Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện

Chương 25




Không biết đã trôi qua bao lâu.

Ngu Thanh Vãn dần dần tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ.

Ký ức trước khi hôn mê bắt đầu hiện về, cô quay đầu nhìn, thấy dì Lý đang túc trực bên giường.

Ngu Thanh Vãn mấp máy môi, giọng nói mềm mại có chút khàn khàn.

"Dì Lý, mọi người không sao chứ?"

Thấy cô tỉnh lại, rốt cuộc dì Lý cũng cảm thấy nhẹ nhõm, rưng rưng nước mắt hỏi: "Cô chủ đừng lo, chúng tôi không bị sao cả. Bây giờ cô chủ thấy thế nào rồi? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

Ngu Thanh Vãn chậm rãi lắc đầu, ngoại trừ cảm thấy mệt mỏi ra thì không khó chịu chỗ nào hết.

Nhớ lại tình hình trước lúc ngất đi, lông mi Ngu Thanh Vãn run lên, vội vàng hỏi: "Anh ấy đâu rồi?"

"Cô chủ hỏi sếp Hạ sao? Đang ở dưới lầu đó."

Dì Lý cúi người xuống kéo chăn cho Ngu Thanh Vãn, không nhịn lòng được mà mở miệng nói: "Lúc cô chủ vừa mới ngất đi, sắc mặt của sếp Hạ u ám đáng sợ vô cùng. Sau khi bác sĩ đến khám nói cô chủ không sao thì mới dịu xuống một chút."

Nhớ tới cảnh tượng vừa rồi ở dưới lầu, trong lòng dì Lý vẫn còn thấy hoảng.

Chưa từng thấy người đàn ông trẻ tuổi nào toát lên khí thế hung ác như vậy, người lớn tuổi già dặn giống như dì Lý cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Nghe dì Lý nói như vậy, Ngu Thanh Vãn lặng lẽ cụp mắt xuống, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy chua xót.

Không phải anh đang bận bàn chuyện đính hôn với người khác hay sao?

Sao vẫn còn thời gian chạy đến nhà họ Dung quan tâm cô.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, Hạ Thành từ bên ngoài bước vào.

Anh đã thay một chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên một nửa, lộ ra cánh tay gân guốc rắn chắc, khuôn mặt tuấn tú vẫn bình thản tự nhiên, không có gì khác thường.

Hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi ở dưới lầu anh đã xuống tay nặng nề cỡ nào.

Dì Lý thấy anh đến thì vội vàng rời khỏi phòng ngủ rồi đóng chặt cửa lại.

Thoáng chốc, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người họ.

Hạ Thành nhấc chân đi tới bên giường, thấp giọng hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Ánh mắt Ngu Thanh Vãn đảo một vòng quanh người anh, không thấy có vết máu, lúc này trong lòng mới thả lỏng một chút.

"Đám người Dung Chấn...."

Nhưng một giây sau, lại nghe thấy Hạ Thành hời hợt nói: "Băm nhỏ vứt cho chó ăn rồi."

Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của cô lập tức trợn trừng, có chút đờ đẫn không kịp phản ứng.

Anh không nhịn được mà khẽ cười một tiếng, cúi người tiến lại gần cô, giọng nói trầm thấp rời rạc.

"Em tin à?"

"Tôi chưa điên đến mức đó đâu."

Ngu Thanh Vãn nhận ra Hạ Thành đang trêu chọc mình, thế là mím chặt môi không nói chuyện với anh nữa.

Nhưng Hạ Thành không nói với cô, rằng vừa rồi lúc anh bước vào, trông thấy cô bị bọn người kia bắt nạt đến mức tái nhợt run rẩy, trong đầu anh thực sự thoáng qua ý định này.

Đúng là nên băm nhỏ rồi ném cho chó ăn.

Sự tàn nhẫn vừa đè nén xuống lại mơ hồ hiện lên, anh khẽ nhắm mắt loại bỏ những suy nghĩ đó, đưa tay gém lại góc chăn bông bị xê dịch.

Lúc này dưới lầu đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, hình như có người đến.

Ngu Thanh Vãn cau mày, không biết chuyện gì xảy ra: "Ai đang ở dưới lầu vậy?"

Hạ Thành: "Không có ai đâu."

Ngu Thanh Vãn cẩn thận lắng nghe, hình như là giọng nói của Chung Đình Bạch.

Chẳng lẽ Chung Đình Bạch đang ở đây?

