“Bây giờ em đã biết hết mọi chuyện, em sẽ còn ở bên anh sao?”
Cô không nói một lời nào, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
Sự không chắc chắn trong mắt Mộc Tắc cuối cùng trở nên mất mát và ảm đạm. Đúng rồi, có cô gái nào nghe xong một đoạn lịch sử như vậy sẽ chọn ở bên cạnh anh chứ? Thu dọn tàn cuộc một chút rồi chạy trốn mới là điều cần thiết, cuối cùng thì bảo vệ tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
Nếu gạt những thứ khác sang một bên, Mộc Tắc cũng nhất định sẽ không cưỡng ép điều mà đối phương không muốn. Cường thủ đoạt hào (*) là chuyện thường, nhưng đây là Thẩm Hạ Thời, anh không muốn ép buộc cô, sợ cô sẽ không vui. Vì vậy anh sẵn sàng trao mọi quyền quyết định cho cô.
(*) Dùng vũ lực hoặc quyền thế để đoạt lấy.
Thật lâu sau cô vẫn không lên tiếng, phòng ngủ chìm vào sự im lặng buồn tẻ. Mộc Tắc cảm thấy từng phút từng giây đều dày vò thống khổ, nhưng cũng không dám thúc giục cô ra quyết định. Sợ chỉ cần lệch một cái, cô sẽ nói “không muốn.”
Thật nực cười làm sao, rõ ràng anh đã hạ quyết tâm để cô quyết định.
Nhưng anh lại rất kháng cự và chán ghét câu trả lời này.
Qua một lúc, cũng không còn sớm, Mộc Tắc đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Hạ Thời lập tức ngăn anh lại: “Anh làm gì vậy?”
Anh nhìn chằm chằm tay cô đang nắm chặt tay mình, đáy mắt hiện lên sắc màu cuồn cuộn: “Nói người làm nấu đồ ăn cho em.”
Thẩm Hạ Thời xốc chăn lên rồi xuống giường. Vén tóc trên mặt, ngón tay mảnh khảnh tùy tiện vuốt lại hai lần, nói: “Em đi với anh.”
Mộc Tắc thích những người làm việc hiệu quả, đầu bếp trong nhà cũng biết điều này. Dặn dò không lâu sau, một bàn đồ ăn đầy sắc màu đã xuất hiện. Những người khác trong biệt thự còn đang ngủ, phòng khách không có tiếng ồn ào đùa giỡn như mọi ngày, chỉ có hai bọn họ yên tĩnh ngồi vào bàn ăn cơm.
Mộc Tắc liên tục gắp đồ ăn cho cô. Thẩm Hạ Thời cũng ngoan ngoãn ăn, gắp một miếng cơm vào miệng, cô bất ngờ kể về quá khứ của mình:
“Trước khi em tám tuổi, gia đình em rất hạnh phúc. Bố em là kiểm sát viên, vô cùng uy phong, lại cực kỳ vị tha, em rất sùng bái ông ấy. Mẹ em là một cô gái nhà giàu, thừa kế công ty của gia đình. Trong ấn tượng của em, bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, cũng là một người mẹ rất tốt.”
Mộc Tắc lắng nghe, cau mày đặt đũa xuống. Thẩm Hạ Thời không bị ảnh hưởng, vừa ăn cơm vừa nói: “Cho đến năm tám tuổi, người phụ nữ Mộ Nhu kia xuất hiện. Em không thể không thừa nhận rằng bà ta đẹp hơn mẹ em, biết làm nũng, lại còn biết quyến rũ người khác, bố em rất thích bà ta. Ông ấy lừa dối mẹ em để ở bên cạnh bà ta. Không lâu sau, Mộ Nhu có thai. Chuyện này lớn đến mức ai cũng biết, mẹ em thì tức giận đến mức phải nhập viện.”
“Lúc đó em còn học lớp 3 tiểu học, cô giáo giao bài tập cho mỗi bạn trong lớp giới thiệu về bố của mình một chút. Lúc đó em đã nói thế này: Bố em bỏ vợ, bỏ con, tính tình phong lưu, trái ôm phải ấp, là đồ khốn nạn! Lúc đó em còn rất đắc chí, em cảm thấy mình đã học được vài thành ngữ cực kỳ ngầu. Sau đó bố em phát hiện ra, ông ta đánh em một trận, còn nhốt em trong phòng mà không cho em ăn cơm. Em nhớ rất rõ, Mộ Nhu ở bên nhìn cảnh này, rất phấn khích.”
“Hạ Hạ.” Mộc Tắc đã từng hy vọng Thẩm Hạ Thời sẽ tự mình kể cho anh nghe mọi chuyện về bản thân cô. Nhưng bây giờ cô thực sự nói ra, anh lại đau lòng đến mức không muốn nghe tiếp, càng không đành lòng để cô hồi tưởng lại những chuyện đó một lần nữa.
