Chiều cuối tuần ở quán cà phê.
"Cậu nói gì? Sếp Hạ không muốn có con á?"
Tần Duyệt Ninh nghe cô kể chuyện không khỏi trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Ngu Thanh Vãn cầm nĩa chọc chiếc bánh ngọt trong đĩa, có vẻ rất phiền muộn đáp: "Ừ. Lần trước tớ ướm thử ý anh ấy có thích có con không, anh ấy nói không thích."
Hơn nữa anh còn trả lời rất dứt khoát nữa.
Nghe thấy vậy, Tần Duyệt Ninh cũng nhíu mày theo bạn. Cô ấy suy nghĩ giây lát rồi giúp Ngu Thanh Vãn phân tích: "Có lẽ sếp Hạ muốn sống trong thế giới hai người với cậu lâu hơn, hơn nữa những người đàn ông có tính chiếm hữu cao đều không muốn có con, họ cảm thấy có con sẽ san sẻ mất tình yêu của họ."
"Còn nữa, sức khỏe của cậu không ổn lắm nên sinh con rất nguy hiểm. Có lẽ sếp Hạ cũng nghĩ tới lý do này nên mới thế. Dù gì lúc trước cậu bị bệnh, anh ấy lo lắng cho cậu cỡ nào, tớ đều nhìn thấy hết."
Ngu Thanh Vãn cảm thấy Tần Duyệt Ninh nói có lý.
Cô biết tính chiếm hữu của Hạ Thành rất lớn, lại hay ghen tuông. Anh chỉ hận không khiến trong mắt cô chỉ chứa mình anh. Hơn nữa, phần lớn lý do là vì nguyên nhân sức khỏe của cô.
Mà thực ra Ngu Thanh Vãn cũng không chấp niệm quá với việc chắc chắn phải có con. Cô chỉ cảm thấy nếu có một đứa con, họ mới giống một gia đình hoàn chỉnh.
Trên đời này cũng sẽ có thêm một người nữa yêu thương anh.
Tần Duyệt Ninh nhìn dáng vẻ Ngu Thanh Vãn thất thần bèn cực kỳ nhiệt tình khuyên cô: "Tối nay cậu về nhà thử nghĩ cách thăm dò ý kiến của sếp Hạ đi, xem thử xem rốt cuộc anh ấy nghĩ gì."
"Ừ."
...
Đầu tháng năm, sau khi hưởng tuần trăng mật về, công việc ở công ty của Hạ Thành chất đống. Liên tiếp cả một tuần anh phải làm việc đến khuya mới về nhà.
Nửa đêm hôm đó, Hạ Thành tiếp khách xong về đến nhà. Anh vốn tưởng Ngu Thanh Vãn đi ngủ rồi, nhưng không ngờ điện trong phòng ngủ vẫn sáng.
Ánh đèn nửa đêm hài hòa, cô gái tựa người lên thành giường, mái tóc dài buông xõa bên vai, khuôn mặt mộc xinh đẹp với hàng mi dài khép hờ, đang cầm máy tính bảng không biết xem gì.
Hạ Thành nới lỏng cà vạt, vừa cởi áo khoác ngoài đầy mùi rượu vừa hỏi cô: "Sao em còn chưa ngủ?"
Ngu Thanh Vãn yên lặng nhịn anh, dịu dàng đáp: "Em đợi anh về."
Giọng nói cô dịu dàng khiến trái tim người nghe mềm nhũn.
Anh vô thức dịu dàng nói với cô: "Anh đi tắm trước đã."
"Vâng."
Vì trên người còn ám mùi thuốc với mùi rượu lúc đi tiếp khách nên Hạ Thành không đi đến ôm cô mà vào nhà vệ sinh tắm rửa trước.
Tắm xong ra khỏi phòng, Hạ Thành thấy Ngu Thanh Vãn vẫn đang ngồi đầu giường chăm chú xem máy tính bảng. Nghe tiếng anh ra mà cô không nỡ ngẩng đầu.
Anh bước tới bên cô, nhướng mày hỏi: "Em xem gì thế?"
Ngu Thanh Vãn chớp mắt, trả lời: "Em xem chương trình truyền hình."
Hạ Thành lên giường, động tác thành thục kéo người nào đó ôm vào lòng để, sau đó phát hiện ra chương trình truyền hình Ngu Thanh Vãn đang xem khác hoàn toàn với suy nghĩ của anh.
Cô đang xem chương trình gia đình, những ông bố là ngôi sao nổi tiếng cùng con của họ đi du lịch.
Trong màn hình đang chiếu cảnh đám trẻ nhỏ díu dít, vừa khóc vừa cười, ầm ĩ khiến người ta đau đầu.