Cô vén chăn ra muốn xuống giường xem thử, nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh giường bước một bước dài chắn ngang chặn đường đi.

Anh hơi nghiêng người, đôi mắt nhìn cô chằm chằm.

"Ngu Thanh Vãn, em có còn lương tâm không thế."

Khoảng cách giữa hai người hơi gần, chóp mũi thẳng tắp suýt chút nữa chạm vào nhau khiến cho hô hấp của Ngu Thanh Vãn khẽ dao động, cô bất giác lui về phía sau tránh né.

"Vừa rồi tôi đã bế em lên đây đấy."

Đầu ngón tay của Hạ Thành chậm rãi vén một sợi tóc vương vãi bên trai cô, cười tủm tỉm nói: "Bây giờ em lại nói với tôi em muốn xuống dưới tìm anh ta?"

Mặc dù anh đang cười, nhưng Ngu Thanh Vãn vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm trong giọng điệu của anh.

Nghĩ đến tính tình nóng nảy của Hạ Thành, cô chỉ có thể nhẹ giọng thương lượng với anh: "Hạ Thành, tôi chỉ muốn ra ngoài xem thử một chút thôi, thật đấy."

Giọng nói mềm mại hứa hẹn của cô gái lọt vào tai anh.

Khóe môi mím chặt của Hạ Thành hơi thả lỏng ở góc độ khó nhận thấy.

Anh lại hỏi: "Không có ý định bỏ chạy cùng với anh ta à?"

"..."

Không khí chợt trở nên im lặng, Ngu Thanh Vãn thấy hơi bất lực, vừa định mở miệng giải thích mình không có ý định bỏ chạy thì thấy người đàn ông trước mặt ngồi xổm xuống.

Cô sững người một lúc, ngay sau đó lại thấy một tay anh nắm lấy cổ chân của cô, tay còn lại giúp cô xỏ đôi dép lê cạnh giường vào chân.

Động tác mạnh mẽ nhưng không dùng sức quá lớn, cô không cảm thấy đau chút nào.

Lòng bàn tay của anh hơi lạnh, nhưng khi chạm vào lại trở nên ấm áp lạ thường.

Đầu ngón tay thô ráp xoa nhẹ nơi mẫn cảm nhất ở mắt cá chân, khiến cho các đầu dây thần kinh của cô run lên.

Anh thực hiện động tác xỏ dép cho cô rất điêu luyện và tự nhiên, như thể đã làm như vậy vô số lần.

Và đúng là anh đã làm việc này rất nhiều lần rồi.

Ngu Thanh Vãn cảm thấy hơi bối rối, vội vàng nhìn sang chỗ khác, trái tim cô bất giác đập hẫng một nhịp, lòng bàn tay nắm chặt góc chăn dần nóng lên.

"Để tôi tự làm..."

Anh không cho cô cơ hội phản kháng: "Ngồi xuống, đừng nhúc nhích."

Sau khi Hạ Thành xỏ dép cho cô xong mới cho phép cô ra khỏi phòng ngủ.

Ngu Thanh Vãn bước xuống vài bậc thang, nhìn thấy Chung Đình Bạch đang bị các vệ sĩ chặn lại ngoài cửa ra vào tầng một.

Anh ta lo lắng nhìn cô, giọng điệu áy náy: "Xin lỗi Thanh Vãn, anh đến muộn rồi."

Chung Đình Bạch vừa mới đến đã đụng phải đám người Dung Chấn đang bị áp giải ra ngoài, đương nhiên đã đoán được chuyện gì xảy ra.

Anh ta chỉ không ngờ tới, bên trong nhà họ Dung lúc này toàn bộ đều là người của Hạ Thành.

Anh ta vừa định vào xem xét tình hình thì lập tức bị một hàng vệ sĩ mặc đồ đen chặn trước mặt.

Đối phương đông người hơn nên Chung Đình Bạch cứ như vậy bị chặn ở ngoài không bước chân vào được, thậm chí còn bị một người trong đám vệ sĩ xô đẩy.

"Anh Chung!"

Trông thấy cảnh tượng như vậy, Ngu Thanh Vãn vội vàng đi xuống lầu, nhưng chưa bước được một bước đã bị người bên cạnh kéo trở về.

Cánh tay thon dài mạnh mẽ của Hạ Thành khép chặt lại khiến cô không thể cử động được, hoàn toàn bị mắc kẹt trong vòng tay của anh.

