Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 190: Đi thăm dò




Lần này bọn họ, không phải chỉ là ra khỏi cửa, mà còn đến một nơi gần đó ở trong thành để kiểm toán.

Song Lang thành là thành trì giao thương mậu dịch quan trọng. Khâm Mặc không thường đến, nhưng không có nghĩa là hắn không chú ý đến nơi này. Qua một đoạn thời gian rất dài, mỗi khoản chi thu báo lên đều có vấn đề, nhưng Khâm Mặc án binh bất động. Từ khi lần đầu tiên bắt đầu phát hiện vấn đề, chỉ thiếu bằng chứng cho người âm thầm điều tra.

Việc này nhất thời để lộ lại không kém phần quan trọng, bởi bên trong sẽ liên lụy ra rất nhiều người.

Trên thế gian này, chính là có kẻ thấy tiền liền sáng mắt, đến mạng, cũng không thèm để ý.

Đúng lúc, vậy để Khâm Mặc sẽ thanh toàn cho đán người đó, thuận tiện, còn răn đe những kẻ còn lại.

Khiến cho bọn họ biết, đã phản bội Khâm Mặc này đây thì sẽ có kết cục ra sao.

Cũng để kẻ đi sau, có thể lấy đó làm gương.

Khâm Mặc cả đời này, chán ghét nhất, chính là kẻ phản bội.

Khâm Mặc cũng không có để lộ ra, say khi có được chứng cớ vô cùng xác thực, hắn liền bắt đầu, thanh lý môn hộ.

Khi những kẻ này đang chìm đắm nằm mộng về đại đồ xuân thu của mình, nghĩ rằng bọn họ làm giả sổ sách tài giỏi, đến mức Khâm Mặc hoàn toàn bị lừa mà tin là thật. Ngày hôm nay sẽ chính là một lần cuối cùng bọn họ được nhìn thấy mặt trời mọc, trong nhân sinh đời này.

Khâm Mặc muốn làm cho đám người đó trở tay không kịp.

Hắn không báo tin cho bất cứ kẻ nào khác, bao gồm cả người ở trong Song Lang thành. Hắn chỉ dẫn theo người lúc trước đã đi theo hắn tới nơi này.

Việc này, đối với rất nhiều người mà nói, là kinh thiên động địa. Nhưng ở trong mắt của Khâm Mặc, cũng chỉ là một chuyện nhỏ, giống như là đang dạy dỗ lại con chó nhà mình nuôi vẫn chưa chịu nghe lời chủ nhân của nó vậy.

Cho nên bọn họ rất nhanh sẽ trở về, sẽ không ở lâu.

Vì vậy, hắn mới không mang theo Vũ Quả.

Thứ nhất là không có thuận tiện, còn cái chính là, để kiem cập không chế nam nhân này.

Hắn có lý do tin chắc rằng, nam nhân này tùy thời đều muốn chạy trốn, vừa nhìn thấy Thất, khẳng định là lại muốn bí mật âm mưu gì đó. Khâm Mặc quá hiểu Ly Hận Thiên. Y sẽ không thể bỏ mặc Vũ Quả được. Vì vậy, Vũ Quả là vương bài của hắn, giữ vương bài này thì nam nhân này vốn không thể đi đâu được.

Về phần Thất, Khâm Mặc không cho, hắn cũng sẽ đi theo. Bởi nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ an toàn cho Ly Hận Thiên. Khống chế Thất thì không tốt, có một Vũ Quả là đủ rồi, cho nên Khâm Mặc cũng mặc kệ.

Hơn nữa, mang theo Thất, vào lúc thích hợp, hắn còn có thể giúp đỡ.

– Cha, ta đã một đêm không ngủ, thật mệt a.

Khoảng thời gian đi lại giữa hai thành trì vốn không xa, cưỡi ngựa nhanh mà nói nửa ngày liền tới nơi. Tốc độ của bọn họ đi tới vốn không tính là nhanh, có thể trước khi trời tối, cũng sẽ tới nơi. Nhưng khi đi được một nửa đường, Khâm Mặc đột ngột tới gần nam nhân, đánh vỡ yên tĩnh, giọng nói ngày thường nho nhã ôn hòa, cũng mềm nhũn trầm thấp đi rất nhiều.

