Người ta thường nói mấy tháng đầu thai kỳ là mệt nhọc nhất, nhưng đứa bé trong bụng Ngu Thanh Vãn lại yên ổn hiểu chuyện đến bất ngờ.
Mới mang thai chưa đầy ba tháng, Dung Tập và Tần Duyệt Ninh đã xách một đống đồ dùng cho trẻ sơ sinh đến nhà. Không hề ngoại lệ, tất cả đều là đồ màu hồng, trải khắp phòng khách. Hai người trông cứ như mới ăn cướp cửa hàng đồ dùng cho mẹ và bé, ngay cả Tần Gia Tứ đã tiến vào giai đoạn dậy thì cũng đi theo chị gái đến nhà.
Nhìn đống ngổn ngang trong nhà, Ngu Thanh Vãn không khỏi bật cười, hỏi họ: "Sao toàn mua đồ màu hồng vậy?"
Dung Tập trả lời một câu đúng chuẩn trai thẳng: "Mua đồ cho bé gái thì đương nhiên phải mua màu hồng."
Tần Duyệt Ninh ở bên cạnh lườm nguýt một cái, không hề nể mặt vạch trần cậu: "Bây giờ cả ngày anh ấy chỉ toàn nghĩ tới cháu gái của mình, mua đồ cũng toàn chọn mua màu hồng. Tớ kêu anh ấy cũng chọn mấy món cho bé trai đi, nhưng anh ấy cứ bảo không cần."
Tần Gia Tứ ở bên cạnh tiếp lời: "Chị Thanh Vãn, chờ em gái lớn lên, em sẽ mua thêm đồ chơi khác cho em ấy."
Dung Tập ngồi xổm trên sàn nhà chống đầu gối, nghe thấy thế, đuôi mắt nhướn lên, lười biếng liếc nhìn Tần Gia Tứ: "Em định tặng cái gì?"
Tần Gia Tứ: "Transformers màu hồng."
"..."
Về vấn đề giới tính của đứa bé, thực ra Ngu Thanh Vãn cũng từng suy nghĩ.
Là nam hay nữ thì chưa biết được, nhưng cô đoán, chắc hẳn Hạ Thành sẽ càng mong chờ là một cô con gái hơn.
Bất kể là bé trai hay bé gái đều được, tóm lại sẽ có thêm một người trên thế gian này yêu anh, thế là đủ rồi.
Buổi tối, trong phòng ngủ bật nhạc dưỡng thai, giai điệu êm dịu tung bay trong phòng. Ngu Thanh Vãn ngồi tựa vào đầu giường lật xem từ điển, trong lòng vẫn đang băn khoăn chuyện đặt tên cho con.
Mang thai gần ba tháng, bụng của cô chỉ hơi nhô lên, mặc đồ ngủ cotton rộng nên không lộ rõ bụng bầu, nhưng nét mặt của cô lại thêm phần dịu dàng và ấm áp của một người mẹ, trông càng dịu dàng động lòng người.
Thời gian dưỡng thai tốt nhất là vào tám giờ đến mười giờ tối, mỗi ngày Hạ Thành đều cố gắng quản lý thời gian để về nhà trong khoảng thời gian này.
Anh đã hoàn toàn bỏ thuốc lá, thỉnh thoảng đi xã giao về cũng sẽ tắm rửa trước, bảo đảm trên người không có mùi rượu và thuốc lá rồi mới dám lên giường ôm cô.
Hạ Thành cố ý chuẩn bị mấy cuốn sách truyện dưỡng thai đặt trên đầu giường, mỗi tối về nhà đều sẽ đọc sách cho cô, một tay cầm sách, tay còn lại xoa eo cho cô, một lần làm hai việc.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà gợi cảm, chậm rãi vang lên trong căn phòng yên tĩnh, ánh đèn đầu giường êm dịu, Ngu Thanh Vãn tựa vào lòng anh, bỗng cất tiếng hỏi: "Hạ Thành, anh thích con trai hay con gái?"
Hạ Thành nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó trả lời: "Con nào cũng được."
Là nam hay nữ đều không quan trọng, trong đầu anh chỉ tràn ngập một ý nghĩ.
Chỉ cần cô và đứa con bình an.
Nếu là con gái, anh sẽ nuôi dưỡng con bé như Ngu Thanh Vãn thứ hai. Dù sao cũng từng nuôi dưỡng một lần rồi, cho dù phải hầu hạ hai người cùng một lúc, anh cũng vui vẻ chấp nhận.
Còn nếu là con trai...
Thế thì để tính sau. Anh cũng không muốn suy xét tới khả năng này lắm.
