Cả thành phố ngập tràn trong niềm vui của năm mới, pháo hoa lần lượt nổ tung trên bầu trời đêm. Sáng lên, tối lại, vẻ đẹp thoáng lên trong khoảnh khắc rồi lại lướt qua trong giây lát.
Mộc Tắc nhìn Thẩm Hạ Thời, anh nhanh chóng dập thuốc, đứng yên tại chỗ.
Giờ phút này, anh vừa hồi hộp, vừa sợ hãi, giống như một đứa bé mắc lỗi, thậm chí còn có chút không dám nhìn vào mắt cô. Nhưng nỗi nhớ mong tích tụ mấy ngày nay khiến anh không thể rời mắt đi được.
Thẩm Hạ Thời gầy đi, sắc mặt rất tái nhợt, đôi môi đỏ mọng trước kia giờ đây đã nhạt dần giống như một đóa hoa mỏng manh đã mất đi màu sắc tươi đẹp. Cô đang đứng trong gió tuyết, dưới ngọn đèn đường. Mỏng manh, nhỏ nhắn, cơ thể mảnh mai nhưng đứng rất thẳng.
Vẻ mặt cô gái lãnh đạm và bình tĩnh, ánh mắt cô nhìn anh không còn sự dịu dàng và ngọt ngào như thường ngày nữa, chỉ là vô tình hơn cả sương tuyết khiến người ta lạnh lẽo.
Có lẽ do ra ngoài vội vàng, cô chỉ mặc một chiếc áo len, bên dưới là chiếc váy ngắn và quần cạp trễ, chân đi dép lê, cô bước trên tuyết, ướt một nửa.
Mộc Tắc cau mày, bước về phía cô.
“Đừng tới đây!” Cô hét lên.
Mộc Tắc không dừng lại.
“Tôi đã nói anh đừng tới đây!” Thẩm Hạ Thời lùi về sau một bước.
Mộc Tắc nhanh chân hơn, anh vừa đi vừa cởi áo khoác ra.
“Mộc Tắc, đồ khốn nạn!”
Anh đứng trước mặt cô, quần áo quấn lấy thân hình mảnh mai của cô, tay anh quét sạch tuyết ở bậc thang nhỏ bên cạnh, ôm eo cô rồi nâng cô đứng lên để chân cô không bị lạnh cứng lần nữa.
Mộc Tắc im lặng, cẩn thận nắm tay cô.
Thẩm Hạ Thời hất ra, anh nắm…
Cô lại hất ra, anh lại nắm…
Lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cuối cùng Thẩm Hạ Thời hết sức, bị anh nắm tay cũng mặc kệ.
Anh ôm tay cô rồi đưa lên môi hà hơi, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Có lạnh không?”
Kể từ khi chia xa vào hôm đó, lúc Mộc Tắc thức dậy, không phải say thì chính là hút thuốc, vẫn chưa mở miệng nói câu nào. Vì thế, giọng của anh càng trở nên trầm đặc hơn, Thẩm Hạ Thời nghe thấy liền khó chịu.
Cô trừng mắt nhìn anh: “Liên quan gì đến anh?”
Rõ ràng cô đã nói với bản thân vô số lần, đừng nghĩ đến anh ta nữa, nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn kia, Thẩm Hạ Thời vẫn không chút do dự đuổi ra ngoài. Rõ ràng trong lòng nhớ muốn chết, ngoài miệng lại ngang bước chối bỏ.
Thẩm Hạ Thời rút tay ra, lấy một thứ gì đó trong túi, đưa cho anh rồi mở tay ra, chiếc nhẫn 21 cara nằm yên lặng trên lòng bàn tay trắng nõn của cô.
Mộc Tắc không lên tiếng, nhìn cô chằm chằm.
Cô tiếp tục đưa tay về phía trước, gần như đã chạm vào mặt anh: “Lấy về đi!”