Nam nhân ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái nhìn trời. Ánh nắng chói mắt soi rọi khiến mắt y bị chói đến phát đau. Một xanh lam bao phủ trải dài tít tắp, đến một đám mây cũng hoàn toàn không có. Bọn họ cứ cưỡi ngựa di chuyển dưới ánh mặt trời chói chang như vậy. Đừng nói là Khâm Mặc, đến ngay cả y cũng hoàn toàn cảm thấy, có chút buồn ngủ…

Nhưng mà hai người họ đang cưỡi ngựa. Nếu Khâm Mặc ngủ thật, thì người không phải chỉ còn là nguy hiểm, mà là muốn tìm chết rồi. Nam nhân vội vàng đẩy hắn hai cái, cũng nghiêng thân thể qua một chút, nhìn xem tình trạng của Khâm Mặc,

– Ngươi đừng ngủ, hay là chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút. Ngươi nên kiên trì một chút nữa.

– Ta muốn ở trong thời gian ngắn nhất nhanh chóng đến được đó, không có thời gian để tạm nghỉ nữa. Cha, ngươi để ta dựa vào nghỉ một chút thôi, thì tốt rồi.

Lời của Khâm Mặc vừa nói, mang theo sự mệt mỏi hư không, hắn miễn cưỡng liếc mắt một cái nhìn đến nam nhân, đôi mắt kia, tựa hồ như không thể mở ra được nữa.

Tất cả lực chú ý của Ly Hận Thiên đều tập trung lên trên người Khâm Mặc cùng nội dung của lời nói, nên căn bản không phát hiện ra cách xưng hô của Khâm Mặc, cùng với ngữ khí đã thay đổi của hắn…

Thực thân mật, cũng thực tự nhiên. Thái độ này giống tựa như khi y sinh bệnh, Khâm Mặc vẫn đối xử với y vậy, nhưng thiếu một phần cố ý biểu hiện ra sự ôn nhu…

Hắn còn gọi y là cha…

Hắn rất ít khi gọi y như vậy.

Ly Hận Thiên vừa định khuyên Khâm Mặc không cần phải cậy mạnh, té ngựa cũng không phải là chuyện đùa. Khâm Mặc liền nghiêng cả thân thể dựa lên người ở trong lòng hắn, ngay sau đó đầu vai của nam nhân lại nóng lên, đầu của Khâm Mặc, đang gác lên…

Thân thể của hai người, trong nháy mắt lại dán dính vài nhau, so với vừa rồi, còn muốn dính chặt hơn nữa…

Khâm Mặc mặc cũng không nhiều, dưới lớp vải mỏng manh của quần áo, đến cơ nhục đường cong đều hiện rõ. Theo chuyển động của con ngựa đang cưỡi luôn đi về phía trước, thân thể hai người đang kề sát ở cùng một chỗ không ngừng ma sát, bao gồm cả cái chỗ kia.

Nơi đó của Khâm Mặc, dán sát vào eo của nam nhân.

Không thể xem như không tồn tại được, muốn không chú ý đến, cũng đều hoàn toàn không thể được.

Một khúc thịt mềm nhũn đó liền cứ cọ lên trên người y. Khi ngựa tiến lên một bước thì nó cũng ở phía sau đỉnh lên trước một chút. Tuy rằng hiện tại cảm xúc không có khuynh hướng động tình, nhưng mà nam nhân không quên được bộ dáng cứng rắn lên của nó …

Thô to đến vậy, lại cường tráng.

Khiến y liên tục cầu xin tha thứ…

Bởi vì tu vi bất đồng, Khâm Mặc không có cường tráng như Mộc Nhai bọn hắn. Nhưng mà, thể lực của y, cũng sẽ không thua bất cứ kẻ nào cả…

Mặc cho linh lực của hắn đã bị nam nhân cuồn cuộn hấp thu vào không ngừng, hắn vẫn là có cách khiến nam nhân dục tiên dục tử, khóc cầu hắn buông tha……

Khó tránh hiện lại một màn hình ảnh hương diễm sinh động ở trong đầu, nam nhân theo thói quen, vì muốn che giấu mà thanh thanh cổ họng ‘khụ’ ra hai tiếng, không phải là y cố ý suy nghĩ về phương diện kia. Chỉ là do thân thể y cùng với Khâm Mặc tiếp xúc thân mật như vậy, trí nhớ luân chuyển, lập tức hoàn toàn nảy ra…

Giống như vừa mới xả nước lũ ra ồ ạt đến mức muốn ngừng lại ngăn không được.

