Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 109: Có khó khăn




Ghê tởm đến mức lòng người run sợ, hình ảnh này coi như là một loại cảnh giới khác nữa.

Nơi này không có thi thể thối rữa hay hài cốt gì đó, cũng không có cái gì không phải là con người đang ở bên trong chờ đợi.

Bọn họ vừa vào cửa, chỗ đối diện, đang được cắm một thanh kiếm.

Khiến bọn họ khiếp sợ là, thanh kiếm kia, đang hấp thụ máu.

Phía trên thanh kiếm, ánh sáng mờ nhạt không soi rõ, có như là có dòng nước gì đó đang thong thả chảy xuống dưới, lại luôn liên miên không dứt. Dòng nước đó trực tiếp nhỏ xuống trên thân kiếm, bất quá gì đó đang chảy không phải là nước bình thường, mà chính là máu.

Đây là nơi phát ra mùi tanh tưởi.

Máu kia không biết từ đâu mà đến, tốc độ chảy không nhanh không chậm, cực kì có quy luật, vừa không phải chảy quá nhanh, lại cũng sẽ chảy không quá chậm để dễ bị cắt đứt dòng chảy kia. Máu được nhỏ lên trên chuôi kiếm, theo đường cong ở trên bề mặt kiếm mà đọng lại chảy xuôi xuống, trực tiếp chảy tới thân kiếm…

Kế tiếp, khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối chính là một màn đã xảy ra…

Kiếm kia như là một khối bọt biển, mà đem huyết đọng lại chảy xuống bề mặt thân kiếm mà hoàn toàn hút nuốt vào bên trong nó. Coi như ở trước mặt mọi người, đem máu kia hoàn toàn hấp thu, cũng không lưu lại bất cứ dấu vết nào cả…

Tình cảnh ở trước mắt kia, khiến cho mọi người ở đây, từ dưới lòng bàn chân đều thoát ra một trận ác hàn.

Nếu, y chỉ nhất thời nhìn thấy quái vật đang ở đây ăn thịt người. Thì, có lẽ Ly Hận Thiên sẽ không cảm thấy ra sao cả. Nhưng lại, nhìn thấy một thanh kiếm đang cắm ở tại đây mà đang hấp thu máu vào trong chính nó, cái loại cảm giác này chính là khiến cho tóc gáy đều dựng đứng thẳng lên, gió lạnh bốc lên vi vu thổi qua.

Bất luận là có phải do thanh kiếm khiến cho cho bọn họ có cảm giác này, hay là bộ dạng cây kiếm trong mắt họ tại thời điểm này, cũng đều khiến cho bọn họ quả thực chỉ muốn quay đầu bước đi, một phần trong một giây này thôi, cũng không muốn dừng lại ở đây quá lâu như vậy.

Màu sắc của thanh kiếm kia là toàn thân chỉ là một màu đen đúa, dơ bẩn, màu sắc đại diện cho sự không cát tường.

Nơi này, so với chỗ vừa rồi, còn muốn khiến cho người ta cảm thấy không được tự nhiên hơn rất rất rât nhiều lần.

Rõ ràng đã không hề tcòn ở trong bóng tối khôn cùng kia nữa, đã thoát ra khỏi đó bước vào ánh sáng ở bên này. Nhưng Ly Hận Thiên lại cảm thấy một chút cũng không được thoải mái. Y ngược lại càng thêm căng thẳng. Nơi này khiến hô hấp của y đều bắt đầu trở nên rất khó chịu…

Như là có cái gì đó luôn luôn tại đè nặng lên y, Ly Hận Thiên liều mạng khống chế, mới không khiến cho bản thân ình bị dọa đến mức liền quay đầu bỏ chạy lấy người.