Nhưng Mộc Tắc chỉ chú ý tới đầu ngón tay đỏ bừng của cô, giọng nhàn nhạt: “Đồ đã cho đi, ông đây không có đạo lý lấy lại.”
Thẩm Hạ Thời chế nhạo: “Không phải anh nói không yêu tôi sao, đưa nhẫn cho tôi làm gì?”
Mộc Tắc lấy một điếu thuốc ra cắn trong miệng, anh muốn châm lửa, sau đó nhìn cô một cái, cuối cùng lại buông xuống, cũng không nói chút gì, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau.
Cuối cùng Thẩm Hạ Thời cũng mất kiên nhẫn, cô ném nhẫn xuống nền tuyết: “Mộc Tắc! Anh nghĩ tôi không biết những gì anh nói là để giúp tôi sống sao? Anh nghĩ tôi không biết nỗi khổ của anh sao? Anh nghĩ Thẩm Hạ Thời tôi rời xa anh, sau này sẽ được sống hạnh phúc sao?”
Mộc Tắc ngây người nhìn cô, cổ họng anh đau đớn, không nói được lời nào.
Cô lau những giọt nước lăn dài trên khóe mắt, bước xuống bậc thang, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: “Anh có thể vì tôi mà quỳ xuống cầu xin, tôi cũng có thể vì anh mà buông bỏ tất cả. Tôi có thể, vì yêu, tôi cũng có thể buông tay anh ra. Hôm nay, nếu anh không nói rõ ràng với tôi thì sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Mỗi bước lùi xuống đều là để Mộc Tắc tiến lên.
Mà lúc này, Thẩm Hạ Thời nắm chặt vạt áo của mình, cô ngẩng đầu lên, nước từ khóe mắt lăn dài. Cô chẳng thèm lau đi nữa, nhẹ giọng hỏi: “Anh có yêu em không?”
Chỉ cần anh nói anh yêu cô, Thẩm Hạ Thời nghĩ.
Sóng to gió lớn đi mẹ nó hết đi.
Cô nhất định phải ở bên người đàn ông này.
Mộc Tắc đau khổ, đưa tay lên lau khóe mắt ướt át của cô. Anh cúi người hôn lên đôi mắt đỏ hoe của cô, cổ họng nóng rực xen lẫn đau buốt, ngay cả giọng nói trầm thấp cũng có chút nghẹn ngào: “Hạ Hạ…”
“Ha.”
Tiếng cười quái dị truyền đến từ bụi cây xung quanh, sau đó là tiếng bước chân chạy đến. Mộc Tắc vội vàng ôm Thẩm Hạ Thời vào lòng, lấy điện thoại ra gọi cho Nhị Tứ.
Không bao lâu, Nhị Tứ và Trảm Xuân đã tới đây: “Tụi mày đưa Thẩm Hạ Thời trở về chung cư, bảo vệ thật tốt.”
Thẩm Hạ Thời nắm chặt quần áo anh, ôm eo anh: “Em không đi.”
Lúc này nhìn cô thật giống một đứa trẻ. Mộc Tắc đưa tay mơn trớn khóe mắt hơi đỏ của cô. Nỗi khao khát cô của anh mấy ngày qua, giờ phút này đã sụp đổ.
Mộc Tắc bế cô lên cao, hai tay ôm chặt dưới chân cô, tư thế có chút giống như đang ôm một đứa trẻ, nhưng anh lại không hề tốn chút sức lực nào.
Người đàn ông đưa tay lên, ngón tay thon dài đeo găng đè ót cô, anh nâng cằm cô lên rồi hôn xuống. Nỗi xót xa, nhớ nhung, còn có tình cảm trong mấy ngày qua đều đã hòa tan giữa môi lưỡi dây dưa của anh. Mộc Tắc hôn vừa mạnh lại gấp, anh muốn cô chịu đựng, cũng muốn cô nhớ rõ ——
“Đâu chỉ là yêu em. Vì em, có chết anh cũng cam lòng.”
Giọng anh trầm thấp, mang theo tất cả sự dịu dàng và yêu thương, đi từ bên tai Thẩm Hạ Thời đến tận đáy lòng cô, đánh tan mọi uất ức của cô trong mấy ngày qua.
Mộc Tắc đặt cô trên mặt đất, thật sự không nỡ giày vò cô ướt nửa người, nén giọng nói: “Ngoan ngoãn trở về đi, đừng khóc nữa. Đợi chút nữa ông xã sẽ về ngay, được không?”
Cô biết anh có chuyện phải xử lý ngay lập tức, cô lo lắng cho anh: “Anh không được để mình bị thương, phải an toàn trở về.”
“Ừ.”
Nhị Tứ và Trảm Xuân bảo vệ Thẩm Hạ Thời trở về chung cư.
@ a i k h i e t
Mộc Tắc nhìn cô rời đi. Khi anh quay đầu lại, đáy mắt dịu dàng lập tức trở nên băng giá, anh đuổi theo người đang bám theo mình. Bên kia dường như đang cố ý chờ anh, khi Mộc Tắc đến gần, Chu Kỳ và Tần Giáng xuất hiện từ trong bóng đêm: “Không ngờ mày và cô ta dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng. Nếu ông Phùng biết được, mày đoán xem cô ta sẽ ra sao?”
Mộc Tắc lại không vội, lấy một điếu thuốc từ trong gói thuốc ném cho Tần Giáng. Tần Giáng cũng lấy ra một cái ném cho Chu Kỳ.
Một làn khói thuốc cuốn quanh ba người, ai cũng cách một khoảng để hút thuốc. Cảnh tượng này thật giống như khi tình anh em còn chưa tan vỡ, mọi người thường tụ tập đánh bài, uống rượu, hút thuốc vui vẻ.
Đột nhiên Mộc Tắc lên tiếng: “Tần Giáng, mặt mày có một vết sẹo. Còn Chu Kỳ, mày bị gãy một chân.”
Hai mắt anh đảo quanh mặt Tần Giáng, sau đó dừng lại trên chân trái của Chu Kỳ.
Sự thù địch của hai người đối diện đột nhiên trở nên rất nặng nề, không nhắc tới chuyện này thì không sao, nhắc đến lại nhớ tới nỗi đau bị Mộc Tắc phản bội. Nếu không vì anh, mặt của Tần Giáng sẽ không bị thương, mà chân trái của Chu Kỳ sẽ không bị tật. Cho đến bây giờ, một người thì có khuôn mặt giống A Tu La, một người thì chỉ có thể dùng chân giả để thay thế.
“Mày nhắc đến như vậy còn không biết xấu hổ à?”
Mộc Tắc hừ một tiếng, chế nhạo: “Sao tao phải xấu hổ? Nhưng mà, tụi mày có muốn biết thật ra ai làm đã ra chuyện này không?”
Nghe ý của anh giống như chuyện này không hề liên quan gì đến anh vậy.
Tần Giáng và Chu Kỳ nhìn nhau, có chút hứng thú, giả bộ nói: “Mày mẹ nó đừng nói với tao là ông Phùng đấy.”
Nói xong, ngược lại là hai người họ sửng sốt.
Dường như, cảm giác được sự tình không thích hợp.
Mộc Tắc cong môi, búng ra chút bụi: “Não úng nước nhiều năm như vậy, mẹ kiếp, cuối cùng cũng tỉnh ngộ.”
“Đ** m* mày!” Chu Kỳ ném tàn thuốc đi, tia lửa xẹt qua một vòng cung trong bóng tối, sau khi dập tắt liền bình tĩnh trở lại.
Hắn lạnh lùng nói: “Có phải vì tụi tao cản trở việc yêu đương của mày, nên mày mẹ nó mới đổ những việc xấu mà mình làm lên đầu ông Phùng không hả?”
Tần Giáng không lên tiếng, đuôi lông mày mang theo sự lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mộc Tắc, tự hỏi không biết anh có nói dối hay không.
Mộc Tắc đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã gần một giờ sáng. Cục cưng của anh vẫn còn đang đợi ở nhà, phỏng chừng đang lo lắng cho anh, ăn không ngon ngủ không yên. Mộc Tắc một lòng nhớ tới Thẩm Hạ Thời, không muốn chậm trễ, nói đơn giản rõ ràng: “Tụi mày đi theo tao mười năm, dùng đầu óc suy nghĩ kỹ lại xem, ông mày là dạng người thế nào.”
Mộc Tắc này, tính tình không tốt, hết thảy phần xương mềm đều đã trao cho Thẩm Hạ Thời, còn lại chỗ nào cũng cứng nên đối xử với người nào cũng lạnh lẽo. Nhưng tính anh ngay thẳng, cũng không chơi xấu người khác. Người khác khó chịu thì cứ việc, anh không quan tâm. Con người anh rất rõ ràng, chơi xấu sao, vị đại gia này rất khinh thường.
Nói xong câu này, hai người không nói gì nữa, rất muốn trò chuyện tiếp. Hồi đó anh em vào sinh ra tử, gặp bao nhiêu nguy hiểm như vậy, Mộc Tắc cũng cứu bọn họ vô số lần.
Mà việc thay đổi bọn họ chính là lần ngoài ý muốn kia.
Đó là nhiệm vụ cuối cùng của Mộc Tắc trước khi anh rời Dạ Oanh. Lúc ấy, ông Phùng cùng một đám người tập kết tại một điểm trên sườn núi, giao trách nhiệm cho bọn họ xử lý hết cả ổ của đối phương.
Nhiệm vụ bắt đầu rất suôn sẻ, sau đó đột nhiên bị người bao vây. Mặt của Tần Giáng bị phá hủy, chân của Chu Kỳ bị chặt đứt, chỉ có Mộc Tắc rút lui mà không bị thương chút nào.
Sau đó, thậm chí Mộc Tắc còn mượn sức kéo nhóm người kia gia nhập Dạ Oanh, kẻ thù trở thành đồng đội của nhau, Tần Giáng và Chu Kỳ không có chỗ để trả thù, bọn họ ghi hận!
Do thế, có tin đồn Mộc Tắc vì lấy lòng ông Phùng nên dùng hai anh em làm mồi nhử, cuối cùng còn thu phục được lòng người. Mộc Tắc cũng không thích giải thích. Rất lâu sau, chuyện này đã mọc rễ nảy mầm trong lòng Tần Giáng và Chu Kỳ. Kết luận, Mộc Tắc phản bội bọn họ.
Hồi ức lần lượt tràn về.
@ a i k h i e t
Giờ phút này, Chu Kỳ cùng Tần Giáng đều im lặng không nói nên lời. Nhiều năm như vậy, bọn họ dường như chưa từng nghĩ tới lòng tốt của Mộc Tắc, bọn họ chỉ muốn giết chết anh, nhưng họ đã quên nếu không có Mộc Tắc, mạng sống của mình đã sớm không giữ được.
Hơn nữa, ngay từ đầu, bọn họ chưa bao giờ chủ động hỏi Mộc Tắc về chuyện này. Bây giờ nghĩ lại, quả thật chuyện này rất có nhiều vấn đề đáng ngờ, không nên kết luận dễ dàng như vậy được.
Mộc Tắc nói tới đây cũng không nói thêm nữa. Trước khi đi còn để lại một câu: “Nếu muốn biết sự thật, ngày mai có thời gian sẽ nói cho tụi mày. Còn nữa,”
Anh nghiêng đầu, nhếch mép cười, ánh mắt lại kết băng: “Lúc tao đang thân thiết với cục cưng của tao, tụi mày mẹ nó có thể tránh ra chỗ khác được không?”
Mẹ nó!!
Tần Giáng và Chu Kỳ tức giận mà không dám nói gì.
Mộc Tắc xoay người, Tần Giáng ở phía sau hô lên: “AK.”
Thân hình anh dừng lại, lười biếng xua tay: “Đã nhiều năm rồi ông mày đã không còn gọi cái tên này. Nếu chịu thì sau này gọi ông một tiếng đại ca cũng được.”
Lời này…
Thật là cảm động.
Không biết vì sao hốc mắt Chu Kỳ và Tần Giáng lại đỏ lên.
Đi được hai bước, Mộc Tắc lại dừng bước, quay lại nhìn bọn họ rồi đột nhiên cúi xuống: “Cả đời này tao chưa từng cầu xin ai. Lần trước xin ông Phùng để buông tha Thẩm Hạ Thời là một lần, lần này cũng là vì cô ấy. Hận thù giữa chúng ta không nên dính dáng đến một cô gái, tụi mày có chuyện gì bất bình thì cứ đổ vào tao, cũng coi như là thành toàn tình anh em thuở trước. Nếu tụi mày không nghe mà động tới cô ấy, có chết tao cũng sẽ đánh tụi mày, hiểu không?”
Uầy, cầu xin người ta mà như đại ca vậy.
Điển hình là phong cách làm việc của Mộc Tắc.
“Được.” Chu Kỳ cười: “Lắm miệng hỏi thêm một câu, mày yêu cô ta đến mức nào vậy?”
Bọn họ chưa bao giờ thấy Mộc Tắc dịu dàng như thế này, vậy mà anh lại thật sự đặt một cô gái vào đầu van tim. Mẹ nó, nếu là lúc trước, có nằm mơ chuyện này cũng không xảy ra. Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Mộc Tắc cười, vẻ mặt nhẹ nhàng, xoay người bước đi càng ngày càng xa. Lúc sắp hòa vào màn đêm, giọng anh vang lên: “Còn quan trọng hơn cả tính mạng của ông.”
@ a i k h i e t
Từ khi Thẩm Hạ Thời trở về chung cư đã lo lắng không thôi. Nhị Tứ và Trảm Xuân đánh bài trong nhà, lâu lâu lại cười vang lên, cuối cùng cũng có chút náo nhiệt của năm mới. Cô đi dạo một vòng quanh nhà, vuốt vuốt đồ vật trong lòng bàn tay. Không yên tâm, cô chạy ra ngoài.
Nhị Tứ chửi thề một tiếng: “Đuổi theo mau!”
Thẩm Hạ Thời từ chung cư chạy đến nơi gặp Mộc Tắc vừa nãy. Từ xa đã nhìn thấy người đàn ông đang quỳ gối trên nền tuyết và mò mẫm. Anh đào một đống, rồi lại một đống tuyết lên, dường như đang tìm thứ gì đó.
Tay anh đỏ bừng như không biết lạnh, vẫn không ngừng tìm kiếm.
Thẩm Hạ Thời biết anh đang tìm cái gì.
Là chiếc nhẫn mà vừa nãy cô tức giận nên đã ném vào trong tuyết.
“Mộc Tắc!” Cô nũng nịu kêu lên một tiếng.
Mộc Tắc ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thẩm Hạ Thời vẫn đang mặc áo khoác của anh. Mái tóc dài của cô được vén vào trong áo, thân hình nhỏ nhắn đứng đó, khuôn mặt dịu dàng.
Cô vừa nhấc chân định chạy tới, Mộc Tắc đã nhẹ giọng mắng: “Đừng nhúc nhích, tuyết trơn!”
Thẩm Hạ Thời cười, dang hai tay ra: “Ông xã, ôm~”
Áo khoác của người đàn ông đang khoác trên người cô, tay áo còn thừa ra một đoạn lớn giống như một đứa trẻ lén mặc quần áo của người lớn vậy. Mộc Tắc chạy tới phía cô. Người đàn ông khom lưng, ôm chặt vòng eo của cô, xoay hai vòng trên nền tuyết.
Tiếng cười trong trẻo của Thẩm Hạ Thời vang lên trong đêm đông yên tĩnh, giống nước chè vậy, vừa ấm lại ngọt. Khi chạm vào trái tim anh lại như bảy hồn sáu vía đã vào đúng vị trí, cuối cùng linh hồn cũng tìm được nơi ở của mình.
Ở đằng xa, Nhị Tứ và Trảm Xuân thấy hai người đều đang ở đây,
Bọn họ cười rồi xoay người rời đi.
Năm nay, có vẻ cuối cùng cũng có chút ngọt ngào.
@ a i k h i e t
Tuyết vẫn rơi như bông gòn bay xuống. Dưới ánh đèn đường rực rỡ một màu vàng ấm áp, tuyết dày đọng trên những tán cây xanh. Cành lá không chịu nổi, soạt soạt mấy tiếng, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Mộc Tắc sợ tuyết sẽ làm lạnh chân liền bế cô lên chút, để cho cô đạp lên giày của mình. Tuyết vụn rơi trên hàng mi dài của cô, rơi trên đôi má ửng hồng một ít. Anh vội vàng đưa tay lên trán cô để che tuyết rơi.
Bốn mắt nhìn nhau, anh ngập ngừng.
“Sao vậy?”
“Không có gì.” Mộc Tắc bế cô lên, định đưa người đi ngủ trước, lát nữa anh sẽ ra tìm sau.
Thẩm Hạ Thời nhảy xuống khỏi vòng tay anh, vươn tay muốn lấy, “Nhẫn của em đâu?”
Mộc Tắc đã chọn chiếc nhẫn đó từ lâu.
Bây giờ không thấy, anh cũng sốt ruột lắm.
Anh nắm lấy tay Thẩm Hạ Thời, ôm vào lòng để sưởi ấm, đôi mắt đen nhánh lặng lẽ nhìn cô, đầu ngón tay xoa khóe mắt cô. Anh vuốt lớp tuyết đã hóa thành giọt nước trên mặt cô, nhỏ giọng: “Anh đưa em trở về rồi sẽ lập tức ra đây tìm, được không?”
Thẩm Hạ Thời lắc đầu.
Mộc Tắc hơi nhíu mày: “Anh sợ em bị lạnh.”
Thẩm Hạ Thời cười, lại lắc đầu.
Giọng Mộc Tắc trở nên có chút bất lực, càng nhẹ nhàng hơn: “Ngoan.”
Cô cười khúc khích, xòe bàn tay ra. Như ảo thuật, chiếc nhẫn vẫn nằm yên trên lòng bàn tay cô.
“Ném đi thì tiếc lắm.” Cô hơi xấu hổ bĩu môi.
Lại khiến tim Mộc Tắc cảm thấy đau nhói.
Anh nhớ tới ngày hôm đó, cả người cô bị thương, mặt cô đầy máu,
Cô nói với anh: Em đau quá, em là Hạ Hạ mà…
Dáng vẻ tuyệt vọng và đau khổ ấy cho đến ngày nay vẫn còn hiện rõ trước mắt, như một cái vạc khổng lồ đang đè nặng lên trái tim anh, khiến anh mỗi khi nghĩ đến, người lại đau đến mức không thở nổi.
Mộc Tắc rũ mắt nhìn cô, trong mắt anh có quá nhiều thứ, Thẩm Hạ Thời không muốn miệt mài đuổi theo, chỉ cần Mộc Tắc đứng trước mặt cô, trong mắt có cô, trong tim có cô như vậy là đủ rồi.
Mộc Tắc cầm chiếc nhẫn từ trong lòng bàn tay cô. Anh cúi người, quỳ một gối xuống: “Hạ Hạ…”
Trước đó, anh đã chuẩn bị vô số phiên bản cầu hôn, nhưng giờ phút này anh lại không nói ra được.