Trong đó nhớ lại nhiều nhất, chính là chuyện ở trên giường.

Ly Hận Thiên không phải háo sắc, mà là thân thể không thể kìm chế mà chủ động nhớ tới việc này đó…

Tứ chi giao triền, nào là từng cái vuốt ve vô cùng thân mật, này là vành tai chạm tóc mai nhau, còn có vô số phóng túng kéo dài xuyên suốt đêm khuya…

Một khi nhớ lại, Ly Hận Thiên sẽ không còn có thể giống như vừa rồi vậy, mà thản nhiên cùng Khâm Mặc cưỡi trên một con ngựa. Bây giờ toàn thân y, đều hoàn toàn cảm thấy không được tự nhiên…

Giống như là ở bên trong thân thể bị hàng trăm con rận và kiến cùng cắn y đến ngứa ngáy vậy.

Vô luận là cánh tay của Khâm Mặc đang choàng qua trên lưng y, hay là đùi kề sát đùi ở cùng một chỗ, hay là, hô hấp quen thuộc vẫn đang luôn phả qua ở bên tai y….

Tim đập nhanh đến thật không xong.

Không biết nguyên nhân là do mặt trời chói chang, hay là vì người kia ở phía sau, mà nam nhân cảm thấy, từng đợt choáng váng mơ hồ…

Thân thể ban đầu vốn đang ngồi thẳng tắp, cũng không có khí lực.

Mềm nhũn xuống.

Lúc nãy là Khâm Mặc dựa vào y, nhưng hiện tại, y cũng không phân biệt rõ nữa, là ai chống đỡ ai…

Tâm trạng của nam nhân như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Nhưng Khâm Mặc lại không biết, thân thể của hắn vẫn như trước mà tựa vào trên vai của y, miễn cưỡng nhìn đường, tay nắm dây cương, khống chế ngựa bước đi. Hắn mệt chết đi được, đôi mắt đều mau chóng hoàn toàn khép mí mắt lại. Nhưng giữa hai hàng lông mi dày đen nhánh, lộ ra kia một chút màu đen tăm tối, lại lóe lên tinh quang…

Lòe lòe tỏa sáng, như là ánh mắt lóe lên quang mang khi dã thú đi săn con mồi vậy.

Dựa theo sự tính toán trước của Khâm Mặc, chưa tới giờ Mùi, bọn họ liền đến nơi mà vào thành. Diện tích của thành trì này so sánh Song Lang thành đều hoàn toàn phải nhỏ hơn rất nhiều. Dân chúng cũng tương đối cũng ít hơn rất nhiều, nhưng lại có bầu không khí phồn hoa và náo nhiệt giống nhau.

Cùng một khung cảnh vui vẻ phồn vinh.

Cả nhóm người ngựa đều dừng lại ở cửa thành, cũng không có trực tiếp đến cửa hàng. Rốt cục y đã chịu đựng hết nổi, may là đã đến lúc xuống ngựa, cũng không cần Khâm Mặc đỡ, nam nhân cơ hồ là trực tiếp từ trên lưng ngựa nhảy xuống, hai chân được duỗi ra đáp xuống mặt đất có cảm giác thực kiên định. Nhưng đồng thời, hai chân vốn có chút nhuyễn vừa xuống liền hẫng một chút, thiếu chút nữa khiến y trực tiếp ngã sấp mặt trên đất..