...
Bắt đầu giai đoạn giữa thai kỳ, phản ứng mang thai của Ngu Thanh Vãn mới dần dần tăng mạnh.
Cô không thể ngửi mùi sữa bò, cũng không thể ngửi các loại thức ăn có mùi tanh, ăn phải một ít thức ăn không hợp khẩu vị là sẽ nôn ra hết, thực đơn khỏe mạnh được chuyên viên dinh dưỡng phối hợp cũng ăn không vào, chỉ khi nào Hạ Thành đích thân vào bếp thì cô mới có thể miễn cưỡng ăn nhiều mấy miếng.
Dường như bất chợt trở về thuở còn ở Lâm Tây, mỗi ngày Hạ Thành đều hầu hạ cô.
Chẳng qua bây giờ công việc của anh rất bận rộn, rất nhiều việc đều mang về nhà xử lý, mỗi ngày làm việc trong phòng sách đến đêm khuya, lúc rảnh rỗi thì lại phải chăm sóc cô.
Khi cô ăn không ngon ngủ không yên, Hạ Thành cũng giống cô, lông mày cứ nhíu lại không giãn ra.
Cô còn thường xuyên đói bụng vào lúc bốn năm giờ sáng. Hạ Thành biết được thói quen của cô, lúc nào cũng dậy sớm hơn cô mấy phút, sau đó hỏi cô muốn ăn gì để anh đi nấu, thường xuyên loay hoay xong thì trời đã sáng.
Cả ngày ăn không ngon ngủ không yên, đôi khi cô cũng không thể kiềm chế cơn tức của mình.
Ví dụ như ban đêm khi Hạ Thành đọc truyện, Ngu Thanh Vãn đang nghe thì bỗng nhiên lên tiếng: "Anh cũng chẳng phải đọc truyện cho em, anh đang kể cho con thôi."
Đôi mắt hạnh của cô ai oán nhìn anh, cứ như thể anh đã phạm phải tội lỗi không thể thay thế nào đó.
Thực ra Hạ Thành rất thích thấy vẻ mặt ghen tuông bám người của cô. Mỗi khi tâm trạng của cô không vui, anh cũng sẽ thuận theo ý cô.
Anh cười khẽ, cố ý trêu cô: "Thế thì không đọc cho con nghe nữa nhé? Anh sẽ đọc lại lần nữa cho vợ anh nghe."
Nói rồi, anh thật sự định lật về trang đầu cuốn sách để đọc lại lần nữa.
Ngu Thanh Vãn vùi đầu lòng lòng anh, ngửi mùi đàn hương buốt giá trên người anh, lúc này mới áp chế được cảm giác buồn nôn.
Cô hậm hực nói: "Không cần, em muốn đi ngủ."
Trong quá trình mang thai, rất nhiều cảm xúc ập đến một cách bất chợt vô cớ, ngay cả chính cô cũng cảm thấy mình cố tình gây sự, nhưng vẫn không thể tự kiềm chế bản thân.
Im lặng chốc lát, trong bóng đêm, hàng mi dài của người phụ nữ khẽ nhúc nhích.
Cô bỗng lên tiếng: "Em xin lỗi, Hạ Thành..."
Anh khựng lại, nhỏ giọng hỏi: "Đang yên đang lành mà xin lỗi cái gì?"
Trong lòng Ngu Thanh Vãn biết rõ, kể từ khi cô mang thai đến bây giờ, Hạ Thành cũng bị giày vò không nhẹ, gầy hơn không ít. Mỗi ngày ban ngày phải đến công ty, ban đêm về nhà còn phải nghĩ cách dỗ dành cho cô vui vẻ.
Im lặng một lát, Hạ Thành cũng đoán được cô đang nghĩ gì, thế là anh mềm giọng dỗ dành: "Em là vợ anh, bây giờ em chịu khổ cũng đều tại anh, em xin lỗi anh cái gì?"
Ngu Thanh Vãn nín thở, bỗng chốc không biết nên nói gì bây giờ, cảm xúc phức tạp quấn quanh trái tim cô, lòng tràn ngập chua xót.
Ngay sau đó, người đàn ông cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô, động tác tràn ngập sự kìm nén và thương xót.
"Đẻ xong đứa này, mình không đẻ nữa."
Có những đau khổ, anh không muốn cô phải chịu lần thứ hai.
...
Ngoại trừ thân thể nhức mỏi, Ngu Thanh Vãn còn bắt đầu trở nên nhạy cảm đa nghi, cả ngày tràn ngập bầu tâm sự, thậm chí sẽ lo lắng căn bệnh thiếu máu rối loạn tái tạo của mình có bị di truyền cho con hay không.
