làm như vô ý đặt chén trà xuống mặt bàn, va vào nhau phát ra một âm thanh thanh thúy. Lúc này, âm thanh kia do hắn tạo ra đã đánh gãy lời mà Ly Tiêu Sơn đang nói. Cùng lúc đó, Mộc Nhai liền chỉnh trang sơ sài quần áo ngồi ngay ngắn thẳng lưng lên rồi mới từ tốn mở miệng nói.

– Gia gia. Tinh tượng có điểm dị biến, là điềm báo sẽ có tai nạn giáng xuống. Thiên hạ sắp sửa đại loạn. Nói vậy, không yên ổn chừng được bao lâu nữa, bọn hắn sẽ trở về đi?

Mộc Nhai vừa lên tiếng nói dứt câu. Ý tứ kia khiến cho Ly Tiêu Sơn lập tức chú ý. Ngay cả Ly Lạc cũng nhịn không được mà nhìn hắn nhiều hơn vài lần. Bọn hắn không nghĩ tới một tầng nguyên nhân như là Mộc Nhai nói tới. Bất quá, điều mà Mộc Nhai nói ra, có thể rất đúng. Nếu nhân gian hiện nay nhất định gặp phải hạo kiếp, nhất định là chỉ ‘bọn hắn’ có ý muốn hội tụ để trở về gia tộc này.

– Gia gia. Ngài đang cùng với hắn ở đó mắng chửi lâu như vậy rồi cũng không phải là việc gì có ý nghĩa. Ta nghĩ không bằng trước hết nên thương lượng chút chuyện ‘hữu dụng’ hơn, ngài cảm thấy như thế nào?

Mộc Nhai nói ra lời kia cũng rất có đạo lý. Ly Tiêu Sơn cũng nghĩ như vậy, nên lão không còn tâm tư nào muốn quở mắng tiếp Ly Hận Thiên. Lão nhìn thấy bộ dáng nửa chết nửa sống y liền chán ghét. Ly Tiêu Sơn gọi hạ nhân vào, ra lệnh mang Ly Hận Thiên đưa về phòng.

Thân thể Ly Hận Thiên mỏi mệt đến sắp hư thoát mất rồi khi nghe được Ly Tiêu Sơn đã buông tha y liền nhẹ nhàng thở ra. Trước khi được hạ nhân mang y rời đi, y thấp thoáng nghe được ngữ khí của Ly Tiêu Sơn trầm trọng đi rất nhiều. Ngữ khí lúc này của lão ít nhất không có như lúc vừa rồi khi mắng y mang theo ‘cao hứng phấn chấn’ như vậy…

– Sự tình hiện tai đã trọng đại như vậy. Bọn hắn sẽ không có khả năng mà không biết được. Chỉ sợ không an ổn được bao lâu, bọn hắn sẽ trở lại gia tộc. Thấm thoát đảo mắt một cái, đã qua mười mấy năm quang cảnh cũng thay đổi. Nhưng nói như thế nào, bọn hắn cũng cùng là huyết mạch của gia tộc chúng ta, cũng là huynh đệ của các ngươi, mặc kệ phát sinh…

Câu nói kế tiếp, Ly Hận Thiên không còn nghe thấy được nữa. Bất quay có thể khẳng định những gì y đoán lúc trước đều đã ứng nghiệm một lần nữa. Xem ra, quả nhiên y không chỉ có một, hai nhi tử…

Kỳ thực y rất muốn biết, nguyên nhân lão già kia đến tột cùng là vì sao lại muốn y cưới vài người nữ nhân như vậy…

……

Thân thể của Ly Hận Thiên đã không còn kém như trước nữa. Nhưng vẫn cần một chút thời gian để tịnh dưỡng thêm, mới về đến phòng thì vài ngày đầu nên y luôn luôn vẫn ở trong phòng. Tuy rằng thân phận y vốn cách xa với chiếc ghế gia chủ lại có địa vị không cao cộng thêm việc y bị đối xử xảy ra ở từ đường với sảnh nội đường ngày đó, y nghĩ bản thân sẽ không có người hầu kẻ hạ. Nhưng bắt đầu khi y ở lại đây vẫn có người ở bên chiếu cố, y cũng không phải đáng thương đến mức cái gì cũng đều phải chính mình động tay động chân đến. Trong khoảng thời gian mà y đang tĩnh dưỡng này, đồ ăn đều đúng giờ mà được đưa đến trong phòng.

