Sùng Bái - Cảnh Tiềm

Chương 28: Chuyện cũ




Gió đêm luồn lách qua ô cửa, chầm chậm phiêu du khắp căn phòng, nhẹ nhàng chờn vờn lớp ga giường, đồng thời, khẽ khàng vuốt ve gò má Hạ An nóng hổi.

Từ lúc Phó Giản Dự thốt ra câu nói kia, cậu ậm ừ e dè đáp lại. Thân thể họ dựa sát vào nhau, bờ vai cậu trĩu nặng, tựa hồ một chỉ báo nhắc nhở khoảng cách giữa hai người đã kéo lại thật gần.

Phó Giản Dự nhắm mắt ngả vào vai Hạ An, trán hắn cọ vào bên gáy cậu. Gần đến thế, hắn hiển nhiên ngửi được mùi hương vấn vương trên cổ cậu, âm ấm và ngọt ngào, hít vào có thể khiến tâm trạng người thoải mái tươi vui.

Trong mấy ngày phải quay bù tiến độ của gần hai tháng, mẹ hắn lại phải vào viện, bệnh tình cụ thể hiện còn chưa rõ, hắn cứ nghĩ bản thân có thể ứng phó với tất cả mọi chuyện, thế nhưng trong khoảnh khắc ánh đèn vụt tắt, sự mỏi mệt bỗng chốc xâm chiếm vào từng tế bào. Cứ như thế, câu nói kia buột thốt khỏi đầu môi.

Hoá ra phàm là con người, đều sẽ có lúc cảm thấy mỏi mệt. Thân thể chẳng tính là chi, trầm trọng hơn, là trong một thoáng chốc nào đó, có thứ gì từ sâu trong xương tuỷ, vươn mình trồi lên chiếm cứ cõi lòng, kìm giữ lấy ta, khiến mỗi bước tiến về phía trước đều vô cùng gian nan.

Kề sát lại gần bên, tinh thần dần dần thư thả. Cảm nhận được cơ thể hơi căng thẳng của Hạ An, không biết vì lẽ gì, khoé môi hắn khẽ cong lên một nụ cười thầm kín, trong lòng chưa từng nhẹ nhõm thế bao giờ.

Từ ngày gặp cậu, thi thoảng hắn lại có những giây phút thảnh thơi ngắn ngủi như thế.

Hai tiếng trước, đứng giữa sân vận động rộng lớn, vây quanh bởi tiếng la hét ồn ào, là tâm điểm của vô vàn ánh mắt, đối với một thần tượng mà nói, tất cả chỉ là chuyện thường ngày. Nơi cao đón gió lạnh, gia nhập giới giải trí mười năm, từ buổi đầu hoảng hốt lo sợ, đến ngày sau, hắn đã không biết bao lần cảm thấy mọi sự đều vô nghĩa.

Có tiền bạc, có danh tiếng, nhưng cuộc sống lại dường như thiếu vắng niềm vui. Vào năm giành được danh hiệu diễn viên xuất sắc nhất, hắn đã cùng Khổng Chí ngồi trên tầng thượng một toà nhà cao mấy chục tầng, bên ngoài cửa kính là cảnh đêm tấp nập chốn thị thành, đèn màu giăng mắc, tráng lệ phồn hoa. Không gian phía trong toà nhà sáng choang thoáng đãng, lóng lánh ly cao, rượu ngon bày đầy, bạn bè tụ hội. Khi ấy, cha hắn hãy còn sống, vừa mới đây hai người còn trò chuyện với nhau qua điện thoại, cuộc sống tựa hồ chẳng có sự tình chi không thông thuận, nhân sinh lẽ nào còn không được xưng tụng là viên mãn ư.

Nhưng khi ấy, một Phó Giản Dự tuổi vừa tròn hai mươi hai, lại nói rằng mình rất mệt mỏi.

Khổng Chí kinh ngạc, lúc lắc ly rượu hỏi hắn nguyên do.

Đèn chùm lộng lẫy rọi xuống quầng sáng trắng chói loà, bao bọc bóng hình thuở thanh xuân của hắn trong đó.

Hơi men khiến đầu óc mơ màng, hắn hời hợt đáp lời, có lẽ là do bản thân không quen cung cách của giới giải trí. Khổng Chí nghe vậy thì khuyên nhủ mấy câu, sau lần ấy, chỉ thảng hoặc đôi lần nhắc lại.

Phó Giản Dự có lúc suy nghĩ, bản thân mình đối với Hạ An thật ra có ý nghĩa như thế nào.

Thần tượng và người hâm mộ, người trước đối với người sau là đối tượng sùng bái, kính ngưỡng, người sau đối với người trước là hậu phương vững vàng. Chỉ có điều, Phó Giản Dự hiểu rõ, mối quan hệ này rất nhiều khi mong manh tựa băng mỏng, chẳng chút nào kiên cố.

Từng có một người đã bầu bạn với hắn thật lâu, tuy rằng không biết tên, biết tuổi, nhưng giữa hai người đã có mối ràng buộc suốt năm năm ròng. Thế mà rồi rốt cuộc chẳng còn lại chút gì tin tức, đường đi cứ vậy chia đôi ngả thế thôi.