Trong cảnh tượng khiến cho người ta sợ hãi này, tiếng máu tươi nhỏ xuống va chạm chuôi kiếm, tạo nên âm thanh duy nhất, vang vọng ở trong sơn động này…

Không có một ai lên tiếng nói chuyện, thậm chí đến một tiếng thét kinh hãi đều không có, bọn họ liền lẳng lặng cứ đứng như vậy mà nhìn…

Đó là một thanh kiếm hai lưỡi, có hai tay cầm rộng rãi, hình dáng của kiếm này thực đặc biệt, không có thân kiếm, chỉ có lưỡi kiếm sắc bén, chỗ ở giữa kiếm chính là nơi dày nhất, dần dần biến mỏng, từ giữa tâm đoạn thẳng đó bắt đầu biến thành thành mũi nhọn, thanh kiếm này khiến cho người ta cảm giác được trọng lượng của nó rất nhẹ lại mỏng.

Chuôi kiếm đồng dạng cũng là màu đen, không biết là làm từ vật chất gì, toàn bộ từ trên thân kiếm trở xuống đều không có bất cứ vật trang trí nào cả. Ly Hận Thiên cũng không có nhìn thấy hoa văn được khắc trên kiếm hoặc là chuôi kiếm được khảm bảo thạch gì đó. Thoạt nhìn kiếm này vô cùng bình thường, nhưng mà bề mặt mũi kiếm đen đúa giống như ma sa, lại toả ra một cỗ hấp dẫn khó hiểu, khiến cho người ta luyến tiếc mà dời đi tầm mắt…

Thậm chí còn có ý muốn định xông lên phía trước, mà tìm hiểu đến tột cùng, hoặc là sờ đến lưỡi kiếm sắc bén kia, hoặc là muốn xé mở thân thể, muốn đem máu của bản thân tuôn chảy ra ngoài để cung phụng cho nó…

Nhìn thấy nó, hút lấy máu của thân thể mình đến sạch sẽ…

Ly Hận Thiên lắc mạnh đầu. Trong đầu xuất hiện hình ảnh khiến cho y không có lí do lại dâng lên một trận ác hàn. Y không biết nếu y cứ tiếp tục nhìn chằm chằm thanh kiếm kia thêm chút nữa, liệu có thể sẽ thật sự xảy ra một màn đột ngột mà vừa nãy mới hiện ra trong đầu y. Y cảm thấy thanh kiếm kia vô cùng yêu dị, như là có sinh mệnh. Ly Hận Thiên không dám nhìn nữa. Y đem tầm mắt, chuyển hướng nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Thanh kiếm này được cắm ở cùng một chỗ trên tảng đá này. Lấy tảng đá này mà đo đạt liền ấn theo trình tự lớn nhỏ mà sắp xếp, ở phía trước cũng chính tảng đá nhỏ nhất, tiếp theo sau nó sẽ là là một hòn đá hơi lớn hơn một chút, lấy loại sắp xếp này liền suy ra được những tảng đá xếp tiếp theo. Những tảng đá to khác đặt ở trên mặt đất xung quanh trái phải trong vòng ba trượng ở nơi này, tạo nên một vòng ôm lại sát vách động, tính từ tảng đá được cắm kiểm ở chính giữa vách động này đếm thành một vòng, như vậy có chút giống như trang trí của công viên  tạo nên hình dáng núi giả bao quanh tạo ra một cái ao, chỉ là thứ này lại xuất hiện ở trong đây, một chút cũng không làm cho người ta cảm giác được vẻ đẹp hoặc là hùng vĩ nào cả.

Chỉ là khiến cho người ta cảm thấy quái dị, lại càng thêm quái dị.

Sơn động này rất lớn, có thể so với một cung điện loại nhỏ, ao kia chiếm một phần ba không gian. Còn bất cứ chỗ khác lại không hề có bất cứ trang trí nào hoặc như là hình vẽ tham khảo gì đó, trơ trụi đến một cây cỏ dại cũng đều không có, cũng không có chút tảng đá hòn đá dư thừa loạn thất bát tao nào đó. Nơi này thực sạch sẽ, sạch sẽ đến mức không bình thường.

