Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 15: Mấu chốt phá giải




Tầm mắt không mang độ ấm của Ly Lạc hướng đến chống lại ánh mắt kia của Ly Hận Thiên.

Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện y vừa nôn ra vừa xảy ra lúc nãy. Hắn lập tức tiến đến, dùng tay mình đặt lên rồi sờ trên bụng y. Hiện tại cảm giác vẫn như trước, hắn cảm nhận được từ bên trong lẫn mặt ngoài của bụng y vẫn mang một cỗ lạnh lẽo. Trong thực quản, Ly Hận Thiên thoáng hiện lên cảm giác lạnh lẽo mà có cái gì đó trắng mịn lướt qua,cảm giác ngày càng rõ ràng. Ly Hận Thiên cảm giác ghê tởm tràn lan khắp cổ họng. Y muốn nôn ra cái thứ kinh tởm này. Tay y vội vàng bấu chặt cổ mình nôn khan vài tiếng cố gắng giảm bớt cảm giác kia xuống. Ngay khi thời điểm y chuẩn bị lấy ngón tay của bản thân định tự mình móc cổ họng để nôn ra, thì Ly Lạc lên tiếng.

– Trứng đã lấy ra rồi.

Ly Lạc không có ý muốn để mắt hắn nhìn y làm cái chuyện ngu xuẩn kia.

Ly Hận Thiên rõ ràng nhẹ nhàng thở ra một hơi như trút được gánh nặng. Y vừa định hỏi Ly Lạc, thời gian vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Nhưng qua ánh lửa mỏng manh đang cháy yếu xuống, y liền phát hiện ra. Mắt y nhìn thấy rõ ràng phần vải băng trên ngực Ly Lạc đã lỏng lẻo muốn bung ra, lại không ngừng chảy máu mà cũng dễ dàng mà cầm máu lại ngay được, làm nhiễm đỏ cả ngực hắn.

Cảnh tượng trước mắt y, để người thấy được liền lập tức khiến cả người ghê sợ.

Trong nháy mắt, Ly Hận Thiên kinh sợ mà hé miệng. Nhưng không đợi miệng y phát ra bất cứ âm thanh nào, đột nhiên một tay của Ly Lạc đưa tới kéo lấy y. Thân hình y đang đứng liền chao đảo ngã nhào vào trong lòng hắn. Lúc này, hắn không mang ham muốn gì chỉ nghĩ phải bất đắc dĩ mà ôm nam nhân vào lòng. Vì hắn chỉ là sợ lão gia hoả vô dụng này nhanh miệng mà hô to gọi nhỏ ngay bây giờ liền khiến cho đống phiền toái không cần thiết kia lại kéo đến.

Thủ hạ của hắn chỉ còn vài người trong này. Bọn họ không có khả năng an toàn tính mạng mà tránh mãi ở trong sơn động này được. Trừ phi nhất định phải phá giải được cổ thuật của diễm phụ thôn này. Nếu không được, bọn họ cũng đừng nghĩ đến việc tất cả đều thoát ra được.

Bây giờ, tình trạng khẩn cấp như mành chỉ treo chuông. Đồng thời bọn họ đã gần như kiệt quệ không còn sức lực để phản kích được nữa.

Hiện tại, Ly Lạc là người chỉ huy, chỗ dựa tinh thần cho bọn họ. Người trong đội ngũ vốn đã không nhiều. Lúc này, sau khi chiến đấu đã chết đi vài người, sĩ khí đã bị ảnh hưởng càng ngày càng có xu hướng nhụt chí. Thương thế của hắn ngay bây giờ lại chuyển biến xấu như vậy mà bị bọn họ phát hiện. Thì sẽ càng khiến mọi chuyện tồi tệ thêm, ý chí và tinh thần của bọn họ sẽ cứ như vậy mà dễ dàng bị sụp đổ đến không gượng dậy nổi. Vì thế, hắn không muốn bị bọn họ thấy được thương thế mình như vậy. Hắn phải che giấu, để khiến cho bọn họ có được niềm tin tưởng nhất định sẽ chiến thắng vượt qua được tất cả chuyện này. So với việc số lượng người nhiều hay ít này đều không quan trọng gì cả.

– Câm miệng.

Ly Lạc lạnh giọng ra lệnh, nói nhỏ vào tai y. Sau đó, hắn buông tay lại thả nam nhân ra. Hắn không nhìn tới y nữa, cứ vậy mà khép mi nhắm mắt lại như cũ, không tiếng động, nhớ lại tỉ mỉ thanh tâm quyết rồi miệng niệm chú.