Ngày hôm nay coi như không sai biệt lắm.

Thân thể của y đã tốt lên một chút rồi.  Y muốn bước ra bên ngoài để đi dạo. Y lấy vị trí của phòng mình làm điểm bắt đầu liền dựa theo quan sát một chút quang cảnh xung quanh ở nơi đây mà cứ loạng choạng mà bước đi theo trí nhớ kia. Y đã dùng hơn thời gian nửa tháng để thăm dò hầu hết toàn bộ sơ đồ Ly phủ. Mặc dù có một số chỗ y không biết có thể tính sai, nhưng chỗ có chút quan trọng y đều nhất định nhớ kỹ vô cùng rõ ràng.

Ly phủ rất to lớn. Mỗi người đều có riêng một biệt viện của chính mình để nghỉ ngơi. Đương nhiên những chỗ đó y cũng chưa từng đi vào, y cũng không ý muốn để bản thân mình vướng vào phiền toái.

Sau đó Ly Hận Thiên mới biết rõ ràng, lần trước Mộc Nhai dẫn y đi vào phòng kia đúng là đang ở trong biệt viện của Mộc Nhai, gọi là mạt nhai cư.

Do Ly Lạc lập nên công lớn, nên mấy ngày nay y thường xuyên đều nghe được bọn hạ nhân bàn tán. Bọn họn nói rằng mặt rồng của Hoàng Thượng rất vui mừng sau khi biết Ly Lạc lập công kia liền tiếp theo Hoàng Thượng ban thưởng liên tiếp cho Ly phủ. Càng không nói là, đại lão gia cùng với thiếu gia cũng thường xuyên được triệu vào hoàng cung mà phải gấp rút chạy vào hầu chuyện với Hoàng Thượng. Đại lão gia đều luôn miệng nói, từ khi hai người thiếu gia bắt đầu vào triều, gia tộc họ Ly càng ngày càng nhiều cường đại rồi.

Hạ nhân đều xưng hô với Ly Tiêu Sơn là đại lão gia, gọi Ly Lạc với Mộc Nhai là thiếu gia. Ly Hận Thiên cũng rất muốn nghe xem để biết, bọn họ vốn gọi y là gì a. Nhưng hình như y lại chưa từng gặp được bất cứ kẻ nào ở trước mặt xưng hô gọi qua y, cũng có rất ít người muốn cùng y nói chuyện…

Nhưng bọn họ vẫn tôn trọng y, đó đã đều là cơ bản nhất.

Ly Hận Thiên cũng quá không so đo. Y chỉ là cảm thấy rất hiếu kì mà thôi. Sau này thể nào cũng có lúc y lại được nghe mà thôi, chỉ sợ đến lúc đó y nghe xong chỉ chuốc vào buồn bực. Những bây giờ y còn có chuyện cần chú ý hơn, y vừa đi vừa suy nghĩ miên man một lúc rồi. Cái Ly phủ này tại sao lại quá to như vậy. Y cũng đã thong thả đi dạo chơi lâu lắm rồi, chân y đã muốn mềm xụi rồi a.

Nam nhân đành phải tiếp tục suy nghĩ. Y cảm thấy sinh hoạt của cổ nhân thật sự rất không thú vị. Y thì lại vừa không ham thích thi từ ca phú, cũng lại vô tâm tình mà thưởng thức chơi đùa mĩ nữ mặc gấm hoa rực rỡ ca múa khiêu vũ. Rồi lại thói quen sinh hoạt nhạt nhẽo rập khuôn, tay y cũng không đụng một ngón cứ đúng giờ là cơm bưng nước rót đến thân thể cũng có kẻ hầu tới mặc cho, cứ như vậy mà kéo dài nhân sinh sống hết đời sau sao. Ly Hận Thiên thực không quen được a…

Vì vậy y suy xét cân nhắc một chút, liền nghĩ ra y cũng nên đi ra phủ một chút.