Thời niên thiếu có thể mến mộ sùng bái một người, nhưng đến năm hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, phần tình cảm này có lẽ đã sớm hư hao phần nhiều. Người hâm mộ cuồng nhiệt thuở xưa nay đã có cho mình cuộc sống riêng, người từng là tâm điểm chú ý dạo ấy giờ có lẽ đã ngã xuống đài cao, trở thành một hình bóng mờ nhạt lạc giữa biển người. Kể cả khi vẫn nhận được muôn vàn lời ca tụng, người đồng hành cùng hắn leo lên đỉnh cao đã rời đi mất rồi, hắn đứng ở nơi đó, phóng mắt nhìn núi đồi trùng điệp, phảng phất cảm thấy tim mình trống rỗng đơn côi.

Hạ An vì hắn mà ứng tuyển vào Người đương thời, cậu yêu thích hắn, nhưng phần tình cảm này liệu có thể duy trì được bao lâu đây?

Từ dạo cậu trình bày phương án phân cảnh, Phan Khâm ngày càng coi trọng cậu hơn. Hạ An nếu cứ ở công ty giải trí làm một nhiếp ảnh gia bình thường, rõ ràng là phí hoài tài năng.

Đến thời điểm nào đó Hạ An nhận ra điều ấy, cảm thấy lý tưởng càng quan trọng hơn, hoặc là đến khi cậu không còn thích hắn như hiện giờ, có phải cậu cũng sẽ nhẹ nhàng vỗ cánh bay đi mất, theo đuổi cuộc đời của chính mình hay không, để rồi sự dựa dẫm của giây phút này sẽ lại tiêu tan, chẳng khác chi hoa nở trong gương, trăng treo dưới nước.

Bả vai đột nhiên nhẹ bẫng, Hạ An thoáng ngơ ngẩn, trong bóng tôi, với gương mặt đỏ bừng, cậu nhỏm người, lần bước đến khu vực cửa ra vào, ngồi xổm sờ soạng tìm tấm thẻ phòng.

Cậu đứng dậy, khẽ thở phào, lại lần nữa nhét tấm thẻ vào khe. Thời điểm quay người lại, cậu thấy Phó Giản Dự ngồi dậy từ bên mép giường, hắn thậm chí còn cẩn thận miết lại phần ga giường bị nhăn.

Sau khi kết thúc buổi hoà nhạc, hắn đã thay sang bộ trang phục khác, áo sơmi cổ tàu màu trắng ngà, với phần tay được xắn lên đến khuỷu, nút tay áo nới lỏng điểm tô thêm dáng vẻ tuỳ ý, phối hợp cùng chiếc quần lửng màu xanh quân đội, thắt lưng nâu sẫm tôn lên vòng eo thiên gầy nhưng rắn chắc.

Hạ An vẫn luôn yêu thích tạo hình năng động phóng khoáng này của Phó Giản Dự, hiện giờ hắn đứng nơi đây, mới ban nãy hai người còn gần gũi đến vậy, cõi lòng nhảy nhót, gương mặt ửng hồng, cậu vụng về tìm chủ đề để nói: "Phòng rất sạch sẽ, còn yên tĩnh nữa, em cảm thấy khá ổn."

Phó Giản Dự nhìn cậu gật đầu, lia mắt ngó quanh, nói: "Thời gian không còn sớm, tôi đi trước đây, cậu nghỉ ngơi sớm một chút."

Ban nãy trong bóng tối không nhìn rõ nét mặt, nhưng Hạ An mơ hồ cảm giác được, Phó Giản Dự của lúc này có chút gì khang khác, thái độ của hắn trở nên xa cách hơn, đôi mắt không còn ẩn chứa ý cười dạo gần dường như luôn thường trực.

Cậu nghĩ chắc bản thân suy nghĩ nhiều rồi, tiễn Phó Giản Dự ra tới cửa, trông theo bóng dáng đối phương bước vào căn phòng bên cạnh. Cửa đóng rồi, Hạ An vẫn ngẩn ngơ đứng ngoài hành lang một lát rồi mới xoay người trở về.

Sau khi vào phòng rửa mặt, Phó Giản Dự ngồi bên mép giường, nhớ về sự việc ban nãy, hắn giơ tay day day ấn đường.

Khổng Chí nói đúng, buổi tối dễ khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ. Hắn dựa vào bả vai Hạ An, hồi tưởng bao chuyện trong dĩ vãng, lưu luyến cảm giác kề cận cậu lúc này. Thế nhưng, dù không còn mối ràng buộc giữa thần tượng và người hâm mộ, hai người họ vẫn là bạn bè, đến nơi đâu cũng có thể liên lạc, cung cách hành xử của hắn mới rồi quả thật hết sức nông nổi.

Bé chuột hamster của hắn chắc hẳn lúc này đang ngơ ngác, không hiểu vì lẽ gì hắn đột nhiên muốn dựa sát gần, để rồi sau đó lại đột nhiên chỉ bỏ lại một câu nói hờ hững, cứ thế xoay người dứt khoát rời đi.