Trong sơn động không có nguồn sáng, nhưng sơn động này lại có ánh sáng, giống như là vạch động nham thạch này tự mình phát sáng lên vậy.

Ly Hận Thiên nhìn không ra đây là sơn động do thiên nhiên hình thành, hay là con người mở ra mà xây thành, bất quá ở trong động trên mặt đất lại có mấy thứ này, khẳng định là có nguyên do.

Còn có một chút khiến y không thoải mái là, vách đá nham thạch ở trong sơn động, đều có khắc cái gì đó.

Ly Hận Thiên không biết. Khi thấy một đống kí hiệu kỳ quái đó, như phù chú bình thường vậy. Bản thân của ký hiệu này vốn không dọa người, nhưng cố tình lại được khắc nổi lên trên vách đá còn được tô bởi một màu đỏ. Từ xa nhìn đến, nhất thời nhìn giống như móng vuốt quái vật, trước khi chết đã vươn móng vuốt ra mà cào lên mà để lại vết xước ở trên vách động.

Hơn nữa toàn bộ ở trên vách đá bên trong của sơn động này đều là mấy thứ này.

Diệp Thanh khi nãy vẫn còn đang phát ra âm thanh cảnh cáo, vừa nhìn thấy đến kiếm này lại đột nhiên liền ủ rũ. Nó trực tiếp tiến vào bên trong quần áo của Thất, mặc kệ Thất bắt nó lôi nó ra ngoài như thế nào, thì nó cũng không chịu đi ra.

Diệp Thanh không muốn nhìn thấy thanh kiếm này, hoặc là nói, nó e ngại thanh kiếm này.

Ánh sáng ở trong sơn động  không đủ để chiếu sáng lên mỗi một ngóc ngách trong đây. Ly Lạc thả ra trân pháp tụ quang, rất nhanh toàn bộ cảnh vật ở bên trong sơn động liền bày ra rõ ràng ở trước mặt mọi người. Bất quá các vị đại gia đây đều cực kì ăn ý, đều đem tầm mắt chuyển hướng lên trên chuôi kiếm, chỗ máu vẫn còn đang nhỏ đến …

Ngay khi trận pháp chiếu rọi xuống, Ly Hận Thiên cũng không thấy được cảnh tượng gì đó khiến người nhìn thấy phải ghê sợ cả, cũng không có người bị treo ở trên cao để cắt cổ lấy máu. Nơi đó chỉ có cái lỗ nhỏ bằng một ngón tay cái, huyết chính là từ nơi đó nhỏ xuống, trừ cái đó ra, thì trần nham thạch cũng chỉ là một cái sơn động bình thường như mọi sơn động khác, lại không có gì đặc biệt nữa. Nhưng hình ảnh này đơn giản như vậy đến không thể lại đơn giản hơn được nữa, lại khiến cho sắc mặt của mấy tên gia hỏa hoàn toàn biến đổi…

Người đều là ỷ lại vào nguồn sáng kia, dù cảm giác được nơi này vốn không ổn lắm, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn ở tại đây mà nghỉ ngơi.

Đi liên tục lâu như vậy, sau đó còn cần phải đi tiếp nữa, bọn họ nhất định cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, để tiến hành việc kế tiếp.

Ở bên kia của sơn động, Văn Diệu bọn hắn làm bộ như đang đánh giá sơn động, tiếp tục đi sâu vào tận cùng ở bên trong. Ly Hận Thiên ở cùng những người không quen trong đội ngũ, một mình y vẫn ở lại nơi đó, y không có cách nào an tâm nổi, liền đi theo bọn hắn.

Khi vừa vào bên trong, đầu tiên là Văn Diệu nhìn thoáng qua chỗ mọi người đang nghỉ ngơi, mới lo lắng mở miệng hỏi

– Các ngươi đã phát hiện ra rồi sao?

Thông qua biểu tình của bọn hắn, Ly Hận Thiên đã biết bọn hắn hiểu được lời này của Văn Diệu là đang hỏi cái gì. Nhưng mà y lại chẳng hay biết gì, y hoàn toàn không rõ ràng. Thấy bẻ mặt hoang mang của nam nhân, Khâm Mặc hảo tâm thay y giải đáp,

– Nơi này, hẳn chính là chỗ ở phía dưới của sơn động có dãy chậu đồng mà chúng ta đã nhìn thấy, dùng để chứa máu kia.

Không thể nói rõ cảm giác bây giờ là cái gì, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy bắt đầu từ lòng bàn chân đột ngột lủi lên một cỗ gió lạnh, khiến y đánh một cái rùng mình không có lí do…

– Thanh kiếm này là chỉ dựa vào máu kia cung cấp nuôi dưỡng, cho nên bên trên mới có vài thứ kia. Cấu tạo của nơi này kỳ thật cũng không phức tạp, cao thấp hai tầng, tầng ở trên kia đem máu đó dẫn xuống phía dưới đây, lại khống chế tốt tốc độ chảy của máu này, dùng nó mang đến đây để dưỡng kiếm. Bất quá ta vừa rồi nhìn một chút, hố sâu ở dưới chậu động vốn không có huyết, ở giữa hai cái động này, hẳn là có tường kép.

Nói cách khác, Văn Diệu vừa rồi ngửi thấy mùi vị máu, cũng không phải là đã rất lâu, hẳn là mới lấy gần nhất. Đồng thời tất cả hình ảnh ở trước mắt này đều hoàn toàn phủ định đi suy đoán vừa rồi của bọn hắn. Việc này vốn không phải là tế tự thường dùng, mà là có kẻ nào đó, dùng máu người ở tại đây mà dưỡng ra cái chuôi tà kiếm này, luôn luôn thường xuyên bổ sung máu cho nó.

Nơi này cách mỗi một đoạn thời gian, sẽ có người chết đi, trách không được vì sao cho khi đến được sơn động này, Ly Hận Thiên liền thấy cả người không được tự nhiên. Những người đó dùng cách này để rời đi nhân thế, khẳng định là vô cùng không  tự nguyện, tràn ngập oán khí. Nếu nói kẻ kia dùng máu để dưỡng kiếm, chính là tên gia hỏa mang mặt nạ kia, thì hắn đã có thể giúp cho Quỷ Vương hấp thu oán khí hết ở đây. Nhưng nơi này đã chết nhiều người như vậy, dù có hấp thu oán khí hết bao nhiêu đi nữa thì vẫn còn sót lại một chút đi, đây có thể chính là nguyên nhân mà khiến y không thoải mái đi.

– Việc này cũng không quan trọng.

Mộc Nhai cười nhạo, hắn nhìn trần nham thạch ở bên trên đỉnh đầu, hắn đang cười, chỉ là nụ cười kia vô cùng tợn,

– Quan trọng là, chúng ta đã đi trong thời gian dài như vậy, vốn đã nên rời khỏi sơn động này rồi, nhưng mà con rắn kia, lại dẫn chúng ta quay về sơn động ở phía dưới, trở lại điểm xuất phát ban đầu.

Lời Mộc Nhai nói ra, khiến Ly Hận Thiên nhất thời giật mình. Việc mà bọn họ chân chính đang lo lắng, chính là điều này.

Sau khi vừa nhìn thấy dòng máu nhỏ xuống kia, ngoại trừ Ly Hận Thiên, bọn hắn đều đã đoán được…

Bọn họ đã đi quanh quẩn được hai ngày rồi, căn bản không đi đâu mà rất xa cả. Ngay từ đầu Diệp Thanh dẫn đường đi không tới một canh giờ, bọn họ không thể nào lại quay về đường cũ, kỳ thật là bọn họ vẫn luôn ở tại gần đó mà đi quanh quẩn, hoặc nói là, bọn họ liền chỉ vòng vèo lại quay về cùng một chỗ.

Nếu không có Diệp Thanh, bọn họ vẫn sẽ bị mê mang thất lạc ở trong bóng đêm, càng không thể nào tìm được chỗ này, cũng sẽ không biết có thanh kiếm hấp thu máu này tồn tại, như vậy, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì vẫn còn chưa đoán được…

Nếu như có kẻ muốn thừa cơ hội này mà công kích bọn hắn, bọn hắn căn bản không có lợi thế trở tay đánh trả lại được, tình hình bây giờ vốn đối với bọn hắn mà nói, rất bất lợi.

Hiện tại, Ly Hận Thiên hận không thể hung hăng đánh bản thân mình hai bạt tay. Y không nên dễ tin người nọ như vậy, lại đưa bản đồ kia cho bọn hắn. Người nọ biết rất rõ ràng mấy tên gia hỏa vốn không coi ai ra gì. Bọn hắn kiêu căng vốn chỉ tin mỗi bản thân của bọn hắn. Bọn hắn sẽ không sợ cái loại nguy hiểm nào cả, chỉ cần có thể mau chóng đạt tới mục đích, bọn hắn khẳng định sẽ chọn con đường gần nhất mà đi.

Mà người nọ, lại lợi dụng bản thân y, đem bản đồ này giao cho bọn hắn.

Làm cho hoài nghi của bọn hắn giảm bớt đến mức thấp nhất.

Hắn là đang lợi dụng y.

Mặc kệ là bọn hắn đối với y có bao nhiêu không tốt, thì Ly Hận Thiên cũng không so đo, bọn họ chung quy cũng có một hồi làm phụ tử.

Tìm kẻ đem bản đồ này giao cho bọn hắn thì người được chọn tốt nhất, tự nhiên sẽ chính là y, bởi vì ai cũng đều biết rằng, Ly Hận Thiên sẽ không hại nhi tử thân sinh của mình.

Mấy tên gia hỏa này, lại so với bất kì kẻ nào lại càng hoàn toàn hiểu rất rõ ràng.

– Chúng ta không đi ra được sao?

Sắc mặt của Ly Hận Thiên trắng bệch mà hỏi Mộc Nhai. Bất quá người sau vẫn còn đang cáu kỉnh. Hắn căn bản không để ý đến y, Ly Hận Thiên vừa đem ánh mắt chuyển hướng nhìn Khâm Mặc. Ly Lạc cũng đã bước lại đây. Hắn không tham dự vào thảo luận của bọn họ. Hắn vẫn đang luôn luôn tìm kiếm gì đó ở chung quanh, nghiên cứu này nọ gì đó.

– Cái ao này, có dấu vết của máu, xem ra, nơi này trước đây vốn không phải là ở cái dạng này,

Ly Lạc để cho bọn họ nhìn về ao đó mà xem xét, lại nói,

– Nơi này, hẳn là để chứa máu cũng từng chưa đầy cả một ao này. Sau đó, máu này đã bị kiếm từng chút một mà hấp thu vào, hút đến máu khô đi hết thì liền biến thành như bây giờ. Về phần mặt trên rơi xuống huyết, hẳn là một lần duy nhất còn lại ở bên trên, dư thừa, vốn đã không còn nhiều nữa.

Điều này đại biểu, cho cái gì?

Ly Hận Thiên nghĩ tới đây, nhưng y lại không dám tùy tiện đoán.

– Kiếm này, vốn không thể rời khỏi máu, ngay khi số máu này được dùng hết đến sạch sẽ, hẳn là sẽ có tế tự tiếp theo, hoặc nói là, sẽ lại có người bị giết hại.

Suy đoán của Ly Hận Thiên, cũng vừa khớp với ý nghĩ của kẻ khác. Văn Diệu vừa nói xong, không khí lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng.

– Xem ra, chúng ta đi vào nơi này, thật đúng là không phải ngẫu nhiên.

Mộc Nhai hung hăng cười, đối với nụ cười của hắn, tâm của Ly Hận Thiên lại là càng trầm càng sâu…

Người nọ, dẫn  bọn họ đến đây, là để cung phụng cho thanh kiếm này sao?