Sủng Ái Quá Độ

Chương 39




Trans: Linh Trần – Edit: Aiko – Beta: Rissa (@BIỂN CỦA CÁ)

Tại hiện trường buổi tiệc, Diệp Ngưng khoác tay Tạ Ly xuất hiện nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Tạ Ly trước đây chưa bao giờ dẫn người khác giới tham gia những buổi tiệc thế này, vì vậy những người thông minh đều hiểu mối quan hệ giữa hai người họ không bình thường.

Diệp Ngưng mặc một chiếc váy màu đỏ, trang điểm tinh tế, mái tóc dài được búi lên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, dưới chân đi một đôi giày cao gót bảy phân càng làm cho đôi chân của cô trở nên thon thả và thẳng tắp.

Không nghi ngờ gì cả, cả người Diệp Ngưng đều rực rỡ đến chói mắt, cho dù đứng cạnh Tạ Ly, khí chất cũng không thua kém anh.

Những tiểu thư của gia đình có tiếng quen biết cô, thấy cô hiện tại tự tin như vậy, đều không dám thừa nhận, nhất là khi cô và Tạ Ly đi cùng nhau, càng làm cho bọn họ sinh lòng đố kị.

Tạ Ly đưa Diệp Ngưng đến gặp đối tác của mình, chỉ cần có người hỏi, anh sẽ hào phóng giới thiệu đây là bạn gái mình.

Rất nhanh, tin tức này lan truyền khắp buổi tiệc, mọi người biết được họ là người yêu của nhau, đều cảm thấy kinh sợ.

Mà ở góc tối, tầm mắt Cố Dịch Thần đang gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Ngưng.

Cậu ta chưa từng nghĩ tới, Diệp Ngưng sẽ có thể xinh đẹp và gợi cảm đến vậy.

Lúc trước cô ở bên cậu, Cố Dịch Thần luôn cảm thấy cô ăn mặc quá bình thường, không giống tiểu thư nhà giàu chút nào, mà hiện giờ, với bộ váy đỏ, mỗi động tác của cô đều toát ra sự tự tin quyến rũ, xinh đẹp chết người, đủ làm đàn ông si mê đến phát điên.

Nhịp tim của Cố Dịch Thần đập nhanh bất thường, một cảm giác không thể kiểm soát được muốn trào ra khỏi lồng ngực.

Cậu nhận ra rằng cậu có tình cảm sâu đậm với Diệp Ngưng, nếu không thì làm sao lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy khi thấy cô.

Mấy tháng gần đây, Cố Dịch Thần đều cảm thấy hối hận từng ngày, cậu hối hận bản thân lúc trước không kìm lòng được, bị Trì Hân Nhiên câu dẫn, để rồi mất đi cô bạn gái tốt như Diệp Ngưng.

Trì Hân Nhiên kia chỉ muốn chơi đùa với cậu mà thôi, hiện tại cô ả biết cậu không có tiền, đã không muốn tiếp xúc với cậu nữa.

Cố Dịch Thần có hai lần tình cờ bắt gặp cô ả cùng lão già béo ra vào nhà hàng và khách sạn, cậu thật sự ghê tởm, cũng không muốn đến tìm ả nữa.

Lúc ấy, cậu cảm thấy Diệp Ngưng thật thà, dễ bị gạt, nên mới dám cùng Trì Hân Nhiên chơi trò mập mờ, ai ngờ tính cách của Diệp Ngưng dứt khoát đến vậy, nói không tha thứ cho cậu liền kiên quyết không tha thứ.

Tiệc tối kéo dài ba tiếng đồng hồ, Diệp Ngưng không ngừng được khen ngợi, cô đã từng đi đến chỗ nào cũng đều như vô hình, mà hiện giờ bởi vì Tạ Ly, những vị quý phu nhân cùng thiên kim tiểu thư đều tới nịnh bợ cô, chỉ vì muốn tạo một mối quen hệ với cô.

Đối với sự thay đổi này, Diệp Ngưng thật sự có chút không thích ứng được, nụ cười khéo léo mà cô vẫn luôn duy trì trên mặt, rất nhanh đông cứng lại.

Rốt cuộc chờ đến tiệc tối sắp kết thúc, cuối cùng Diệp Ngưng có thể thở phào nhẹ nhõm, Tạ Ly nói chuyện với đối tác của mình, anh biết Diệp Ngưng mệt mỏi, kêu cô đến khu vực tự phục vụ kiếm gì đó để ăn.

Diệp Ngưng như được đại xá, lập tức đi qua bên kia, bình thường cô đều không hay đi giày cao gót, nên thật sự không quen, cảm giác gót chân bị trầy, mỗi bước đi đều có chút đau.

Đi qua lấy miếng bánh kem, Diệp Ngưng tìm chỗ ngồi ăn, ai ngờ cô vừa ngồi xuống, đã có một bóng đen đổ xuống đỉnh đầu cô.

Ngẩng đầu, Diệp Ngưng không ngờ lại có thể gặp Cố Dịch Thần, người vẫn đang mặc quần áo của nhân viên phục vụ.

Cố Dịch Thần biết hoạt động này sẽ có nhiều người giàu tới, cậu muốn mượn cơ hội này quen biết vài vị giám đốc, hoặc quen biết vài vị thiên kim tiểu thư.