Hiện giờ bình tĩnh lại, hắn nghĩ đáng ra không nên thả trôi bản thân theo dòng cảm xúc nhất thời. Thế mới nói, cũng lâu lắm rồi hắn không bộc lộ hoàn toàn những cảm xúc chân thật trong lòng mình.

Phó Giản Dự đoán quả không sai, Hạ An lúc này đang ngồi bên mép giường, vẫn chưa thoát khỏi cơn choáng váng.

Điện thoại bỗng chốc rền vang, âm thanh cắt xuyên không gian, một tin nhắn được gửi tới.

Phó Giản Dự: Việc ban nãy xin lỗi cậu, cảm xúc của tôi không tốt cho lắm, nhưng đó là vấn đề của cá nhân tôi, cậu đừng nghĩ ngợi nhiều.

Hạ An: Ưm, chỉ là em có chút lo lắng.

Phó Giản Dự: Lo lắng điều gì?

Hạ An: Lo lắng anh vì chuyện của cô mà cảm thấy không vui.

Phó Giản Dự: Không phải, ban nãy tôi nhớ đến chút chuyện trong quá khứ, không khống chế được cảm xúc của mình, sau này sẽ chú ý hơn.


Sau khi đọc tin nhắn này, Hạ An dừng lại trầm ngâm một lúc, không vội vã đáp lời, đợi đến khi đã suy nghĩ kỹ càng, cậu mới gõ chữ gửi đi.

Hạ An: Thật ra ban nãy em cũng hơi không vui một chút.

Phó Giản Dự: Bởi vì tôi?

Hạ An nhắn lại một tin "Vâng".

Mấy giây sau, Phó Giản Dự đánh điện thoại qua.

Nhận cuộc gọi, Hạ An lí nhí nói alo.

"Tại sao lại không vui? Nói tôi nghe xem nào."

Từ phía bên kia, thanh âm trầm ấm mang ý tứ dỗ dành rót vào tai khiến Hạ An căng thẳng bật dậy, nhẹ bước đến bên cửa sổ.

Cậu ậm ừ, hệ thống lại suy nghĩ, chậm rãi phát âm từng chữ từng câu.

"Khi nãy anh Phó thấy mệt, em rất vui khi có thể cho anh mượn bờ vai của mình, như thể bạn bè với nhau vậy, cảm giác này thật tuyệt, thật phấn khởi. Thế nhưng sau khi đèn sáng, anh đứng đó, em cảm thấy anh cách em rất xa," Hạ An tự nói cũng cảm thấy ngượng, cậu quanh quẩn đi lại lòng vòng bên khung cửa sổ, lắp bắp thầm thì, "Ừm...... Chính là cảm thấy có hơi xa một chút......"

Cậu cầm điện thoại, gục đầu xấu hổ, hoang mang không biết vì sao những cảm xúc tự đáy lòng khi thốt ra lại mang dáng dấp kỳ lạ đến vậy, chẳng biết Phó Giản Dự sẽ nghĩ thế nào nữa.

Chuỗi âm thanh loạt xoạt truyền đến bên tai, nhưng không nhận được hồi đáp của người kia, cõi lòng dần trở nên hẫng hụt. Đương lúc đắm chìm trong cơn ủ ê, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Cậu thoáng sửng sốt, bật người chạy nhanh ra mở.

Người đứng bên ngoài vẫn đang cầm điện thoại, cuộc gọi với cậu còn chưa ngưng, tiếng hít thở thông qua sóng điện truyền vào màng tai.

Hạ An đứng đó ngây ngẩn.

Phó Giản Dự buông thõng tay, khóe miệng khẽ cong lên: "Cảm thấy cách tôi rất xa?"

"......"

"Hiện tại thì sao?"

"...... Rất gần." Hạ An mấp máy môi thủ thỉ.

Phó Giản Dự bước vào, khép cửa lại.

Phó Giản Dự trông dáng vẻ ngượng ngùng cúi đầu của Hạ An, nghĩ đến lời cậu vừa nói trong điện thoại, cõi lòng như bị thứ gì đó khẽ cào, khuấy động tạo nên vài gợn sóng.

Hắn tiến thêm một bước, khoảng cách giữa hai người đã gần như hoá thành hư ảo.

"Tôi cách cậu rất gần, một chút cũng không xa," Phó Giản Dự dang tay, ôm lấy bả vai Hạ An, tiếp sau đó, hắn dịu dàng đặt cằm lên vai cậu, "Còn có thể càng gần hơn nữa, giống như hiện tại."

Hạ An gục đầu, phần trán vừa vặn khít vào hõm vai của Phó Giản Dự, khắp thân thể đâu đâu cũng quẩn quanh hơi thở của hắn. Mặt cậu đỏ bừng, cảm thấy bản thân như thể đang mơ.

"Thích thế này không?" Phó Giản Dự ngắm sườn mặt thanh tú ửng hồng của cậu, cõi lòng mềm nhũn, thủ thỉ bằng tông giọng trầm ấm hơi khàn, "Nếu về sau còn cảm thấy xa, cứ nói với tôi, tôi sẽ lại gần cậu thêm một chút." Càng gần thêm một chút.