Ly Hận Thiên ngây ngốc một lát cũng hiểu ra được ý tứ của Ly Lạc. Y lập tức thức thời ngậm miệng lại. Tuy rằng, y không biết rõ lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng y lại đứng lên quan sát hoàn cảnh xung quanh, cảnh tượng này đã nói cho y biết vào lúc thời điểm y bị hôn mê, nhất định đã trải qua một hồi chiến đấu thảm thiết, hoặc là có biến cố đột ngột nào đó. Bằng không, bọn họ cũng sẽ không ở trong này, lại còn mang theo một bộ dạng chật vật.

Bên chân của Ly Hận Thiên là quần áo mà Ly Lạc vừa rồi cởi bỏ ra, bên trên còn dính đầy nước dãi ghê tởm kia. Ly Hận Thiên đang muốn dời tầm mắt sang nơi khác tránh thứ ghê tôm kia liền nhìn thấy được một hình tam giác mang màu trắng…

Y cúi xuống, lấy tay đem mảnh vải dệt kia rút ra. Quả nhiên là khăn lụa của Ly Lạc. Y cầm trong tay lật tới lật lui. Y xem xét, bên ngoài quần áo Ly Lạc bẩn thỉu nhưng bình dược để bên trong không bị hư hại gì. Với cả chiếc khăn này cũng không được dùng nhiều lắm. Có lẽ khăn lụa này cũng có thể đủ sạch sẽ để kháng khuẩn vệ sinh vết thương được nhỉ.

Y vừa nghĩ liền làm. Thời điểm y chuẩn bị bước tới gần, mắt của Ly Lạc đang nhắm bỗng mở ra nhìn chằm chằm y…

Đường nhìn kia giữa một mảng ánh sáng lập lòe của ánh lửa lại không thể thấy rõ ràng trong sơn động. Đồng tử đen láy trong mắt Ly Lạc như ánh mắt của dã thú bình thường lóe lên một tia sáng cảnh cáo. Ly Hận Thiên bị hắn nhìn đến theo phản xạ cơ thể báo nguy hiểm mà khựng lại một lát. Nhưng ánh mắt của y cũng không né tránh, mà giao nhau bình tĩnh đón nhận tầm mắt nguy hiểm kia. Sau đó chân y vẫn tiếp tục bước tới, hạ người ngồi xổm xuống trước mặt Ly Lạc. Y không để ý tới ánh mắt kia, đem những vòng vải đang quấn trên ngực của Ly Lạc, thật nhẹ nhàng mà cẩn thận tháo xuống mở ra lớp vải băng cuối cùng.

Mặt của Ly Lạc không chút biểu cảm nhìn chăm chú động tác của Ly Hận Thiên.

Lá gan nhỏ của tiểu thú trước kia, bây giờ hình như càng ngày càng to ra.

Tình trạng thương thế của Ly Lạc không tốt lắm. Vết thương trên vai bị nứt ra lần nữa. Thậm chí, Ly Hận Thiên còn cảm thấy miệng vết thương đã rách ra, rộng hơn so với lần trước.

Hai người họ đang ngồi ở bên này bên cạnh đống lửa. Nhóm thủ hạ ngồi cách xa đống lửa sát vào vách hầm, từ xa bên đó không thể thấy rõ cảnh tượng bên này đang xảy ra những gì. Ly Hận Thiên ngẩn đầu lên một chút, liếc mắt nhìn Ly Lạc một cái. Y cũng không quan tâm đến ý tứ cảnh cáo trong mắt hắn. Y lại cúi đầu, dán mắt chăm chú nhìn vào miệng vết thương của Ly Lạc mà dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau sạch giúp hắn.

Y vừa dùng khăn kia chạm nhẹ đụng tới miệng vết thương liền lập tức rỉ ra máu kia. Tức thì, Ly Hận Thiên hoảng sợ liền dừng lại tất cả động tác. Bất quá Ly Lạc thực kiên cường, hắn đến mày không chau mà mặt cũng không nhăn nhó. Hô hấp của hắn vẫn như trước mà thở ra hít vào đều đặn rất vững vàng. Nhưng Ly Hận Thiên biết hắn đang rất đau, bề mặt khăn lụa vốn bóng mịn, khi đụng tới miệng vết thương sẽ rất đau đớn nhưng y cũng chỉ có thể toàn tâm mà cố gắng nhẹ nhàng để giảm mức đau đớn đến thấp nhất mà thôi. Ly Lạc không có bất cứ phản ứng gì, nhưng trên trán của Ly Hận Thiên lại căng thẳng đến mức thấm ra mồ hôi.