Tình cảnh đó của nam nhân, Khâm Mặc không phải là không thấy. Nhưng dường như, hắn tỏ vẻ như không có việc gì, để ngựa lại giao cho tiểu nhị luôn luôn theo sau từ cửa thành đến giờ. Trái lại, người của bọn họ lại đến cửa tiệm có vấn đề. Nam nhân nghiêm mặt đỏ bừng đứng ở tại chỗ, cũng không có lập tức đuổi theo. Lúc này Thất đã đi tới, Khâm Mặc trước đó đã chuẩn bị tốt hết cả rồi. Vừa đến chỗ này, liền đưa nam nhân đến một gian phòng ở trong khách sạn, khách sạn kia, cũng là được đặt ở trên danh nghĩa của Khâm Mặc.

Lần này đi xử lí phản đồ, là tin tức được bảo mật tuyệt đối, ngoại trừ Khâm Mặc cùng với người của hắn mang theo đi cùng trong hôm nay ra. Những người còn lại, bao gồm cả Ly Hận Thiên ở trong đó. Cũng không có ai biết được mục đích thật sự đó. Nam nhân chỉ đơn thuần nghĩ rằng, mấy ngày này Khâm Mặc đều đang xử lý mấy khoản sổ sách có vấn đề. Bởi y từng nghe Trường Sinh nói là do có mấy khoản ghi không đúng. Y tuyệt đối sẽ không nghĩ ra, việc mà hôm nay Khâm Mặc phải làm, là hành động tàn nhẫn quyết tuyệt đến mức nào…

Khâm Mặc vừa đến, cửa tiệm đó liền trực tiếp không tiếp tục kinh doan, bao gồm cả chưởng quầy và tiểu nhị vẫn đang làm công việc nặng nhọc, đều được tập trung đến trong chính đường. Đối mặt đối với Khâm Mặc mới vừa đến, không ai mà không cảm thấy kinh ngạc, vị đông gia này của bọn họ, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện ở trong này…

Đồng thời bọn họ cũng hoang mang, Khâm Mặc lệnh cho bọn họ đi tới nơi này, không biết là bọn họ đã gây nên chuyện gì nữa đây…

Vì sao lại kêu tất cả bọn họ, đều tập trung đến nơi đây.

Nhìn từng khuôn mặt đông đúc đang đứng ở phía dưới đều mang biểu tình, hoặc là mờ mịt, hoặc là kinh ngạc. Khâm Mặc thản nhiên cười, tao nhã, khiêm tốn lễ độ, mang đến cảm xúc ấm áp giống như gió xuân vậy. Ai cũng không thể nghĩ ra, đằng sau gương mặt ôn nhu anh tuấn này, sẽ là bộc lộ ra cái gì…

Thấy mọi người đều xếp hàng chỉnh tề ngay ngắn, Khâm Mặc từ trong tay áo mình mà rút ra một quyển sổ sách. Hắn chỉ đem theo một quyển đến đây, cũng chỉ muốn làm ra tính tượng trưng, để cho bọn họ hiểu được mục đích mà hắn phải đến đây mà thôi.

Quyển sổ m mỏng tanh bị ném xuống mặt đất của chính đường, lúc này đã có kẻ thay đổi sắc mặt. Đang cúi đầu nhấp một ngụm trà gian, Khâm Mặc nghe thấy được âm thanh hút không khí…

Khâm Mặc vì sao lại đến đây, nói vậy, có kẻ đã biết lí do rồi.

Nhưng nà, hắn chỉ dẫn theo ba người.

Nếu Khâm Mặc đã biết, thì đám người này, khẳng định sẽ không có kết cục tốt, kẻ phản bội Khâm Mặc, sẽ chết có bao nhiêu thảm, bọn họ không phải không rõ ràng.

Cho nên, đám người này lựa chọn con đường bí quá hoá liều.

Tiên hạ thủ vi cường(*). Dù sao, đây cũng là chỗ của bọn họ. Tuy Khâm Mặc có tài giỏi đến mức nào đi nữa, cũng không có cách nào ở trong thời gian ngắn như vậy, cầu được viện binh…

Đúng vậy, đám người này động sát tâm.

Muốn bắt lấy Khâm Mặc, và cả đám người không khuất phục, đều giết chết hết. Thì toàn bộ việc này, vĩnh viễn sẽ không có ngày chân tướng được phơi bày.

Tiếp tục treo đầu dê bán thịt chó.

