Sủng Bảo Bối Như Thế Nào

Chương 2: Morning (2)




Chạy vào phòng học, Vô Hỷ nhẹ nhàng chui tọt xuống bàn cuối ngồi, không để giáo viên phát hiện.

Cậu lại tới trễ- Luân Hạo đẩy gọng kính lên và liếc nhìn Vô Hỷ. Gãi đầu cười trừ, cậu hướng tay lấy tập của Luân Hạo và nghiêm túc chép bài. Trên giảng đường, thầy giáo trẻ đang thao thao bất tuyệt.

Chuyện của cậu với Trì Viễn sao rồi?- Luân Hạo buồn chán hỏi.

Một phát khiến Mỹ Ái sâu răng – cậu lại ngáp nhẹ. Bài hôm nay nhiều quá.

Qua tiết tự học, có hai bóng người lẻn ra khỏi cổng. Họ đi đến bến xe và ngồi xuống.

Hơi đi qua phố ăn vặt tận hưởng thôi!- Vô Hỷ hào hứng nói, Luân Hạo lắc đầu chào thua với bạn mình, ăn ăn suốt ngày mà không béo lên nổi.

Xe đến, Luân Hạo cùng Vô Hỷ vào góc cuối xe ngồi. Vì dễ say xe nên cậu phải nhắm mắt lại, mà một khi nhắm mắt là sẽ lại ngủ lúc nào không hay, cho tới khi xe dừng ngay trạm tiếp theo, Luân Hạo thiếu điều đánh mặt, bóp mũi, bẹo má Vô Hỷ tới mức đỏ bừng cậu mới lơ mơ dụi mắt đi theo sau Luân Hạo.

Hai cháu vẫn ăn menu như cũ nhỉ?- ông chủ quán nhìn thấy khách quen liền cười ôn hậu. Cậu gật đầu chào ông chủ và đi vào trong. “Hết chỗ rồi, hai cháu ra trước quán ngồi đỡ đi”- ông chủ nói, Vô Hỷ và Luân Hạo đành phải đi ra lại.

Món ăn quen thuộc dần bày ra trước mặt. Đang chiến tranh giành thức ăn, Vô Hỷ bỗng cảm thấy lạnh gáy. Cậu liếc qua bên kia đường lớn, có chiếc xe màu đen đang dừng đèn đỏ. Ồ men! Xe của Trì Viễn kìa! Hắn ta thấy mình không nhỉ? Cậu dúi mặt vào đồ ăn, ăn cật lực ăn để lảng đi khí lạnh tỏa ra quanh Trì Viễn.

Sao vậy? Bệnh hử?!- khi thấy bạn mình mặt mày tái mét, Luân Hạo theo phản xạ tự nhiên mà kéo ghế sát Vô Hỷ, trán đụng trán cậu đo nhiệt độ. HINT đầy trời. Được rồi, cậu nghe tiếng cửa xe, có tiếng chân đi tới gần, cảm giác bị nhấc lên, tai ong ong chả còn nghe gì nữa, sau đó… chẳng có sau đó đâu.

[Công ty TT, phòng giám đốc]

Vô Hỷ im lặng, nằm úp sấp, không nhúc nhích trên ghế, Trì Viễn ký sổ sách, rồi lại nhìn lên, hắn nghe tiếng thút thít.

“Ức lắm sao mà khóc?”, giọng nói lạnh lẽo vang lên.

“Đó là… tiết tự học…”, cậu lí nhí phản bác.

“Quên lời tôi dặn rồi sao?”, tháo kính, hắn đứng lên đi về phía ghế sofa. Cậu lắc lắc đầu, vùng vẫy khi Trì Viễn đang ôm cậu vào lòng. Khẽ cau mày vì thái độ của Vô Hỷ.

“Trưa nay ăn món Nhật, em nghe lời một chút đi!”, tay hắn nắm cằm Vô Hỷ quay về phía mình mà hôn xuống, cảm giác ấm nóng trong khoan miệng của cậu khiến Trì Viễn cảm thấy thư thái, lưỡi không tự chủ được mà quấn lưỡi cậu, bao nhiêu dịch mật, bao nhiêu không khí của cậu hắn đều tước đoạt hết. Đến khi Vô Hỷ suy yếu xụi lơ Trì Viễn mới chịu buông tha, xem như là trừng phạt.