Ly Hận Thiên lại tiếp tục động tác cẩn thận mà lau nhẹ vết thương. Đồng thời, y giả vờ thuận miệng hỏi.

– Ly Lạc, ngươi có mấy cái khăn lụa?

– Làm sao?

– Ta nhớ rõ, ngươi từng dùng khăn lụa chùi qua chân rồi a.

Chính là ngày mà y bị hắn làm hôn mê sau đó hôm sau tỉnh lại, y còn bị hắn đuổi ra khỏi phòng kia. Lúc đó, sau khi Ly Lạc lấy chân điểm đầu vai y xong liền dùng một chiếc khăn lụa y như này mà lau qua chân hắn a.

Ly Lạc không biểu cảm gì nhìn nam nhân đối với hắn mang vẻ mặt đang bồn chồn. Hắn cũng không đáp lại. Ly Hận Thiên có chút bất đắc dĩ nói tiếp.

– Ngày hôm qua, ngươi còn dùng khăn lụa này lau qua miệng vết thương…

Ly Lạc lập tức hiểu y muốn nói gì, nhưng vẫn im lặng.

– Nếu hai lần mà chỉ dùng một cái như vậy. Mà nói, có phải hay không có chút, không quá vệ sinh…

Ly Hận Thiên dừng lại một chút. Y cảm thấy có chút thẹn quá hoá giận, liền tay nhanh hơn não. Vì thế tay đang cầm khăn lụa đang lau nhẹ nhàng kia lập tức hung hăng dùng lực đè mạnh trên miệng vết thương của Ly Lạc. Sau đó có chút hối hận nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh mà tiếp tục nói.

– Thứ này sao lại không lau sạch được vậy a. Như thế nào, càng lau càng cầm máu thì càng làm miệng vết thương lớn hơn máu cứ rỉ ra rồi lan khắp…

– Ly Hận Thiên, ngươi từ nãy đến giờ lầu bầu như vậy là muốn phân tán lực chú ý của ta sao?

Trong nháy mắt, biểu tình của Ly Hận Thiên lập tức cứng đờ. Đột nhiên, y cảm thấy một người thông minh quá cũng không phải cái gì cũng là việc tốt đẹp. Y vốn mang ý tứ tốt bụng muốn giúp đỡ nhưng ngay sau đó lập tức lại bị Ly Lạc nói trúng tim đen. Nghe hắn hỏi vậy, nam nhân vẻ mặt liền có chút xấu hổ.

– Ngươi là đang quan tâm ta sao?

Tay của Ly Lạc liền bắt lấy cằm của Ly Hận Thiên nâng lên. Hắn cật lực đè nén ý nghĩ nóng bỏng trong đầu mình, hắn muốn đem y ôm ngực hung hăng mà thượng nam nhân trước mắt này. Tay của Ly Hận Thiên vẫn còn cầm khăn đang đặt trên miệng vết thương của hắn. Y lại sợ làm động vết thương của hắn. Nên y không dám nhúc nhích càng không có biện pháp nào để né tránh bàn tay cố chấp giữ lấy cằm của mình, chỉ đành không tình nguyện mà nương theo nâng đầu lên một chút.

Ly Lạc quan sát biểu cảm bối rối, bất lực của nam nhân này nhưng y vẫn đang cố ý kiên quyết mà cực lực trốn tránh tầm mắt của hắn. Tầm mắt Ly Lạc mang chút đăm chiêu lại ở trên mặt y thong thả di chuyển mà nhìn chăm chú. Ánh mắt kia rõ ràng mang theo đầy ý lạnh nhạt, lại khiến cho Ly Hận Thiên cảm thấy ánh mắt kia ẩn ẩn mang theo thập phần áp bách nóng bỏng. Tay y vô thức hoảng sợ mà lại đè nặng lên miệng vết thương của hắn, nhưng lại hình như có chút vô lực …

Hô hấp của y, thậm chí đã có chút khẩn trương.

– Loại đề tài ngu xuẩn này, ngươi cảm thấy sẽ khiến cho lực chú ý của ta phân tán sao?

Trong đầu Ly Lạc ngẫm nghĩ lại, nói kiểu này cũng thật nhàm chán vậy hẳn là nên biến nó thành một chút chuyện không đúng đắn vậy….

– Muốn cho ta phân tâm. Như vậy đi. Ngươi liền uy ta uống cháo là được.

Trên mặt Ly Lạc chợt lóe lên một tia nghiền ngẫm liền lướt qua rồi biến mất nhanh mà không ai thấy được.

Sau khi nghe xong, thân thể của Ly Hận Thiên phản ứng cứng đờ rõ ràng. Trong đầu y đột nhiên không ngừng chạy lại như thước phim mở ra được chiếu chậm lại ở trước mắt. Cảnh tượng hai người cùng ăn chung một bát cháo…

Trong miệng của y, nước miếng bất giác tiết ra nhiều hơn tự động phân bố khắp làm y phải nuốt khan vài ngụm nước miếng kia. Khiến cho hầu kết trên cổ của y không tự chủ được mà trượt lên xuống với biên độ không nhỏ. Y chột dạ, càng cực lực trốn tránh ánh mắt của Ly Lạc. Y cụp mắt cố gắng cúi đầu đầu nhìn xuống mũi chân, vô ý chống lại tầm mắt quan sát của Ly Lạc…

Một lúc lâu sau.

– Thời điểm này không được lơi lỏng cảnh giác. Ngươi theo sát ta một chút.

Vừa nói xong Ly Lạc đột nhiên buông y ra. Hắn liền quay đầu đi, tiếp theo không hề để ý tới Ly Hận Thiên mà lạnh giọng ra lệnh.

– Chỉnh đốn! Trời tối sẽ đánh bất ngờ.

Thái độ của hắn vừa nãy còn đang trêu chọc y. Vậy mà trong phút chốc vừa xoay người đi, hắn lại biến thành một khối băng.

Thái độ của Ly Lạc biến hóa nhanh như chớp, khiến cho Ly Hận Thiên đang ở trạng thái trì độn vẫn chưa thể khôi phục lại bình thường. Y chỉ lăng lăng nhìn hắn được thủ hạ băng lại vết thương sơ sài sau đó lấy áo từ tay thủ hạ mà mặc vào, tiếp tục ngồi xuống nhắm mắt như chưa xảy ra chuyện gì.

……

Bọn họ ở trong sơn động đợi cho trời tối mới rời đi sơn động. Lúc này bên ngoài giòi bọ đã không còn thấy nữa. Ban đêm này cũng là thời điểm mà đám nữ nhân kia bắt đầu hoạt động. Mà cũng là lúc cổ thuật kia uy lực mạnh nhất. Theo lý thuyết thì lúc này bọn họ hẳn là nên phải trốn đi, nhưng Ly Lạc lại cố ý chọn cách ngược lại.

Cách trở lại này mà nói có thể lật ngược tình thế, ít ra rất có thể an toàn thoát khỏi đây không chừng. Chắc chắn đối phương tất nhiên sẽ không dự đoán được bọn họ lại chọn thời điểm này mà ngang nhiên đi ra.

Ly Lạc chỉ là mở miệng phát ra vài điều mệnh lệnh đơn giản, căn bản không có cái gì gọi là kế hoạch. Ly Hận Thiên nghe nhưng lại không hiểu gì cả, càng nghe càng như lọt vào trong sương mù. Y xem xét tình huống này, có thể hiểu đối phương rất khó khống chế mà đánh bại. Y không khỏi vì Ly Lạc lo lắng, mồ hôi vì căng thẳng mà thấm ra nhiều hơn.

Một lần nữa, Tụ Linh Nha lại đưa bọn họ trở lại cái cây đại thụ lần trước. Trên người của bọn họ bây giờ đều bị dính đầy thi khí. Vì vậy một đường này đi thực an toàn. Nhưng đứng trước cái cây to lớn này, Ly Hận Thiên là lần đầu tiên nhìn thấy trên những cành cây của đại thụ kia đều treo đầy thi thể. Y thiếu chút nữa hét lên rồi bỏ chạy đi. Bất quá nhận thấy lần trước đã trải qua coi như có kinh nghiệm, y vì không muốn mang đến phiền toái cho Ly Lạc, y vẫn là tận lực nhịn xuống sự hoảng sợ kia.