Nói gì đây?
Nói anh yêu em sao? Sợ là quá thô thiển.
Nói anh sẽ mãi mãi đối xử tốt với em sao? Càng khô khan hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh cũng không biết phải nói thế nào, chỉ biết duy trì tư thế này, giơ chiếc nhẫn lên, đôi mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt tràn đầy yêu thương kia gần như đã thiêu cháy Thẩm Hạ Thời.
“Hạ Hạ…”
Anh lặp lại lần nữa, vẫn không nói tiếp.
Thẩm Hạ Thời lặng lẽ đứng trước mặt anh. Lúc Mộc Tắc chuẩn bị nói ra câu tiếp theo ——
“Em còn chưa tính xong chuyện với anh đâu!” Cô vừa nói vừa vén tay áo lên, lộ ra vết sẹo do tai nạn xe cộ để lại. Hiện tại vẫn chưa ổn, còn đang bôi thuốc.
Mắt Mộc Tắc nóng lên,
Lời muốn nói như mắc kẹt trong cổ họng.
Anh lấy tư cách gì để có được cô cả đời chứ?
Người làm cô đau, làm cô khổ đều là anh.
Bàn tay đang giơ chiếc nhẫn của Mộc Tắc cuối cùng cũng buông xuống.
Thẩm Hạ Thời không để yên, ngón tay quấn tóc bên eo, xoa xoa một hồi, giọng nói cũng rất uất ức: “Anh hung dữ với em, anh đẩy em, còn nói anh không yêu em…”
Nói đến câu cuối cùng, giọng cô trầm xuống.
Mộc Tắc đau khổ đến mức không biết nên làm gì.
Giọng trầm khàn lặp đi lặp lại câu “Anh xin lỗi.”
Ngày hôm đó, quả thật là cơn ác mộng của anh, anh thà chịu đau khổ gấp ngàn lần cũng không muốn nhìn thấy Thẩm Hạ Thời khóc như vậy, nhưng không có cách nào khác. Nếu chỉ có một mình, anh có thể liều chết thoát ra khỏi đó, nhưng Thẩm Hạ Thời là một cô gái. Anh biết quá rõ thủ đoạn của ông Phùng, nếu anh không làm theo ý ông ta, ông ta có thể dùng một trăm cách để hành hạ cô.
Đương nhiên, đối với những kẻ bắt nạt Thẩm Hạ Thời, Mộc Tắc lúc nào cũng hận không thể lột da rút gân người đó. Anh mang ơn ân tình nuôi nấng của ông Phùng trước kia nên không chống lại ông ta. Nhưng bây giờ lão già ấy lại động đến Thẩm Hạ Thời, vậy thì dù có ra sao đi chăng nữa, anh cũng muốn tìm mọi cách để giết chết ông ta!
Dường như Thẩm Hạ Thời vẫn còn do dự không biết có nên tha thứ cho anh hay không. Mộc Tắc vẫn đang quỳ gối một gối, tư thế này thật sự giống như một con chó lớn đã làm sai gì đó và đang cầu xin sự tha thứ.
Mộc Tắc thấy cô vẫn không dao động, anh trực tiếp quỳ hai chân trên nền tuyết. Tim Thẩm Hạ Thời nảy mạnh một cái, trừng mắt nhìn anh.
Mộc Tắc ôm hai chân cô, giọng khàn khàn: “Cục cưng ơi, ông xã sai rồi. Ông xã không nên hung dữ với em, không nên đẩy em, không nên nói không yêu em. Bây giờ nghĩ lại, sao ông đây lại khốn nạn như vậy chứ! Làm cục cưng của anh đau lòng, khi nào em nguôi giận, lúc ấy ông xã sẽ đứng lên, được không em?”
