Sủng Anh Đến Trọn Đời!

Chương 29: Tòa nhà phía nam




"Mau mau tìm kiếm vị trí trên điện thoại của ông ấy" cô đang rất gấp gáp,ba nuôi đã bị bắt, cần tìm gấp người... nếu không, không biết hậu quả gì sẽ xảy ra nữa đây.

Bảo An đi qua đi lại, rồi ngồi vào máy tính để định vị.

Điện thoại bàn trên ghế reng lên, Bảo An bắt máy nhanh chóng rồi bắt lo lớn cho cô nghe.

Bên kia giọng cười giễu cợt của một lão đàn ông "Thấy thế nào? Cuộc chốn tìm này có vui lắm không?"

Anh nghe được tiếng nói thì nhận ra ngay " Là ông? Ba tôi đâu?"

Thảnh thơi "Có gì mà phải gấp, cũng chưa chết được đâu?"

"Ông không được làm gì ba tôi, ông muốn thế nào?"

Cô lấy điện thoại ra gọi ngay cho Lạt Hạo, nhanh chóng được người bắt máy.

"Làm sao vậy?"

"Tôi cần giúp, cậu nhanh chóng tập hợp hết tất cả đàn em có võ cao đến tòa nhà phía Nam cho tôi"

"Được"

____+_____

Đứng trước tòa nhà cao lớn, nhưng đầy vẻ âm u và ảm đạm, cô thở dài, định bước lên, thì trong túi tiếng điện thoại lại vang.

"Đừng vội, chỉ cần 2 người lên thôi.. nhiều quá thì.."

Tút tút

"Alo alo"

Cô và anh cũng đi lên trên đó, cô thở dài... hôm nay nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Linh cảm không tốt làm cô thấy bận lòng vô cùng, thật sự là không thể kiềm nổi suy nghĩ không tốt.

Bước vào bên trong, không gian lạnh lẽo.

Cô và anh đứng cạnh nhau đi theo cái dấu mũi tên có đèn bước đến tầng 4, thì tối hù, giơ ngón tay lên cũng không thấy được.

Bỗng nhiên đèn giữa căn phòng bật sáng.

Khi nhìn rõ được hết mọi vật xung quanh mới thấy được bên cạnh mình toàn là những người mặc áo đen, khuôn mặt không chút thiện cảm.

Nhìn lên phía trên cái bục mới thấy được ba nuôi và một lão già mặt gian ác, đứng trên đó, nhìn xuống cô đầy khinh bỉ.

Ông ta nhìn xuống cô, nở nụ cười gian xảo "Con gái của con đàn bà đó cũng xinh thật đấy"

Cô không quan tâm đến những lời ông ta nói, dường như ba nuôi đã ngất rồi?

Cô nhìn lên bằng ánh mắt đầy xát khí "Thả ông ấy ra, không có lý do gì để ông phải làm những chuyện vô nghĩa như vậy"

Cô biết, chắc chắn là có lý do rất quan trọng, nhưng cô chỉ muốn dụ cho ông ta nói ra, vì cô cũng biết...khi đã muốn chỉ cô và anh đến đây là muốn đùa giỡn.

Ông ta ngồi lên chiếc ghế kế bên, hút một điếu thuốc "Sao lại không? Cái gì cũng có lý do của nó chứ hả?"

"Chẳng có lý nào cả, chỉ tại ông muốn gây chuyện thôi"

"Haha, cô gái không khôn khéo gì hết, chỉ biết nhìn vào thực tại thôi sao?"

"Thả người ra đi, nếu không tôi sẽ không để yên cho ông, còn nếu ông muốn gì thì cứ nói" cô sắp hết bình tỉnh được rồi.

"Ta chỉ muốn diệt cỏ tận gốc và tập hồ sơ"

"Hồ sơ? Tại sao ông muốn có, chẳng lẽ..." Cô bẻ ngón tay nghe rõ tiếng.

Ông ta cười khinh bỉ "Sẵn đây tao nói luôn, con tiện nhân là mẹ mày đó Y Thiên, tao còn chơi chưa đã muốn giết tao, trong bụng nó mang cái bầu con của tao mà còn muốn làm liều, đâm cho vài nhát là vừa, tao còn định đâm thêm mà thằng cha mày về sớm quá cơ làm tao lại giết thêm nó"

Bùm, sụp đổ, cơn tức giận trong cô tuông trào, thì ra ba mẹ cô chết một cách uất ức như vậy không phải là tự giết mà chết... nhưng, mẹ cô là người có lỗi đã yêu nhiều người đàn ông như vậy, nhưng bà vẫn là mẹ cô.

"Ông phải chết" cô lấy từ trong túi ra cây súng, đưa lên cao.

Ông ta không những không sợ mà còn cười to, liếc mắt nhìn đàn em kế bên, bên trong căn phòng nhỏ tên kia đưa ra 2 người, vừa mới nhìn 2 người vừa mới dẫn ra, mắt cô mở lớn, họ là...ba mẹ Bảo Lạc.