Trước mặt nhiều người như vậy, Ngu Thanh Vãn chợt đỏ bừng mặt, nhưng cho dù giãy dụa thế nào cô cũng không thể thoát ra.

"Hạ Thành, anh buông tôi ra trước đã..."

Tuy nhiên lời nói của cô chỉ như con kiến rung cây chẳng thể lay chuyển được chút nào, trông anh như thể đang dùng hành động ngạo mạn này để tuyên bố chủ quyền.

Hạ Thành hơi nheo mắt lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Chung Đình Bạch.

Khóe môi của anh hơi nhếch lên, đuôi mắt dài hẹp khẽ nhướng, lộ ra địch ý rõ ràng.

"Người của tôi đến lượt anh cứu chắc?"

Nghe thấy giọng điệu giễu cợt khinh thường không thèm che giấu của Hạ Thành, sắc mặt của Chung Đình Bạch chợt trở nên vô cùng khó coi.

Anh còn hơi nghiêng người đến gần, giơ tay vén những sợi tóc rơi xuống bên tai cô ra phía sau, động tác dịu dàng hiếm thấy.

"Bảo anh ta biến ngay, đừng để tôi tức giận."

Giọng điệu của anh có chút bất cần, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào bên tai cô khiến nó ngứa ngáy.

Ngu Thanh Vãn lập tức ngừng giãy dụa, hô hấp trở nên hỗn loạn.

Cô hiểu tính khí của Hạ Thành hơn bất kỳ ai khác, cũng nhận ra anh đang dần mất kiên nhẫn rồi.

Cô càng quan tâm đến Chung Đình Bạch thì càng khiến anh cảm thấy khó chịu.

Ngu Thanh Vãn bình tĩnh lại, nói với người ở dưới lầu: "Anh Chung đừng lo, em không sao đâu. Anh cứ về trước đi."

Thấy Chung Đình Bạch có vẻ không muốn đi, cô đành lặp lại lần nữa, trong giọng nói mang theo một chút ý tứ cầu xin: "Em thật sự không sao đâu, anh đi về trước đi..."

Ngu Thanh Vãn nhất quyết muốn anh ta đi về, Chung Đình Bạch mím chặt môi, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo cô, lưu luyến rời đi.

Thoáng chốc, toàn bộ biệt thự lại yên tĩnh trở lại.

Cảnh báo đã được giải trừ.

Cảm thấy áp suất không khí xung quanh mình không đến nỗi quá thấp, Ngu Thanh Vãn thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang nhìn Hạ Thành.

Cô liếm liếm môi, ngập ngừng một lúc mới mở miệng nói: "Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay, bây giờ cũng muộn rồi, anh cũng....."

Chưa gì cô đã muốn đuổi anh đi, sắc mặt Hạ Thành bỗng nhiên tối sầm lại.

Anh nhìn cô hỏi: "Em định tiếp tục ở lại đây sao?"

Vẻ mặt của Ngu Thanh Vãn đã tái nhợt, nhưng lời nói vẫn kiên định: "Phải."

Cô chẳng còn nơi nào để đi, cũng không có nhà để về.

Dù là lúc trước hay bây giờ cũng vẫn vậy.

Cô chỉ có thể gắng gượng ở lại đây cho tới khi tìm được một chỗ ở mới.

Hơn nữa Hạ Thành đã lên kế hoạch đính hôn với người khác rồi, hai người họ càng không nên tiếp tục dây dưa với nhau.

Ngu Thanh Vãn cố phớt lờ cơn đau âm ỉ trong lòng, định quay người đi lên lầu.

Nhưng ngay sau đó cô lại nghe thấy giọng nói của Hạ Thành truyền đến từ phía sau.

"Gả cho tôi đi."

Bước chân của cô đột ngột dừng lại.

Lời nói của người đàn ông vang vọng giữa không gian trống trải tại phòng khách, giống như có thứ gì đó đập mạnh vào màng nhĩ, khiến cho trái tim Ngu Thanh Vãn đột nhiên co thắt lại.

Cô chưa kịp quay người, anh đã trầm giọng nhắc lại.

"Ngu Thanh Vãn, gả cho tôi đi."

Bởi vì đang đưa lưng về phía anh nên Ngu Thanh Vãn không thể nhìn thấy sự căng thẳng vừa lóe lên trong đáy mắt của anh.

Hạ Thành tiếp tục nói: "Tôi cần một người vợ."