Hạ Thành lập tức nhíu mày nhưng vẫn không nói gì.
Ngu Thanh Vãn thấy phản ứng của anh bèn kéo màn hình đến khung cảnh hài hòa ấm áp khác rồi nghiêng màn hình cố ý để anh nhìn.
Cô nhẹ hắng giọng, thăm dò hỏi anh: "Trẻ nhỏ vẫn ngoan lắm. Anh xem này, bọn chúng còn giúp ba nấu cơm. Anh thấy sao?"
Hạ Thành liếc nhìn màn hình, nhếch khóe miệng: "Nếu bọn chúng không giúp, đĩa thức ăn kia cũng không bị đổ đâu."
"..."
Ngu Thanh Vãn đứng hình không thốt ra thêm được lời nào.
Sao anh khác người thế hả!
Cô chỉ đành kéo clip tới đoạn có ba và con gái. Cô bé xinh xắn đáng yêu khóc đỏ cả mắt cực đáng thương.
Cô thử bẫy anh: "Thế anh nhìn cô bé con này có đáng yêu không? Cô bé khóc mà cũng đáng yêu như thế."
Hạ Thành nhíu mày, lại tiếp tục hất nước lạnh: "Ồn ào."
Anh nhìn người khác khóc lóc là thấy phiền.
Ngu Thanh Vãn không còn lời nào để nói với anh nữa. Cô bỏ máy tính bảng xuống, chống cằm nghiêm túc hỏi anh: "Thế sao lúc em khóc anh không ghét em?"
Hạ Thành đau đầu bóp trán không biết phải trả lời câu hỏi khó này của cô thế nào.
Làm sao cô lại giống với người khác được?
Trước kia khi anh chưa gặp cô, anh cứ nhìn thấy con gái khóc là chỉ muốn vứt đi thật xa.
Sau này quen biết cô, mỗi lần anh thấy cô khóc là lại vội vã lau nước mắt cho cô, như muốn phát điên lên không kiềm chế nổi.
Bởi vì người khóc là cô cho nên Hạ Thành mới có thể kiên nhẫn, nhẹ nhàng dỗ dành.
Nếu đổi thành người khác thì anh làm gì có kiên nhẫn ấy.
Anh thở dài ngắm cô, nhẹ giọng: "Lúc em khóc anh đau lòng còn không kịp nữa, sao giống người khác."
Ngu Thanh Vãn ngước mắt hỏi anh: "Thế còn con của chúng ta thì sao?"
Anh trả lời cô không cần nghĩ ngợi: "Ngoại trừ em, anh không để ý tới người nào khác."
Câu trả lời của anh có chút bất ngờ, nhưng hoàn toàn là đáp án mà anh có thể đáp, khiến Ngu Thanh Vãn nhất thời không biết nói gì tiếp.
Cô ngồi thẳng người, thấy hơi nhụt chí, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ lườm anh: "Thế nếu anh đã không thích trẻ con như vậy thì tại sao ngày nào cũng..."
Ngày nào anh cũng bừng bừng khí thế dây dưa với cô.
Còn chưa nói hết ý, cô đã ngại nói tiếp, ủ rũ cắn môi.
Còn Hạ Thành thì lại dửng dưng nhìn cô, thậm chí còn nhẹ nhàng nói: "Anh không thích kết quả, chỉ thích quá trình thôi, không được chắc?"
Ngu Thanh Vãn: "..."
Giây lát sau, Hạ Thành thấy cô tắt máy tính bảng, kéo chăn trùm kín mình, dứt khoát quay lưng về phía anh.
"Tắt đèn, đi ngủ."
Anh không thích kết quả chứ gì?
Thế thì đừng hòng có quá trình nữa.
"..."
...
Chiều ngày hôm sau, Ngu Thanh Vãn tìm đến chỗ Tần Duyệt Ninh.
Mấy năm nay, Tần Duyệt Ninh tự mình xây dựng một công ty truyền thông quảng cáo. Tuy quy mô công ty của cô ấy không to lắm nhưng cũng có chút thành tựu.
Tần Duyệt Ninh ngồi trong phòng làm việc pha một cốc trà hoa hồng rồi bưng đến trước mặt Ngu Thanh Vãn.
"Cậu cãi nhau với sếp Hạ à? Vì chuyện gì? Chuyện sinh con hả?"
Ngu Thanh Vãn nhìn cánh hoa nổi trên tách trà, ủ rũ nói: "Không phải cãi nhau."
Chỉ có mình cô tự giận anh thôi.