Ly Hận Thiên là người thuộc phái hành động. Y vừa suy nghĩ xong liền đi làm.

Bình thường y giả một bộ dạng dường như không có chuyện gì, nhưng thực chất trong lòng y luôn thử thăm dò phương hướng tìm đường dẫn ra cửa lớn đi ra ngoài phủ. Cuối cùng, chân y cũng bước qua được cánh cửa to lớn kia hướng đường phố đông đúc mà tiến tới. Thủ vệ đứng canh hai bên cánh cửa cũng không có ngăn y lại. Cùng lắm bọn họ chỉ là rất hiếu kì mà nhìn Ly Hận Thiên vài lần…

Bộ dáng tiêu sái của Ly Hận Thiên mà thành công bước ra khỏi cửa lớn. Trong nháy mắt, y giống như con chim nhỏ được thả ra khỏi lồng sắt. Y vô cùng thích ý mà thả lỏng tâm tình thư thái. Y thiếu điều giống như tiểu hài tử ở bên đường kia bắt đầu hừ lên mà miệng bắt đầu ca hát nho nhỏ vui vẻ vang lên…

Đế đô quả thực rất phồn hoa. Trên ngã tư đường người đến kẻ đi náo nhiệt, cửa hàng thịnh vượng. Quan cảnh xung quanh đều mang một bộ dạng phồn vinh hưng thịnh.

Ly Hận Thiên xem xét rồi hết nhìn đông ngó tây, quan sát tới lui. Đây là thị trường của cổ nhân sao. Y xem đi xem lại nơi nào bày bán giống nhau rất hiếu kì a. Y lại nhấc chân bước đi tới đi lui liền không biệt được phương hướng mà cứ bước tới. Nhưng lực chú ý của y hoàn toàn bị hấp dẫn nên nam nhân căn bản không có chú ý tới việc bản thân càng đi càng xa Ly phủ…

Y nhìn thấy người của gánh xiếc nhỏ kia đang biểu diễn lấy tiền. Y suy nghĩ một chút liền nhớ ra loại xiếc này lúc trước y đã từng chơi qua. Y đoán bọn họ đang chơi trò đoán quả cầu nhỏ được giấu trong chén nào. Y nhìn là đoán được quả cầu nhỏ kia nào ở đâu rồi. Tiếp theo,  y lại nhìn thấy có người đoán thua liền ném bạc về phía trên quầy hàng. Tâm y liền nói: bạc này còn không bằng cho y nha. Mấy người ở đây đều bị lừa a…

Ngay trong nháy mắt khi Ly Hận Thiên quay đầu lại, y chỉ cảm thấy trước mắt đột ngột tối đen. Trên trán y lập tức đụng vào cái gì đó. Khi y phản ứng lại được thì y đụng phải cái gì đó, y liền nghĩ đó nhất định là tường, bởi vì thực cứng a. Nhưng trong chớp mắt, eo của y bị nắm lấy kéo lại. Y liền biết, cái thứ này y đụng trúng không phải tường gì a…

Hành động này ở hiện đại gọi là ‘đùa giỡn lưu manh’. Nhưng hiện tại y đang ở cổ đại này, thì bây giờ nên gọi hành động đây là gì nha, đăng đồ tử* phải hay không a?

Bởi vì tay người nọ ôm lấy eo y, hắn ta luôn luôn không ngừng siết chặt người y vào ngực hắn ta lại. Hắn ta hình như không có ý định buông y ra.

Tên này, mau buông tay ra a.

Y thật không hiểu nổi. Toàn bộ thế giới này sao lại có thể điên đảo như vậy. Y vốn là một đại nam nhân, tại sao lại đến nơi nào cũng đều sẽ gặp được loại chuyện bị quấy rối này a…

Lần trước ở thôn trang kia, bị nữ nhân quấy rối y không phản đối, nhưng như thế hôm nay ra đường liền cũng bị nam nhân sàm sỡ a…

– CHÚ THÍCH:

*Đăng đồ tử: yêu râu xanh.