Đám người này đã sớm có chuẩn bị tốt, dù sao lúc trước khi Khâm Mặc đi đến Song Lang thành, liền có đánh tiếng về việc phát hiện ra các khoản chi thu có vấn đề, bọn họ làm sao có thể không đề phòng hậu hoạn dù chưa xảy ra được chứ.

Nhưng mà đám người này lại không biết, là do Khâm Mặc, là cố ý làm như vậy.

Cứ như vậy, càng dẫn dụ cho đám người này liền tự bại lộ, càng thêm triệt để.

Hắn chính là, vì muốn dụ rắn ra hang, lạt mềm buộc chặt……

Khâm Mặc nhàn nhã ngồi uống trà, tựa hồ như vẫn luôn thờ ơ đối với đám vũ khí đang lóe lên hàn quang chói mắt đang chỉa thẳng vào mình. Ngay lúc bọn họ chuẩn bị xuống tay giết người, thì từ bên tròn cửa tiệm, đã bị người của triều đình, bao vây…

Hoàng đế thì ngồi cao ở xa, nhưng địa tinh kị binh của Mộc Nhai lại trải rộng khắp toàn bộ Nam Triều này…

Phàm là chỗ nào có thành, thì liền có quân binh đóng quân. Mà cũng là do Khâm Mặc vẫn luôn vẫn bảo trì mối liên hệ với Mộc Nhai…

Đương nhiên, liền tính không cần có quân binh của triều đình đu nữa, thì bằng hữu trên giang hồ của Khâm Mặc, cũng có thể thay hắn giải trừ phiền não. Cho nên Khâm Mặc đến nơi nào, cũng không cần mang quá nhiều người theo. Dù là có ở chỗ nào đi nữa, thì vẫn luôn có rất nhiều người có thể cho hắn mượn sức…

Khâm Mặc là minh tôn, không có sức mạnh mang tính chất công kích mạnh mẽ. Nhưng mà sức mạnh ở phía sau lưng Khâm Mặc, cũng sẽ khiến mọi người sợ hãi, lại e ngại …

Đã có vô số kẻ quá coi khinh năng lực của hắn, cũng đều vì thế, mà phải trả một cái giá đắc vốn nên có.

Ánh nắng chói chang, vạn dặm không mây, nhưng ở bên trong cửa hàng này, lại nhấc lên cảnh tượng mưa máu gió tanh…

Cùng lúc đó, phàm là kẻ nào đã tham dự vào việc này, đều đồng loạt bị xử lý trong im lặng.

Khâm Mặc không hiểu cái gì được kêu là nhân từ. Hắn chỉ biết là, dám làm, thì phải sẽ có gan chịu hậu quả, cũng phải gánh vác được trách nhiệm này.

Đám người này, vẫn còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã phải trả một cái giá đắt.

Vấn đề về cửa tiệm của Khâm Mặc, liền đã được giải quyết viên mãn. Nhưng mà hắn không nghĩ ra, vốn cũng đang có một hồi âm mưu, hoặc là một nguy cơ không biết trước được, chính là đang lặng lẽ giáng xuống bọn họ…

So với chuyện này, còn nghiêm trọng hơn gấp mấy trăm lần.

Mục tiêu về hắn, lại cũng là Ly Hận Thiên.

Lần hành trình này, cũng không giống như suy nghĩ của Khâm Mặc lại đơn giản như vậy.

Bọn họ đến đây thật dễ dàng, nhưng con đường để trở về, có được thuận lợi như trước hay không, thì có ai mà biết trước được đâu…

Có một số việc, dù là có sức mạnh to lớn cùng với gia cảnh huy hoàng chống đỡ ở sau lưng thế nào đi nữa, cũng không có cách nào ngăn cản được…

Nên đến, luôn sẽ phải đến.

Tựa như lời của Khâm Mặc từng nói vậy, nếu là việc bọn họ đã làm ra được thì hậu quả sau cùng, chính bản thân họ sẽ phải chuẩn bị tốt tất cả, để mà gánh vác trách nhiệm này.

–CHÚ THÍCH:

(*) Tiên hạ thủ vi cường

Hậu thủ vi tai ương

Được trích trong ‘Tôn Tử binh pháp’. Nghĩa là: ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt.