Hôm nay là ngày một tháng mười một, Thẩm Hạ Thời vẫn nhớ rõ ngày này.
Lúc đến viện kiểm sát, cô cất đồ đạc sang một bên, đi thẳng đến văn phòng Bộ trưởng, gõ cửa hai lần, giọng nói bình tĩnh của người đàn ông trung niên vang lên: “Mời vào.”
Cô mở cửa đi vào, Bộ trưởng đeo kính đang bận rộn phê chỉ thị công văn, ông ngẩng đầu liếc cô một cái: “Hạ Hạ, có chuyện gì sao?”
Thẩm Hạ Thời đi tới, ngoan ngoãn đứng trước bàn làm việc: “Bộ trưởng, sinh nhật vui vẻ.”
Bộ trưởng sửng sốt ngẩng đầu lên, mắt nhìn cô một hồi.
Sau đó ông đặt bút xuống, đứng dậy đi đến trước mặt cô.
Bàn tay của người đàn ông trung niên có chút thô ráp, còn có dấu vết của năm tháng để lại, nếp nhăn cũng đã có nhiều chỗ nông sâu khác nhau, ông nhẹ nhàng vỗ đầu Thẩm Hạ Thời: “Cô bé ngoan, năm nào cũng nhớ sinh nhật của chú.”
“Nên vậy.” Cô thân mật nắm cánh tay Bộ trưởng, nở nụ cười tươi tắn: “Năm nào ngài cũng nhớ sinh nhật của cháu, Tết còn tặng bao lì xì cho cháu nữa. Trong lòng cháu, ngài chính là bố.”
“Chú cũng coi cháu như là con gái chú.”
Bộ trưởng thở dài: “Nhớ hồi cháu mới vào viện kiểm sát, tuổi còn trẻ, tinh thần phấn chấn, tràn đầy năng lượng!”
“Ý ngài nói là cháu bây giờ không còn trẻ nữa à? Không có tinh thần? Không tràn đầy năng lượng? Mấy năm nay cháu là người tiêu biểu nhất bộ đấy! Ngài nói làm cháu không vui tí nào.”
Bộ trưởng bất lực gõ đầu cô: “Ma ranh, như đứa trẻ mẫu giáo vậy, cháu có thấy đồng nghiệp nào không biết lớn nhỏ như cháu vậy không?”
“Không giống nhau nha.” Thẩm Hạ Thời bật cười: “Cháu coi ngài như bố, ngài coi cháu như con gái, chúng ta là người một nhà, vậy cháu còn khách khí với ngài làm gì.”
“Cũng đúng, đừng khách khí.” Bộ trưởng kêu cô ngồi xuống, lấy thứ gì đó trong tủ lạnh đưa cho cô: “Bà bạn già kêu chú mang tới cho cháu, còn dặn chú nói với cháu năm nay sang nhà chú ăn Tết đi, cả nhà ai cũng thích cháu.”
Mũi Thẩm Hạ Thời trở nên đau nhức, sương mù trong mắt lập tức tụ lại thành giọt nước, cô vội vàng hỏi: “Là thứ gì tốt sao?”
“Bánh gạo mà dì Lam làm cho cháu, sáng nay đi ra ngoài còn cố ý dặn chú mang đến cho cháu.”
Thẩm Hạ Thời mở ra, thấy bánh gạo vẫn còn nóng hổi, là hương vị yêu thích của cô, trên hộp đồ ăn có một tờ giấy, mặt trên có viết một câu: “Hạ Hạ, năm nay đến nhà dì ăn Tết đi, dì Lam sẽ hầm chân giò cho cháu.”
Hai mắt cô nóng bừng, chóp mũi chua xót không kìm nén được nữa, nước mắt rơi dài như dây đàn, Thẩm Hạ Thời sợ làm bẩn bánh gạo nên vội vàng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Bộ trưởng, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn gia đình ngài.”
Cô vào viện kiểm sát không lâu, Bộ trưởng liền biết cô không có cha mẹ, dịp Tết nhất thường sẽ đưa cô về nhà. Lúc đầu Thẩm Hạ Thời từ chối vài lần, cuối cùng làm Bộ trưởng tức giận một trận, tức đến mức tim có chút không ổn. Thẩm Hạ Thời nào dám không nghe lời nữa, sau đó Bộ trưởng nói một câu, cô nhất định sẽ theo ông về nhà.