Ly Lạc nói, cái cây kia là vật chủ để khống chế hết thảy con người ở thôn này. Vì vậy đúng tại nơi này, hắn di chuyển bước đi xung quanh vừa quan sát kiểm tra từ trên xuống dưới tỉ mỉ. Nơi này là chỗ duy nhất có thể giấu người, mà gốc thân cây này to lớn tầm khoảng mười mấy người vây quanh ôm lại mới hết một vòng. Nhưng Ly Lạc lại muốn tìm cách nào đó có thể làm cho gốc cây này bị bứng ra khỏi đất. Hắn vừa động thủ, thế mà chỉ cử động nhỏ này cũng làm cho tất cả lũ giòi bọ thoạt nhìn đều kinh tởm kia ở trên cây lẫn xung quanh đều bị kinh động.

Ly Hận Thiên nhìn chăm chú nhưng vẫn không biết Ly Lạc muốn làm cái gì. Nhưng hình như hắn đã có định liệu từ trước. Ly Lạc đi đến dưới tàng cây, đứng ở chỗ bên ngoài cạnh đôi thi thể đang bị phân hủy hôi thối. Sau đó, hắn ngửa đầu nhìn lên trên cây xem xét. Tiếp theo, Ly Lạc ở dưới táng cây tìm một vị trí rồi đứng yên một lúc như suy tư.

Ly Hận Thiên nhìn theo tầm mắt của hắn hướng về phía trước mà xem. Y nhìn một lúc lâu cũng không xem ra được ở nơi đó có chút gì mà bất đồng xung quanh đây. Chỉ là trên tán cây xum xuê lại xanh um một mảng quá mức kia, còn có thêm lũ giòi bọ ghê tởm ăn thi thể đang treo…

Ngay tại lúc Ly Lạc đang dừng chân tìm kiếm manh mối. Bên vành tai đột nhiên truyền đến tiếng ‘vù vù’ của gió. Không đợi hắn quay đầu lại, chỉ thấy mặt trên của thân cây liền xuất hiện một hàng mấy bàn tay to được biến ra từ trong không khí nhưng lại cứng như thiết xếp thành một chữ hình vây quanh ở trước mặt Ly Lạc. Bởi vì vậy mà tán cây rung động dữ dội. Lũ giòi bọ trên kia cũng không kịp phản ứng thì thân ảnh Ly Lạc liền bình tĩnh mà biến mất trước khi những bàn tay đầy thi khí đó đánh tới…

Ly Hận Thiên vì lo lắng không yên cho hắn mà người y đã đẫm mồ hôi lạnh, xung quang bên người y vài người thị vệ còn lại đều trong tư thế phòng bị sẵn sàng tác chiến. Lúc này bọn họ không manh động mà sử dụng linh lực như lần trước, tay của bọn họ chỉ cầm chặt vũ khí. Ly Lạc đã lệnh cho bọn họ có nhiệm vụ là, thề dù chiến đấu đến chết cũng phải bảo hộ Ly Hận Thiên sống sót.

Thân ảnh Ly Lạc lại xuất hiện trên một chạc cây khác. Hắn liền dùng lực dẫm lên đứng trên đó nhìn như nó sắp gãy nát vậy, bật người đáp xuống đất. Động tác của hắn sạch sẽ lưu loát, liền mạch một hơi nhanh chóng hoàn thành. Toàn bộ quá trình chóng vánh ấy, trên người hắn cũng không dính một chút nước dãi ghê tởm kia.

Hắn dùng ánh mắt băng lãnh nhìn một cỗ thi thể có khoang cách gần hắn nhất. Thi thể này đều đồng nhất với tất cả các thi thể còn lại. Như là, mái tóc đang được quấn chặt trên cây để treo thi thể kia lên đã mất đi màu sáng của tóc bình thường. Quần áo rách, ẩn hiện làn da đã nhiễm xanh.

Nhưng chỉ có một chút khác biệt là trên thân thi thể này, số lượng lũ giòi bọ lại nhiều đến mức mơ hồ không nhìn ra được thân thể kia là như thế nào…

– Cục diện này, bây giờ là lúc phá bỏ.

Ly Lạc không cảm xúc nói xong, liền trong không trung xuất hiện một đạo huyền kính phù bay một đường hướng tới mặt thi thể kia, tốc độ bay nhanh…

Nguyên bản chỉ một cái xác đã chết lâu ngày, không mang theo một tia nhân khí. Ngay tại thời điểm này ‘ thi thể ‘, lại mở mắt.