Hai mắt Thẩm Hạ Thời bắt đầu nóng lên, cổ họng cũng trở nên khô khốc, cô uống một ngụm nước, liên tục xua tay: “Em không sao, anh để cho em nói xong đã.”
Cô nghĩ, nếu Mộc Tắc đã kể cho cô nghe về quá khứ của mình thì cô cũng không có lý do gì phải giấu giếm cả.
Mộc Tắc chuyển vị trí, ngồi trước mặt cô. Thẩm Hạ Thời đặt đũa xuống, cười đến mức vô tâm vô phế (*): “Bố em muốn ly hôn với mẹ em vì Mộ Nhu. Mẹ em là người phụ nữ đáng thương. Bà ấy rất yêu bố em, sống chết không muốn rời đi, còn tìm Mộ Nhu lý luận vài lần khiến đối phương động thai mấy cái. Tuy không biết động thai là thật hay giả, nhưng bố em cũng vì chuyện này mà hoàn toàn cắt đứt liên lạc với mẹ em.”
(*) Không tim không phổi, vô tâm.
“Mẹ em rất đau lòng, sức khỏe ngày càng giảm sút. Không có ai quản lý việc ở công ty, mọi chuyện dần trở nên rối ren…”
“Em vẫn nhớ rõ ngày đó, đó là mấy ngày nóng nhất trong hè. Bầu trời trong xanh, thời tiết rất tốt. Tan học, em đến bệnh viện để gặp bà ấy. Vừa đến dưới lầu bệnh viện, em đã nghe thấy tiếng gào thét bất lực vô cùng chói tai. Bóng người từ tầng mười lăm nhanh chóng rơi xuống, thân thể của bà đập vào chân em. Máu của bà, trong nháy mắt đã bắn lên mặt em, vẫn còn hơi nóng… “
“Đừng nói nữa.” Giọng Mộc Tắc khàn khàn, anh đột nhiên kéo Thẩm Hạ Thời vào trong lòng, dùng sức ôm chặt cô: “Em không được nói nữa.”
“Sau đó em mới được biết, bà ấy đã bán cổ phần của công ty mình, để lại cho em một tấm thẻ và một căn hộ…”
Đương nhiên, cũng để lại một cơn ác mộng vĩnh viễn.
Mẹ cô, có lẽ không nghĩ đến cảnh bà nhảy xuống từ trên lầu, cảnh bà nằm trên mặt đất, đôi mắt mở to, máu me be bét, cuối cùng lại là cơn ác mộng hành hạ Thẩm Hạ Thời suốt mười lăm năm trời.
Có đôi khi Thẩm Hạ Thời sẽ hận bà, có đôi khi sẽ chạy đến bia mộ của bà, chất vấn tại sao bà lại bỏ rơi mình.
Không ai có thể hiểu được cô đã phải một mình vất vả như thế nào từ khi tám tuổi đến nay. Thẩm Hạ Thời nghĩ rất nhiều lần, nếu mẹ thật sự nói ra thì cô sẽ không phải đơn độc như thế, cũng sẽ không phải bất lực như vậy.
Cô từng cảm thấy không có ai yêu thương mình. An Bác Hạ đã bỏ rơi cô, mẹ cô cũng bỏ rơi cô. Nhưng mãi đến khi Mộc Tắc xuất hiện, cô mới biết, điều tốt đẹp nhất sẽ luôn phải chờ đợi đến cuối cùng.
Nếu nói về quá khứ, thì ai lại chẳng có?
Nhưng phải biết buông bỏ mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới được.
@ a i k h i e t
Chuyện này luôn là cái gai trong lòng Thẩm Hạ Thời, ngay cả vài người bạn tốt của cô cũng chưa từng biết. Đây cũng chính là lần đầu tiên cô đề cập chuyện này với người khác.
May mắn thay, khi cô thẳng thắn nói xong, tảng đá tồn đọng trong ngực cô dường như đã vỡ tan thành từng mảnh, ngay lập tức.
Thẩm Hạ Thời cũng không khóc. Tuy hơi nước nóng trong mắt sắp chảy ra, nhưng cô cũng đã lập tức kìm lại.
Cô gái ngẩng mặt lên khỏi lòng ngực của Mộc Tắc, nở nụ cười rạng rỡ lại dịu dàng: “Anh xem, em vẫn ổn nè, rồi anh cũng sẽ ổn thôi. Tất cả đã là chuyện của quá khứ rồi.”
So với Thẩm Hạ Thời, quá khứ của Mộc Tắc càng tàn khốc và lạnh lẽo hơn rất nhiều. Cô biết chắc anh đã bỏ qua không ít nội dung, dù vậy cô vẫn rất chấn động trước những gì anh đã trải qua.