Gia đình Bộ trưởng hiếu khách, Thẩm Hạ Thời cũng rất đáng yêu. Dì Lam là vợ của Bộ trưởng, chân thành đối đãi với Thẩm Hạ Thời, cũng coi như là bù đắp cho Thẩm Hạ Thời tình thương của mẹ trong mấy năm qua.
Tết năm nào cô cũng về nhà ăn Tết với Bộ trưởng, chớp mắt đã ba năm trôi qua, tình cảm thân mật giữa họ không thể tách rời, thân thiết như một gia đình thật sự.
Thấy cô khóc, Bộ trưởng cũng ngồi xuống: “Khi không có ai, chú vẫn thích cháu gọi chú là chú Chu hơn. Gần đây cháu cũng bận quá rồi, nên ở trong nhà chút đi, dẫn theo bạn trai nữa.”
Nói đến hai chữ bạn trai, Thẩm Hạ Thời rốt cuộc cảm thấy có chút ngại ngùng trước trưởng bối, cô ấp úng: “Bạn trai gì chứ…”
“Còn giả bộ!” Bộ trưởng cười thoải mái: “Mắt Mộc thanh tra nhìn cháu như muốn cắm rễ rồi, chú của cháu cũng không hồ đồ, người từng trải nhìn thấy đều sẽ hiểu.”
Thẩm Hạ Thời cầm bánh gạo đứng dậy, đỏ mặt vội vàng nói: “Khách sạn Thịnh Đức, cháu đã đặt một bữa tiệc sinh nhật lần thứ 50 cho ngài. Còn nữa, mấy ngày trước cháu đã nói với dì Lam chuyện này, tối nay tám giờ, ngài nhớ tới đó nh
Cô nói một chuỗi dài, đỏ mặt định đi ra ngoài, Bộ trưởng vỗ đùi: “Đứa nhỏ này, năm nào cũng tiêu tiền, đã nói chỉ ăn cơm xoàng ở nhà là được, năm nào cũng tung hoành như vậy, ai da cháu có nghe không vậy…”
Thẩm Hạ Thời đã sớm bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng của cô, Bộ trưởng chỉ có thể bất lực cười cười.
Một ngày làm việc bận rộn ở viện kiểm sát sắp kết thúc, Mộc Tắc cũng đem báo cáo thẩm vấn Lục Kiều tới. Thẩm Hạ Thời gọi điện đặt bánh, đồng thời còn xác nhận loại rượu, thức ăn và phòng riêng với nhà hàng bên kia.
Thấy cô làm việc này nghiêm túc như vậy, Mộc Tắc hỏi Khương Hân và Dương Cẩn bên cạnh: “Cô ấy đang làm gì vậy?”
“Không biết á?” Tay ẻo lả của Dương Cẩn muốn vươn tới, Mộc Tắc bắn ánh mắt hình viên đạn qua, động tác của anh ta liền cứng đờ giữa không trung.
Mộc Tắc chỉ Khương Hân: “Cô nói đi.”
Lại ghét bỏ chỉ vào Dương Cẩn, giọng điệu lạnh lùng: “Tránh xa ông một chút!”
Đàn ông thực thụ nhìn thấy dáng vẻ kệch cỡm của anh ta, càng nhìn càng thấy bực bội.
Dương Cẩn ấm ức ngậm miệng lại.
Khương Hân trả lời câu hỏi: “Hạ Hạ tổ chức sinh nhật cho Bộ trưởng đấy. Trong lòng Hạ Hạ, Bộ trưởng tương đương với một người cha. Ông ấy không chỉ dìu dắt Hạ Hạ trong công việc mà còn là niềm an ủi tình thân cho cậu ấy, có thể xem là một nửa bố vợ của ngài.”
Trong lúc nói chuyện, người được gọi là một bố vợ đang từ phía đối diện đi tới, trên tay cầm một tập tư liệu, trợ lý bên cạnh thỉnh thoảng quay đầu lại nói gì đó với ông. Gió thổi dưới chân ông, ông bước đi không thèm nhìn đường, thậm chí còn có thể dùng bút nhanh chóng phê duyệt gì đó trên văn kiện. Dáng vẻ cũng giống với cô con gái nửa nửa của ông, đều là người rất bận rộn.