Lại hai tháng trôi qua, cân nặng của Ngu Thanh Vãn bắt đầu tăng lên, bụng càng ngày càng lớn, cân nặng của cô đạt đến con số xưa nay chưa từng có.
Trước kia cô còn chưa nặng đến 45kg, vậy mà bây giờ đã dần dần có xu hướng vượt quá 50, hơn nữa hai chân còn thường xuyên bị sưng vù.
Thời kỳ mang thai không thể tránh khỏi suy nghĩ miên man. Mỗi lần ở trong nhà vệ sinh, cô sẽ không kìm lòng được mà nhìn chằm chằm eo mình một lát, nghĩ rằng ngày mai mình có nên tăng thêm nửa tiếng luyện tập yoga cho thai phụ không nhỉ?
Hạ Thành không biết trong lòng cô đang phiền não những gì, vẫn còn lo lắng có phải tại mỗi ngày thời gian mình ở bên cạnh cô ít quá hay không. Dù sao họ đều không có ba mẹ bên cạnh, ban ngày Ngu Thanh Vãn chỉ có thể ở nhà một mình, một là vẽ tranh, hai là chăm sóc hoa cỏ cho thỏ ăn, làm mấy loại vận động phù hợp với thai phụ gì đó.
Buổi tối Hạ Thành về nhà, vẫn tiếp tục massage cẳng chân giảm sưng giúp cô như mọi khi.
Dưới ánh đèn, ngón tay của người đàn ông thon dài gầy gò, còn chưa tháo đồng hồ, nhẹ nhàng cầm mắt cá chân của cô xoa nhẹ, ngay cả lúc anh làm massage thôi cũng khiến người ta nhìn mà vui mắt, đường nét nửa bên mặt vừa sâu vừa rõ ràng.
Có lẽ là vì sắp lên chức ba, không biết từ khi nào khí chất hung ác trên người Hạ Thành đã phai mờ không ít.
Ngu Thanh Vãn mím môi, nhìn mắt cá chân sưng tấy của mình nằm trong lòng bàn tay anh, càng cảm thấy ngoại hình của mình xấu xí, trong lòng nảy sinh cảm giác khó có thể miêu tả thành lời.
Ban đêm lên giường, Hạ Thành ôm lấy cô từ sau lưng, kéo góc chăn cho cô cẩn thận.
Anh nhỏ giọng hỏi cô: "Gần đây sao em không vui vậy? Nói cho chồng nghe đi, đừng giữ mãi trong lòng, biết không?"
Giọng nói của anh dịu dàng vô cùng, khiến hốc mắt của Ngu Thanh Vãn trở nên chua chát tột độ.
"Hạ Thành, anh có chê em không?"
Hình như gần đây mặt cô mập hơn một chút, trước kia trông cô gầy yếu đến mức hơi bệnh trạng, bây giờ gò má có thêm chút da chút thịt.
Những suy nghĩ loạn xạ lại bắt đầu dâng lên trong đầu, cô không nhịn được nghĩ, có phải trong khoảng thời gian mang thai mình đã trở thành gánh nặng của anh hay không.
Im lặng một lát, Hạ Thành khẽ chọc một cái từ sau lưng cô, khiến cô cảm nhận được xúc cảm cứng rắn ở chỗ đó, giọng anh hơi khàn khàn.
"Thế này mà gọi là chê à?"
Cô rơi một giọt nước mắt là anh chỉ hận không thể moi tim mình ra.
Phản ứng sinh lý chứng minh tất cả, Ngu Thanh Vãn lập tức cứng đờ, vành tai dần dần chuyển sang màu đỏ trong bóng đêm, hốc mắt ướt át cũng ngừng rơi lệ.
Hạ Thành khẽ cười, trêu đùa không chút cố kỵ nào: "Tối nào anh chẳng phải tắm bằng nước lạnh?"
Rõ ràng anh yêu cô còn không hết, chê chỗ nào được chứ?
Bị anh cắt ngang bằng cách lưu manh như thế, cảm xúc thương tâm của Ngu Thanh Vãn hoàn toàn biến mất, đỏ mặt nói: "Anh đứng đắn chút được không..."
"Anh không đứng đắn chỗ nào?"
Hạ Thành dời mắt xuống dưới lướt qua, thấy cảnh xuân lơ đễnh xuất hiện dưới cổ áo ngủ của cô, anh khẽ híp mắt.
"Có phải to hơn một chút không?"
"..."