Bọn họ đều không thể coi là người tốt, một người thì cực kỳ hung ác, một người thì tâm tư sâu kín. Cả hai đều có quá khứ không mấy tốt đẹp, may mà bọn họ lại thành một cặp, sưởi ấm cho nhau, cứu rỗi lẫn nhau.
Khi Thẩm Hạ Thời lấy hết can đảm để nói với anh tất cả những chuyện trong quá khứ, cô cũng đã sẵn sàng cùng anh nghênh đón một tương lai không mấy dễ dàng. Dù sao, ý chí chiến đấu của cô sục sôi như vậy rồi, thêm hay thiếu một kẻ thù cũng chẳng có gì khác nhau.
Tiếp đó, cô muốn đón nhận một cuộc sống mới. Thượng đế có ngăn cũng không được, tới một người thì xử một người, tới hai người thì xử một đôi.
Về phía Mộc Tắc…
Cô ôm chặt eo anh: “Em ở chỗ này, anh không được phép đi đâu hết.”
“Ừ.” Giọng nói trầm thấp của anh nghe rất nhu hòa.
Hai người tâm sự với nhau, sau đó nghĩ tới tương lai một chút, như vậy cũng khá tốt.
Mộc Tắc cảm thấy cô gái này quả thật rất dụng tâm lương khổ (*). Vì để cho anh bình tĩnh hơn, rõ ràng là không thoải mái mà lại giả vờ thản nhiên như vậy, điều này càng khiến anh đau lòng hơn nữa.
(*) Muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.
Thẩm Hạ Thời có rất nhiều chỗ tốt, anh cảm thấy rất đáng để yêu, anh hạ quyết tâm chăm sóc cô thật tốt, không bao giờ để cô phải trải qua những tháng ngày không nơi nương tựa như trước đây, tốt nhất là nên có một gia đình.
Anh là ông chủ, còn cô là bà chủ. Khi đến đúng thời điểm thì sinh hai đứa con, tốt nhất là lớn lên nên giống cô hết, vậy thì cả gia đình đều là bảo bối của anh.
Mộc Tắc ôm cô thật chặt, trong lòng miêu tả cảnh tượng tương lai. Cô gái trong lòng ngực mềm mại đáng yêu, thức ăn trên bàn đều nguội cả rồi, hai người cũng không buông tay ra.
Cho đến khi…
“Hạ Hạ ơi!!” Một tiếng tru thê lương truyền đến, cơ thể Thẩm Hạ Thời khẽ run lên. Dương Cẩn rơi lệ đầy mặt chạy xuống lầu: “Sao số phận cậu lại khổ như vậy!! Vì sao cậu lại chưa từng nói với bọn tôi!!”
Thì ra là có một đám người trốn trong góc nghe thấy hết những gì Thẩm Hạ Thời vừa nói, đều cúi đầu thở dài, trên mặt đều là nước mắt, đặc biệt là Dương Cẩn, khóc đến quên mình.
Anh ta muốn kéo tay Thẩm Hạ Thời, nhưng ngại Mộc Tắc đang ôm cô kín mít, không tìm thấy nơi để xuống tay. Cánh tay ẻo lả đành buông thõng, dứt khoát ngồi sụp xuống bên cạnh, khóc: “Cái bà Mộ Nhu đó, nhất định phải chém một ngàn nhát!! Bà già này nhất định phải đánh chết bả!”
Khương Hân và Giang Hàn cũng không khá hơn, lau nước mắt, nói: “Chúng tôi chỉ biết mẹ của cậu đã mất sớm, nhưng không ngờ…”
Thẩm Hạ Thời cảm thấy rất xấu hổ, tất cả mọi người đều không vui vì quá khứ đau buồn của cô. Cô đứng dậy khỏi vòng tay của Mộc Tắc, xua tay rất sảng khoái: “Tôi không sao, các người đừng khóc nữa, không ra thể thống gì cả.”
Không đề cập đến cũng không sao, vừa nhắc đến, Dương Cẩn càng khóc dữ dội hơn, còn có chút thở không nổi. Thẩm Hạ Thời ném hộp khăn giấy cho anh ta, nghe anh tiếp tục khóc rống lên: “Thật khó có thể tưởng tượng được nhiều năm qua cậu đã sống thế nào chứ. Tôi còn hay nói cậu được người khác bao nuôi, miệng tôi thật là thối quá đi!”
Vừa nói vừa bắt đầu tát chính mình một cái, Thẩm Hạ Thời nhìn anh ta: “Được rồi, chưa hẳn là không có mà. Mau lau nước mắt đi, trôi hết kẻ mắt rồi kìa.”
“Hả?” Dương Cẩn lấy trong túi ra một chiếc gương soi soi gương mặt của mình. Thẩm Hạ Thời trợn trắng mắt, bất đắc dĩ ngồi lại bên cạnh Mộc Tắc.