Mộc Tắc nhìn Bộ trưởng đi xa, im lặng suy nghĩ một hồi, gọi Nhị Tứ tới đây: “Mày đi tìm hiểu xem Bộ trưởng thích cái gì.”
Nhị Tứ ngầm hiểu, bố vợ chính thức là tên cặn bã, nửa đường lại chặn được người là một nửa bố vợ khác, vậy thì cũng phải đối đãi thật tốt, dù gì cũng là người có thể làm Thẩm Hạ Thời để ý, đại ca cũng phải để ý, đây chính là điển hình của việc yêu ai yêu cả đường đi.
Mộc Tắc nhìn Thẩm Hạ Thời bận rộn, anh không đành lòng, liếc các anh em một cái, mọi người liền gật đầu ngầm hiểu.
Thẩm Hạ Thời đang định đặt xe đến đón dì Lam ở nhà Bộ trưởng, Trảm Xuân xuất hiện trước mặt cô: “Chị dâu đừng gấp, đại ca kêu em đi đón người, chúng em đã điều tra được địa chỉ rồi.”
Hắn đột nhiên thấp giọng: “Đại ca bảo em đi đó, nói em nhìn đẹp trai sẽ không làm dì sợ hãi, em cảm thấy rất đúng, chứ như dáng vẻ của tên Mập Mạp kia…”
Chân Mập Mạp từ phía sau hung hăng đá tới, “Mày mẹ nó không ngừng đúng không, cút nhanh lên!”
Với vóc dáng như vậy, Trảm Xuân vội vàng ổn định rồi chạy đi nhanh như chớp, Hứa Sầm và Mập Mạp lắc lắc chìa khóa xe với cô: “Việc ở nhà hàng cứ giao cho chúng em, đây là đại ca muốn lấy lòng bố vợ đó, đạo nghĩa không thể từ chối nha!
Người Hòe Giang đi rồi, mấy trợ lý bên này của Thẩm Hạ Thời cũng không ở lại làm gì, cười ha ha đi theo người Hòe Giang tới khách sạn, nói là đến xem đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng chưa. Trong lòng Thẩm Hạ Thời biết rõ, bọn họ là đang nhường một chỗ cho cô và Mộc Tắc.
@ a i k h i e t
Người trong văn phòng đã đi hết, việc trên tay cô cũng đều được thu dọn sạch sẽ, quay đầu nhìn lại, Mộc Tắc đã đứng trước cửa nhìn cô chằm chằm, từng bước từng bước đi tới, ép cô gần như không thể đứng vững, nửa người trên hơi đổ về phía sau.
Mộc Tắc đưa tay ôm eo cô đặt trên bàn làm việc, Thẩm Hạ Thời ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đường nét xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, càng nhìn tim càng nhộn nhạo.
Từ sáng đến giờ, Thẩm Hạ Thời vừa nhìn thấy anh đã đỏ mặt, bây giờ mặt lại bắt đầu đỏ. Mộc Tắc thấy rất thú vị, giọng nói nghiền ngẫm: “Rốt cuộc là cái gì làm em đỏ mặt đến bây giờ vậy?”
Cô chống hai tay lên bàn, cúi đầu có chút không dám nhìn anh. Cô càng như vậy, Mộc Tắc càng muốn trêu chọc.
“Có phải bởi vì tối hôm qua, em dùng miệng cho anh…”
“Không phải!”
“Ồ?” Ánh mắt Mộc Tắc sâu xa, ra vẻ trầm tư, chậm rãi cúi người đặt tay lên eo cô: “Bởi vì em náo loạn muốn tự mình làm?”
“Không phải!”
“Hay là…”
Mộc Tắc cười đầy ẩn ý: “Là lúc em khóc lóc cầu xin anh?”
Thẩm Hạ Thời rất muốn bắn vào đầu Mộc Tắc một phát!
Cô còn muốn bắn vào đầu mình nhiều hơn.
Uống rượu xong quá mất mặt, rượu quá nguy hiểm!
Mới vừa nảy ra ý nghĩ này, Mộc Tắc đã đặt hai chân cô lên eo mình, hai tay ôm chặt dưới chân cô: “Đột nhiên ông xã cảm thấy, thỉnh thoảng em có thể uống một chút rượu.”
Tốt nhất không nên uống nhiều quá, nhưng đủ để đầu óc rối tung, duy trì tỉnh táo một chút, như vậy mới là mỹ diệu nhất, giống như yêu tinh đêm qua, suýt chút nữa đã giết chết anh!
