Sủng Ái Quân Sư

Chương 38: Có Tâm Sự






- Ngươi buông ta ra được chưa hả?
Nhan Tịch trong vòng tay của Dương Mạt, khó chịu đẩy hắn ra.
Chẳng hiểu tại sao mỗi khi ở gần cái tên này thì cậu lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Một sự khó chịu đến mức khó hiểu, vừa cảm thấy lo sợ vừa cảm thấy nguy hiểm.
- Không phải ta là người mới cứu nàng sao.

Nàng phải tìm cách báo đáp ta chứ.
Hắn tiến tới gần cậu, nhìn cậu rồi cười cười hỏi một cách dịu dàng.
Cậu thấy vậy, liền né sang một bên rồi tìm cơ hội để tiến về phía đầu con hẻm, quay đầu lại, nhìn hắn, tức giận trả lời.
- Ta không có ý định lấy thân báo đáp.
- Ta có bảo nàng phải lấy thân báo đáp đâu chứ.

- Hắn nói giọng trêu chọc cậu, làm cậu đứng phía trước càng cáu hơn.
Thấy cậu đang có vẻ cáu nên hắn liền nắm lấy tay cậu, xoay người cậu lại, làm cậu giật cả mình.
- Ngươi lại muốn làm gì nữa hả?
Chưa kịp mắng hết thì đột nhiên cậu bị hắn cho đeo một cái mặt nạ, che phủ hết cả gương mặt nhỏ bé của cậu.

- Ta đang giúp nàng che giấu thân phận đó.

- Hắn vờ như đang giận vì cứ bị cậu chống đối.
Lúc này cậu mới từ từ ló mặt ra khỏi chiếc mặt nạ để xem hình thù của nó, thì thấy là một chiếc mặt nạ hình hồ ly chín đuôi.
- Lần trước có thấy nàng đeo một cái mặt nạ hình gần giống với cái này nên mới mua cho.

Ai dè, chưa kịp tặng thì đã bị chống đối quyết liệt rồi.

- Hắn khó chịu phê bình cậu.
- Ta...xin lỗi.

Nãy giờ đối xử với ngươi có hơi tệ thì phải.
- Vậy nàng đi chơi với ta được chưa?
Chẳng phiền lòng thêm nữa, hắn liền vui vẻ tiến tới phía cậu rủ cậu đi chơi cùng hắn.
Hắn lúc này có phần hơi trẻ con số với độ tuổi của hắn, như...!một đứa trẻ vậy.
Cậu nghĩ tới đây thì đột nhiên phì cười, chẳng hiểu sao mà cậu cảm thấy hắn không còn sát khí nữa, chỉ trông như một cậu bé mê chơi thôi, trông như...!người nào đó vậy.
Thấy cậu cười, hắn đứng bất động, nhìn chằm chằm cậu rồi cũng thầm mỉm cười theo.
Đối với hắn lúc này, có lẽ khung cảnh mà cậu mỉm cười chính là khung cảnh đẹp nhất mà từ trước đến nay hắn được chiêm ngưỡng.
- Chờ ta đeo mặt nạ lại đã rồi ta đi cùng ngươi.
Cậu đang chuẩn bị đeo lại mặt nạ thì liền bị hắn ngăn lại.
- Khoan...khoan đã...Tịch Nhi.
- Hửm? Sao vậy?
- Cho ta nhìn nàng một lúc, một lúc thôi.
Không gian xung quanh cả hai như ngừng lại, hắn thì chẳng hiểu sao thì lại đột nhiên nghiêm túc lên, còn cậu thì lại đột nhiên đỏ cả hai tai, lắp ba lắp bắp nói.
- Ngươi bị gì vậy...Để...để ta đeo lên rồi đi.
Cậu liền luống cuống đeo lên, rồi đi ra khỏi con hẻm.
Ngó ngang ngó dọc thì mới nhớ ra là Tiểu Ngôn với Thiên Long vẫn còn ở đây.
Cậu bối rối chẳng biết phải đi về hướng nào thì từ đằng sau, Dương Mạt đột nhiên nắm chặt lấy tay cậu rồi dắt cậu đi.
Chưa kịp định hình được hướng đi mà đã bị hắn dẫn đi bôn ba khắp nơi, đi nhiều đến mức mà cậu cũng phải chóng mặt luôn ấy.
Bỗng nhiên, giờ cậu mới nhìn kĩ lại hắn.


Lần này trông hắn khác hẳn so với lần đầu gặp, chẳng hiểu sao lần này hắn lại bắt đầu đội nón kín đáo hơn.
Không những vậy mà hắn còn mua sẵn cho cậu một cái mặt nạ.
Không lẽ đã có chuyện gì xảy ra hay sao?
- Sao lần này không đến vườn Huệ Tây lần trước nữa?
- Đáng lẽ là định hẹn nàng ở đó.

Nhưng mà lại vô tình gặp được nàng ở giữa đường nên đành phải dẫn nàng đi chơi luôn.
- Vậy sao hôm nay lại kín đáo như vậy?
Câu hỏi của cậu dường như đã tác động mạnh tới hắn, hắn vừa nghe xong thì liền đứng yên, không hề có ý định đi tiếp nữa.
Thấy hắn có phần do dự, cậu liền trả lời giúp hắn.
- Ngươi đang trốn những ánh mắt của mọi người xung quanh và...đang có tâm sự phải không?
Vừa nghe xong, hắn đột nhiên quay lại nhìn cậu, trợn tròn mắt ngạc nhiên vì chẳng biết tại sao cậu lại có thể đoán như đang đi guốc trong bụng hắn.
- Sao vậy? Đúng rồi sao? - Thấy hắn ngạc nhiên quá nên cậu liền mỉm cười hỏi ngược lại.
Hắn chẳng biết nói gì với cậu mà chỉ biết im lặng.

Cúi đầu xuống, không cười không nói như một cái xác không hồn.
- Không tâm sự được với ta sao.

Vậy thì ngươi không cần nói đâu.
Hắn ngước đầu lên, khó hiểu nhìn lại cậu, đúng thật là cậu cũng chẳng cần biết chuyện của hắn làm gì, dù sao thì cậu cũng chẳng dám chắc rằng cả hai sẽ gặp lại nhau.

- Nàng không muốn biết thật?
- Ờ, dù sao cũng đâu thể chắc chắn ngươi và ta sẽ gặp lại nhau chứ.

Cớ gì ta phải biết.
- Không...không có gì.

Tại vì ta cứ tưởng mấy cô nương như nàng sẽ luôn hiếu kì mới đúng chứ?
Hắn vừa nói dứt câu, thì cậu liền giật nảy mình, cậu liền tròn mắt, hỏi ngược lại hắn:
- Nữ nhân là thứ nhiều chuyện đến mức đó sao?
- Sao nàng lại hỏi ta như vậy? Nàng phải hỏi chính nàng chứ.

Đồ ngốc này.

- Hắn gõ vào đầu cậu một cái, rồi bắt đầu cười cười.
Cậu thì chẳng có vẻ gì là quan tâm tới chuyện hắn có gõ vào đầu cậu hay không mà chỉ mồm chữ O mắt chữ A, lo lắng không biết mình đã diễn sai chỗ nào.
- " Ayzzz...Làm sao giờ....!!!".