Ba người khóc một hồi, Thẩm Hạ Thời cũng kiên nhẫn an ủi. Ăn cơm xong, mọi người lại đi viện kiểm sát.
@ a i k h i e t
Khi đi qua sảnh lớn, Thẩm Hạ Thời nhìn thấy Úy Tây Châu đang ở bên ngoài thang máy, hắn đang mặc áo choàng kiểm sát viên, đang cúi đầu xem tư liệu.
Tính đi tính lại, phiên tòa đầu tiên của vụ án quấy rối tình dục trẻ vị thành niên sắp kết thúc. Thẩm Hạ Thời vốn muốn hỏi về tình hình tòa án xét xử, nhưng khi nhìn thấy Mộ Xán Vũ và một nhóm người giàu có từ trong tòa án đi ra, tất cả đều nở nụ cười trên môi, kề vai sát cánh như vậy, thiếu điều gọi nhau là anh em nữa thôi, rồi nhìn lại vẻ mặt buồn bực của Úy Tây Châu, xem ra tình huống cũng không lạc quan mấy.
Mộ Xán Vũ đuổi theo Úy Tây Châu: “Úy kiểm, vừa rồi trong tòa án có đắc tội một chút.”
Cửa thang máy mở ra, Úy Tây Châu đóng tập tư liệu bước vào thang máy, đứng ở trong góc không nói tiếng nào. Mộ Xán Vũ cảm thấy có chút mất mặt, đang do dự có nên đi vào hay không, bỗng nhiên thắt lưng đau xót, hắn bị người khác đá ra thật xa.
Mộ Xán Vũ đau đến chết lặng, ngẩng đầu nhìn thấy người đã đánh mình lần trước. Đối phương mặc đồ đen, vóc người cao lớn, thuốc lá gác sau tai, vẻ mặt không kiên nhẫn, lạnh lùng liếc hắn một cái, phun ra mấy chữ: “Đừng cản đường của ông.”
Thẩm Hạ Thời liếc nhìn Mộ Xán Vũ, lẳng lặng bước vào thang máy, Mộc Tắc bước theo sau. Anh không muốn Thẩm Hạ Thời đứng bên cạnh Úy Tây Châu, nắm cánh tay của cô rồi bước sang một bên. Chân dài đứng giữa thang máy, cánh tay anh ôm cổ Thẩm Hạ Thời, kéo cô vào trong lòng.
Cửa thang máy sắp đóng lại, lúc này Mộ Xán Vũ mới tỉnh táo lại: “Thẩm Hạ Thời… cô dám làm vậy! Còn dám tìm tên giang hồ đánh tôi!”
Thẩm Hạ Thời cau mày, nhanh chóng đưa túi xách của mình vào giữa cửa thang máy đang đóng cửa. Hai giây sau, cửa thang máy lại mở ra.
Cô từ bên trong đi ra, từ trên cao nhìn xuống Mộ Xán Vũ. Đối phương co rụt cổ: “Cô muốn làm gì!”
Thẩm Hạ Thời lấy ra một cây gậy ngắn từ trong túi xách của mình, Mộ Xán Vũ cười nhạo, “Sao hả, muốn dùng cái cây của cô để đánh tôi sao?”
Giây tiếp theo, cây gậy ngắn trong tay Thẩm Hạ Thời đã bị cô kéo ra một đoạn thật lớn, cô vỗ vỗ nó vào lòng bàn tay mình hai lần: “Mua trên mạng, có thể kéo dài rút ngắn. Đồ vật tiện lợi như vậy, đương nhiên là dùng để đánh thằng chó như anh rồi!”
Giọng nói vừa dứt, cô nhấc gậy thô bạo đánh hắn. Mộ Xán Vũ bò dưới đất, bò đến chỗ nào là cô đuổi theo tới đó, chân mang giày cao gót lâu lâu còn đá hai cái, không ít người vây xem đều sững sờ.
Mộc Tắc lấy điếu thuốc từ sau tai ra rồi châm lửa. Trong làn khói, đôi mắt anh híp lại, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng mạnh mẽ của Thẩm Hạ Thời.
Sau khi đánh xong, cô rút gậy về, giày cao gót ưu nhã đi tới, đi ngang qua Mộc Tắc, anh cười hỏi: “Sao tự nhiên lại đánh người vậy?
Thẩm Hạ Thời khịt mũi: “Ai bảo hắn ta mắng anh.”
Mộc Tắc nhìn chằm chằm dáng người lắc lư của cô, ngẩng đầu phun ra một vòng khói, nghiêng người ấn điếu thuốc trên nắp thùng rác, hai ngón tay búng nhẹ một cái, tàn thuốc đều đều bay vào trong thùng.
Có một người bạn gái như vậy.
Cuộc sống thật mẹ nó quá thú vị!