Anh nổi lên hứng thú muốn ‘chiến’ với cô.
Thẩm Hạ Thời cảm thấy không thể thuyết phục trực tiếp trước mặt Mộc Tắc được, càng thuyết phục anh càng hăng say. Dù sao bây giờ cũng là ban ngày ban mặt, cô không cần phải sợ!
Cô không cúi đầu nữa, vẻ mặt giả vờ lãnh đạm một chút, cổ tay trắng nõn mềm mại đặt lên vai anh, nghiêng đầu cười, quyến rũ động lòng người: “Tối hôm qua em thế nào, anh có thích không?”
Không chỉ đơn giản là thích.
Mà là yêu đến thảm hại!
Mộc Tắc cảm thấy lúc này cô cũng rất quyến rũ, giả bộ lạnh nhạt để che đi sự xấu hổ của mình, có chút chật vật, có chút căng thẳng, cũng có chút khiêu khích.
Cực phẩm!
Tất nhiên, Mộc Tắc hiểu rõ Thẩm Hạ Thời hơn cô nghĩ, anh thuận đà theo cô. Tư thế ôm như vậy, anh đè eo cô xuống, ấn lại bằng lồng ngực phập phồng của mình, giọng nói đè nén nghe thật mê người: “Cục cưng, ông xã thật hận không thể mỗi giây mỗi khắc đều ‘thương’ em.”
Nói mấy câu âu yếm giữa người yêu với nhau xong, bầu không khí lập tức cô đọng lại. Mộc Tắc nói không thèm che giấu chút nào, làm lòng bàn tay Thẩm Hạ Thời đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Từ trước đến nay Thẩm Hạ Thời luôn không chịu thua, cho dù là quan hệ yêu đương đi chăng nữa, kiên quyết giữ lấy đạo lý anh mắng tôi một câu, vậy thì tôi nhất định phải mắng anh hai câu, như vậy mới cô mới có dáng vẻ của một người ở trên!
Cô ngẩng đầu ghé sát vào tai anh, môi cọ xát khiến hô hấp anh hỗn loạn. Thẩm Hạ Thời thấy vậy liền đắc ý nhếch môi, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Ông xã à~”
Âm cuối nâng lên hạ xuống.
Vừa giống mật ong, lại ngọt như đường.
Như thể quyết tâm muốn khiêu khích đến khi anh đuối mới thôi.
Mộc Tắc nhìn thoáng qua đôi mắt quyến rũ của cô, thấy cơ thể mềm mại của cô ôm mình, anh cũng cười rộ lên, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn thì thào không chút kiềm chế: “Hạ Hạ…”
Không khí ngày lúc càng nóng…
Đột nhiên…
“Không được, em còn có việc.”
Giống như một chậu nước lạnh đột nhiên dập tắt ngọn lửa đang bừng cháy của Mộc Tắc, Thẩm Hạ Thời đẩy anh xa ra một chút rồi nhìn đồng hồ trên tường, kim giờ đã điểm sáu giờ.
Giọng cô không có một chút dịu dàng mềm mại nào, tất cả đều là bình tĩnh: “Chúng ta còn phải chạy đến nhà hàng nữa, hôm nay là sinh nhật của Bộ trưởng, không thể đến muộn.”
Loại thời điểm này mà muốn bỏ chạy, tuyệt đối không có khả năng.
Khi Thẩm Hạ Thời từ trên bàn nhảy xuống, tay Mộc Tắc lập tức ôm lấy eo cô. Cô bị anh khống chế chặt chẽ, không chút khe hở để vùng vẫy.
Cô cau mày, thấp giọng nói: “Mộc Tắc, chúng ta thật sự sắp muộn rồi.”
“Tám giờ tiệc mới bắt đầu, bây giờ mới sáu giờ, chạy tới nơi là nửa tiếng nữa, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.”
Bây giờ không phải là lúc làm bộ làm tịch với cô.
Mộc Tắc xoay người cô lại, tay đè lên eo cô, từ phía sau cúi xuống, cắn bả vai cô một cái rất nhẹ: “Đừng nhúc nhích, ngoan.”
Một tiếng sau…
Thẩm Hạ Thời cảm thấy.
Ban ngày ban mặt gì chứ!
Từ khi quen biết Mộc Tắc.
Tất cả đều mẹ nó vô dụng!