Tần Duyệt Ninh hiểu ra: "Tớ biết ngay mà, sếp Hạ lấy đâu ra can đảm mà cãi nhau với cậu."
"Không sao đâu, chúng mình thay đổi phương thức tác chiến. Nếu đã không nói chuyện tử tế được thì thay cách giải quyết."
Ngu Thanh Vãn tò mò: "Cách gì?"
Tần Duyệt Ninh rất nghiêm túc đáp: "Dùng mỹ nhân kế."
Ngu Thanh Vãn sặc trà hoa khiến nước bắn vào người, khí nóng dâng từ cổ đến vành tai cô.
Tần Duyệt Ninh hứng khởi bừng bừng: "Cậu còn nhớ chiếc váy ngủ mà lần trước chúng ta đi dạo phố mua không? Lần này mình đổi sang loại sexy hơn nữa. Tớ không tin sếp Hạ nhà cậu giữ được mình đâu. Đi, bây giờ tớ đi mua đồ cùng cậu."
Ngu Thanh Vãn thực sự không muốn nhớ lại chuyện xảy ra hôm Giáng Sinh ấy nữa đâu: "Có cách nào khác hiệu quả hơn không?"
"Cách khác làm gì hiệu quả mà nhanh như cách này. Tối nay cậu chủ động chút, chắc chắn sẽ thành công."
Nói làm là làm ngay, Tần Duyệt Ninh lái xe đưa theo Ngu Thanh Vãn đến trung tâm mua sắm gần nhất mua một chiếc váy ngủ còn sexy hơn lần trước.
...
Đêm nay, Hạ Thành về nhà từ rất sớm.
Nửa đêm anh còn có cuộc họp với nước ngoài nhưng quyết định không họp ở công ty mà muốn đưa những việc có thể giải quyết mang về nhà. Như thế, Ngu Thanh Vãn sẽ không phải đợi anh đến muộn nữa.
Ngu Thanh Vãn đứng ngoài phòng làm việc, có chút căng thẳng cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ đang mặc trên người.
Chiếc váy này còn lộ nhiều da thịt hơn cả hôm Giáng Sinh, phần cut out ở eo được phủ ren quyến rũ.
Ngu Thanh Vãn chợt muốn "lui binh", nhưng cũng đã đi tới cửa phòng sách rồi, thế là cô chỉ đành xấu hổ thắt chặt áo khoác bên ngoài rồi tỏ vẻ ra rất bình thường.
Cô hít một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần thật vững rồi mới mang theo cốc nước mật ong vào phòng sách.
Anh đang ngồi nghiêm túc trước bàn làm việc chăm chú nhìn máy tính. Đường nét khuôn mặt nghiêng của anh góc cạnh, bên nạnh còn đặt tách cà phê đã nguội ngắt.
Trước kia anh vốn bị chứng mất ngủ rồi, hôm nay còn uống cà phê buổi tối nữa.
Ngu Thanh Vãn không khỏi nhíu mày. Cô cất tách cà phê bên tay anh đi rồi thay bằng cốc nước mật ong ấm.
Cô nghiêm khắc nói anh: "Sau này không cho phép anh uống cà phê buổi tối nữa. Nếu anh muốn uống thì uống sữa tươi hoặc uống nước. Em không cho anh uống cà phê hay trà."
Hạ Thành sững người mấy giây mới phục tùng đáp: "Anh biết rồi, bà Hạ."
Nói xong, anh mới thu hồi tầm mắt nhìn lại máy tính rồi nói với người trong màn hình: "Xin lỗi, là vợ tôi."
Lúc này Ngu Thanh Vãn mới chú ý đến mic của máy tính đang mở, bên kia có người đang nghe.
Cô lập tức đỏ mặt, ngồi yên không lên tiếng bên cạnh anh.
Mấy phút sau kết thúc cuộc họp, Hạ Thành đóng máy tính. Anh còn chưa kịp đứng lên khỏi ghế đã có thân hình mềm mại với hương thơm quyến rũ ngồi lên đùi anh.
Lần đầu tiên làm chuyện quyến rũ nên Ngu Thanh Vãn căng thẳng đến nỗi tim đập bình bịch.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh: "Sao vừa rồi anh không nói với em là anh đang họp."
Anh khàn giọng đủng đỉnh đáp: "Không sao cả."
Dù sao cả công ty có ai không biết chuyện anh kết hôn rồi đâu.
"Ồ..."
Ngu Thanh Vãn cảm thấy cơ bắp trên đùi anh cứng khiến cô khó chịu, nên bèn dịch ngồi ra chỗ khác một chút.
Động tác của cô khiến tà váy ngủ càng hở rộng hơn. Hạ Thành vừa cúi đầu đã nhìn thấy làn da cô trắng muốt đến chói mắt dưới tà váy ngủ.