Thẩm Hạ Thời lén cong môi cười, nhưng lại tỏ vẻ nghiêm túc: “Lúc trước anh từng nói sẽ đối xử tốt với em cả đời. Đàn ông các người nói một chữ, một lời em cũng không tin! Nhất là anh! Anh đứng lên trước đi, đàn ông đàn ang mà quỳ như vậy thì ra thể thống gì chứ.”
Cô cau mày kéo anh dậy, nhưng Mộc Tắc không di chuyển chút nào, anh ôm lấy cô rồi kéo cô vào trong lòng. Thẩm Hạ Thời không nhìn thấy mặt Mộc Tắc, cũng không thể phát hiện lúc anh nói những lời này, khóe mắt đã đỏ bừng: “Từ nay về sau, ông đây sẽ dùng cả cái mạng này để yêu em suốt đời. Hạ Hạ, anh xin em, đừng rời xa anh.”
Anh không được gặp cô mấy ngày nay.
Mẹ nó giống như sắp chết vậy!
Trong lòng Thẩm Hạ Thời cảm động, cô khẽ ậm ừ một tiếng. Một lúc sau mới đứng dậy khỏi lòng ngực anh, cô xắn tay áo lên, duỗi tay ra. Mộc Tắc vừa nhìn thấy chỗ bị thương của cô, quả nhiên đã cực kỳ đau lòng.
Cô thầm hừ một tiếng, chính là muốn anh đau lòng đó!
Nhìn thấy anh cảm thấy khó chịu, cô coi như cũng báo được thù khóc lóc mấy ngày qua!
Cô mếu máo, giọng nghẹn ngào: “Đau quá!”
Mộc Tắc đâu dám chậm trễ nữa, anh vội vàng nắm cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo qua, cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp phả vào da thịt cô, cảm giác ngứa ngáy bò khắp cơ thể.
Anh hôn từ cổ tay cô, như cắn như mút, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua, duy trì tư thế quỳ như vậy mà hôn lên cánh tay cô.
Thẩm Hạ Thời rùng mình, nơi anh hôn qua dường như bị cháy bỏng lên. Tay Mộc Tắc từ trên chân cô lướt lên, nhẹ nhàng vuốt ve trên đùi cô.
Anh chậm rãi đứng dậy, áp sát vào cơ thể cô. Anh giữ đầu ngón tay cô, đặt bên môi tiếp tục hôn, thậm chí còn đưa nửa ngón tay vào miệng, đầu lưỡi ấm áp của anh lướt qua các ngón tay của Thẩm Hạ Thời. Hô hấp của cô nghẹn lại, đứng không vững lắm.
Hình như Mộc Tắc đang cười khẽ, cánh tay anh ôm eo cô, ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm lắng, khàn khàn nóng bỏng. Từng chữ, từng chữ một đều mang theo độ ấm: “Còn đau ở chỗ nào nữa, đêm nay ông xã sẽ hôn hết một lần.”
Thẩm Hạ Thời khoác tay lên vai anh, cô kiễng chân, ngẩng đầu lên, chiếc cổ thiên nga thon thả tinh xảo không chút che đậy, làn da trắng nõn có thể so sánh với tuyết.
Cô đi tới, thân hình mềm mại dựa vào ngực Mộc Tắc. Trên người cô còn có một mùi hương không rõ tên, ngọt dịu, nhưng lại chui vào chóp mũi khiến máu của anh sắp sôi lên. Trong lòng đột nhiên bùng nổ dữ dội, hô hấp Mộc Tắc trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Cô gái cười nhẹ, nhịn không được nóng lên, khẽ mở đôi môi đỏ mọng cắn vành tai anh: “Khắp người đều đau.”
Mộc Tắc cảm giác được chỗ nào đó trên người đột nhiên trở nên căng cứng. Có lẽ Thẩm Hạ Thời cũng cảm nhận được, cô bật cười khanh khách khi thấy người gặp họa.
Mộc Tắc bế ngang người cô lên, anh cười nhẹ, thầm thì: “Vậy thì ông xã sẽ hôn khắp người em.”