Sủng Ái Quân Sư

Chương 98: Xin Lỗi






- Hôm nay đệ định làm gì? - Hắn vừa lâu mặt vừa hỏi.
- Đọc sách.
Cậu ăn ngấu nghiến bánh quế hoa, trả lời hắn cộc lốc.

Mặc dù chỉ là một câu trả lời gồm hai tiếng nhưng hắn vẫn nghiêm túc suy nghĩ.
- Vậy đến Lưu Ly Viện đi.

Ta giúp đệ học.
- Lưu Ly Viện? Cũng được, ở đó cũng có nhiều sách.

Nhưng huynh có thật là giúp đệ học không đấy? - Cậu nghi ngờ nhìn hắn.
- Đệ không tin ta? - Hắn nham hiểm cười nhìn cậu.
Thấy được sự kì lạ trong nụ cười của hắn, cậu có lùi lại một chút, rồi lại lùi lại một bước nữa, một bước nữa.

Cậu nào thoát được hắn, cậu chưa kịp phòng vệ thì đã bị hắn chạy tới vác lên vai rồi.
Hắn đưa cậu lên ngựa rồi phi một mạch tới Lưu Ly Viện.
- Đường Thiên Long! Huynh biết ta ghét phi ngựa mà sao vẫn phi hả!? - Cậu bực bội bước xuống ngựa.
- Tại ta cũng thích phi ngựa.

Đệ phải làm quen với sở thích của ta đi chứ.


Ta vẫn luôn làm quen với sở thích của đệ đấy biết không? - Hắn cười cười, véo má chọc cậu.
- Nhưng không phải là làm quen nhanh như vậy! - Cậu lại cáu kỉnh với hắn.

- Mà đệ có đem theo sách đâu chứ...
- Ta mang qua hồi sáng rồi đệ đừng lo.

- Hắn nói chắc nịch.
- Huynh cố tình muốn đưa đệ đến đây phải không!
- Ta không có nói như vậy nhé....!- Hắn nói giọng trêu chọc cậu.
Cái tên này lúc nào cũng như vậy! Làm sao mà hắn lên làm thái tử được vậy chứ! Rốt cuộc hắn được thánh thượng ưu ái đến mức nào vậy trời!
Cậu bực bội đi dậm chân xuống nền đất, đi đến chỗ ngồi đọc sách trong viện thì liền thấy chồng sách mà ngày hôm qua mới chuẩn bị để học.
- Huynh mang cũng đúng sách ghê ha.
- Đệ quá khen rồi.

Thật ra ngày hôm qua đoán là đệ sẽ bắt đầu học nên có bảo Cẩn Nhi lén lấy sách của đệ chuẩn bị....
- Đoán như thần luôn nhỉ.

- Cậu dùng sức, véo mạnh tay hắn.

- Cẩn Nhi vào phòng mà cả đệ còn không biết, huynh muội mấy người giỏi quá rồi nhỉ...
Hắn để cho cậu véo cho đã rồi cùng cậu ngồi xuống đọc sách.
Cậu nghiêm túc học, ghi ghi chép chép ra khắp trên giấy rồi lại đổi tờ khác.

Còn hắn thì lại lấy sách che nửa mặt lại, để chừa phần mắt ra lén nhìn cậu, đôi khi thì lén nhìn xem cậu đang viết cái gì mà nghiêm túc thế.
Hắn lấy thêm một cây viết, chấm mực rồi lại lén lút vẽ lên giấy của cậu một hình trái tim.
- Đường Thiên Long, huynh rỗi lắm à?
- Có hơi rỗi thật.

Đã bảo là sẽ giúp đệ học nhưng có vẻ một mình đệ vẫn làm tốt đấy chứ.

- Hắn chống cằm, bĩu môi với cậu.
- Vậy cho nên khi nãy mới nói là huynh thật sự có thể giúp đệ học không đấy.

- Cậu cười mỉa mai hắn.

-
- Ta nhất định sẽ cho đệ làm tân tể tướng của ta.


- Mặc dù đúng là đã bái Kiều tể tướng làm sư nhưng việc có làm tể tướng cho huynh hay không thì đệ vẫn chưa đồng ý mà.

- Cậu cười với hắn rồi lại viết tiếp.
- Nhất định, đệ sẽ là tể tướng của ta, của riêng ta.

- Hắn nhấn mạnh câu cuối.
Có một chút động lòng, cậu ngước mắt lên nhìn hắn thì thấy hắn đang nhìn rất nghiêm túc, thấy vậy cậu liền thay đổi chủ đề.
- Được rồi....vậy.....huynh học cùng ta.
- Học gì?
- Không phải huynh muốn ta làm tể tướng cho huynh sao.

Vậy ít nhất mốt cũng phải giải quyết được mấy việc đơn giản chứ.

Bây giờ ta hỏi gì thì huynh trả lời cái đó.

Vì ta là học trò của Kiều tể tướng nên chắc sẽ phải đứng về bên Diễu Minh tỷ tỷ....Vậy, giả thiết như Diễu Minh tỷ tỷ đã gả cho huynh lâu như vậy! - Cậu hùng hồn đứng lên.

- Tại sao đến bây giờ tỷ ấy vẫn chưa mang lòng thai hả!?
- Ta không định có con.

Hắn nói tỉnh bơ, còn ngược lại là cậu, thì mắt và mồm thì càng lúc làng mở to ra.

Cậu bàng hoàng, đi nhanh lại gần hắn, nghiêm túc hỏi.
- Huynh đùa à!? Không có con thì lấy ai nối dõi! Viễn Sơn vẫn chưa đến thời tàn phai mà!
- Ta sẽ truyền ngôi cho con của Cẩn Nhi...
- Nhỡ Cẩn Nhi không có con....
- Đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách.
- Huynh sẽ làm Diễu Minh tỷ tỷ....

- Ta mặc kệ.
Cậu động lòng thật rồi, không thể tin, cậu chưa bao giờ nghĩ đến, một người luôn nghĩ đến đất nước như hắn lại làm như thế, chỉ vì ích kỷ, ích kỷ vì cậu.
- Huynh sẽ cô đơn đấy.

- Cậu rưng rưng nước mắt
- Không phải có đệ luôn ở bên ta rồi sao.

- Hắn cười, đứng lên ôm cậu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
- Nhỡ ta không thể ở bên huynh mãi thì sao?
- Ta nhất định sẽ khiến đệ luôn ở bên ta.
- Nhỡ ta trốn thì sao?
- Thì ta trói đệ lại.

- Hắn lại cười bằng cái ánh mắt đầy ẩn ý đó, ghét thật, định trói cậu lại thiệt sao.

- Mà khi nào đệ định mặc bộ đồ ta tặng, đệ mà mặc vào là bao hợp....
- Huynh còn dám nói à! - Cậu vội bịt mồm hắn lại.
Cái tên này, lúc thì cứ thích đùa giỡn làm cậu phát cáu, còn lúc lãng mạn thì đúng là....có thể làm cái con người khó tính như cậu động lòng thật.

" Rất yêu huynh, rất muốn ở lại bên huynh, nhưng có lẽ....xin lỗi huynh nhé, Thiên Long.".