Ngu Thanh Vãn biết anh nhìn thấy, ánh mắt anh cứ như mang theo hơi nóng vậy, khiến vành tai xấu hổ đỏ bừng của cô càng thêm đỏ. Cô vươn cánh tay ôm lấy cổ anh.
Tối qua hai người còn giận nhau, hôm nay bỗng nhiên cô chủ động như thế, tuy Hạ Thành nhận ra có điều gì đó không đúng nhưng vẫn rất hưởng thụ.
"Váy mới mua à?"
"Vâng. Hôm nay em mua lúc đi dạo phố với Duyệt Ninh."
Cô chớp đôi mắt hạnh long lanh của mình, trông ngóng biểu cảm của anh.
"Anh thấy váy đẹp không?"
Hạ Thành không nói nhiều, khàn giọng bế cô đứng lên, hỏi: "Chúng ta về phòng ngủ nhé?"
Ngu Thanh Vãn căng thẳng hít một hơi thật sâu, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm anh, kiên quyết nói: "Không, ở đây cơ."
Dứt lời, Hạ Thành như đoán ra được điều gì đó, ánh mắt anh ý tứ thêm vài phần khó dò.
"Em cố tình đúng không?"
Cố tình đến quyến rũ anh.
Cố tình tới tìm nhân lúc anh ở phòng sách.
Bởi vì ở đây không có bao.
Biểu cảm Hạ Thành khó dò, anh khẽ bật cười, thầm nghĩ sao vợ mình lại ngây thơ đến đáng yêu quá như thế.
Ngu Thanh Vãn cảm nhận được điều bất thờng từ nụ cười khẽ kia của anh. Mặt bàn làm việc lạnh buốt, dây buộc áo khoác ngoài đã bị anh vươn ngón tay tháo ra. Cô không còn đường lui nữa rồi.
Anh véo má cô, giọng vừa dửng dưng lại vừa trêu đùa nói:
"Bảo bối, sao em ngây thơ thế."
Ngu Thanh Vãn ngẩn ra. Còn chưa đợi cô kịp phản ứng lại, hơi thở nam tính của người đàn ông đã bao trùm, giọng nói khàn trầm vang bên tai cô.
"Ai nói cho em biết em chỉ có một cách này?"
Mái tóc đen dài của cô phủ xõa lên giấy tờ tài liệu trắng muốt trên bàn, sự đối lập màu sắc vô cùng kích thích.
Không khí xung quanh như càng lúc càng ít đi, đôi môi cô hé mở. Khí lạnh ở bàn buốt xương, ngón tay vô thức dùng lực nắm nhàu nát giấy tờ trên mặt bàn.
Hạ Thành vỗ lên gót chân cô, dùng giọng điệu ra lạnh: "Em kẹp chặt nữa vào."
Ngu Thanh Vãn bị câu nói vô tình lạnh lùng như mệnh lệnh của anh kích thích khiến dây thần kinh căng chặt. Trong đầu cô đã quên đi khả năng suy nghĩ, vô thức làm theo lời anh.
Cô đã đánh giá thấp mức độ không biết xấu hổ của anh mất rồi.
Lần này đã không đạt được mục đích thì thôi, cô còn thua cược cả mình vào trong đó.
Hạ Thành luôn có cách trêu chọc Ngu Thanh Vãn, hơn nữa, lần nào anh cũng khiến giới hạn của cô càng thêm nới rộng.
Anh ôm cô ra khỏi bàn làm việc, đặt về ghế ngồi rồi chầm chậm ma sát. Lòng bàn tay anh ôm cô, ngắm gò má ửng hồng không cho cô trốn thoát.
Ánh mắt anh tối đi, giọng nói khàn đặc: "Lần sau em còn dám làm thế nữa không?"
Hậu quả cho việc chọc phải Hạ Thành thực sự quá thảm khốc.
Cho đến lúc anh ôm Ngu Thanh Vãn về đến phòng ngủ, cô chỉ cảm thấy lồng ngực tê dại, đuôi mắt vẫn còn phiếm hồng.
Hạ Thành chưa kịp trèo lên giường, cô đã tức giận ném gối về phía anh.
Từ ngày mai, anh đừng hòng leo được lên giường!
Lời tác giả:
Vãn Vãn: Em giận rồi, lần này em giận thật đấy!
Tôi cũng không tiện nói rõ sếp Hạ đã làm gì biến thái khốn nạn ra đây. Mọi người cứ tự tưởng tượng nhé, dù sao ở đây cũng là "nhà trẻ Tấn Giang" mà.