Tuy rằng không có tiền, nhưng cậu có niềm tin với gương mặt của mình, những tiểu thư nhà giàu không thiếu tiền, liền thích tìm những anh chàng đẹp trai.

Diệp Ngưng không ngờ mình sẽ gặp Cố Dịch Thần ở nơi này, hiện giờ trông cậu ta sống rất chật vật, cô nhẹ cười, chưa nói những lời châm chọc, nhưng nụ cười này đã thể hiện hết thảy.

“Tiểu Ngưng, đã lâu không gặp.”

Cố Dịch Thần nở nụ cười lấy lòng hướng về phía Diệp Ngưng, giọng điệu cố ý trở nên ôn nhu.

Diệp Ngưng vẫn cúi đầu ăn bánh, mặc kệ Cố Dịch Thần.

Cố Dịch Thần ánh mắt né tránh, ngồi xuống trước mặt cô, “Cho dù không thể thành đôi, chúng ta có thể làm bạn mà.”

“Đừng khiến tôi phát bệnh.”

Diệp Ngưng trực tiếp đứng dậy rời đi, không muốn nói nhiều.

Cố Dịch Thần đi theo, tiếp tục nói: “Anh biết mình đã làm sai, anh rất xin lỗi em.”

Diệp Ngưng không để ý, xoay người đi phía trước.

Sao tên này cứ như âm hồn không tan vậy?

Cố Dịch Thần theo sau, lại thấy Tạ Ly đi về hướng bọn họ, anh rất nhanh đến bên cạnh Diệp Ngưng, một tay ôm eo cô, cảnh cáo nói: “Cô ấy đã là người của tôi.”

Nhớ đến việc bị Tạ Ly đánh vào đêm đó, Cố Dịch Thần không khỏi biến sắc, sợ tới mức quay người bỏ chạy.

Nheo mắt nhìn bóng lưng Cố Dịch Thần, Tạ Ly cảm thấy không thể để tên này tiếp tục ở Ngu Thành gặp Diệp Ngưng nữa, nếu không cứ lâu lâu tên đó xuất hiện một lần, sẽ ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của Diệp Ngưng.

Diệp Ngưng chột dạ nhìn Tạ Ly, sợ anh hiểu lầm điều gì, cô muốn giải thích giữa cô và Cố Dịch Thần đã không còn quan hệ, còn chưa kịp nói, anh đã nhanh một bước mở miệng trước.

“Bây giờ em vẫn còn buồn à?”

Nghe anh hỏi vậy, Diệp Ngưng không khỏi cảm động.

Anh thật sự đứng ở phía cô mà suy xét đến cảm nhận của cô.

Lắc đầu, cô không muốn nhắc đến tên đó, liền thay đổi đề tài.

“Tham gia loại hoạt động này thật mệt quá, lúc nào cũng phải cười, em cảm giác mình sắp bị liệt cơ mặt rồi.”

“Không ai quy định em phải cười, giống anh không cười nè.”

“Đó là bởi vì người khác biết anh tính tình vốn dĩ như vậy, nếu em không cười, mọi người nhất định nói em kiêu ngạo.”

“Có phải em không muốn tham gia hoạt động như này không?”

“Không sao, đi cùng anh vẫn được.”

“Bằng không em còn muốn cùng ai?”

“Ba em đôi khi yêu cầu em đi cùng ông ấy, nhưng em đều từ chối.”

Tạ Ly đưa cô tham gia chủ yếu vì lo lắng những lời đồn vớ vẩn ở bên ngoài, nếu không đưa cô đi cùng trong những dịp quan trọng, bọn họ chắc chắn sẽ nói rằng anh không coi trọng cô.

………

Lên xe, chuẩn bị về nhà.

Diệp Ngưng còn chưa oán giận đi giày cao gót thật mệt, Tạ Ly đã kêu cô nhanh cởi giày ra.

“Về sau đừng mang giày cao vậy, em vốn dĩ đã cao rồi, không cần thiết.”

“Ai bảo anh cao như thế, em không muốn mình thấp bé khi đứng cạnh anh.”

“Có bị phồng rộp không?”

Anh lo lắng hỏi.

Diệp Ngưng cởi giày ra, nhìn những vết phồng rộp ở gót chân.

Cô nhìn thoáng qua bản thân, nhíu mày nói: “Có một chút, không nghiêm trọng đâu.”

Tạ Ly không yên tâm, lái xe đến cửa một tiệm thuốc, đi vào mua thuốc mỡ còn có băng keo cá nhân.

Sau khi trở về, anh mở cửa ghế phụ, bảo Diệp Ngưng duỗi chân ra.

Nhìn anh cúi người, Diệp Ngưng không khỏi cảm động mà nói:

“Anh luôn chăm sóc em như một đứa trẻ vậy.”

“Đây không phải là điều bạn trai nên làm sao?”

Anh còn lo rằng mình làm không đủ tốt.

Tạ Ly nhìn gót chân cô ma sát đến chảy máu, không khỏi nhíu mày.

Còn nói không nghiêm trọng, anh biết cô đang lừa anh.

Anh bôi thuốc mỡ rồi dán băng keo cá nhân cho cô, Tạ Ly lại căn dặn cô, dặn cô buổi sáng thức dậy thay băng keo cá nhân, nếu không vết thương sẽ bị cọ xát lúc cô đi lại, chắc chắn sẽ rất đau.

Diệp Ngưng gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ, nhìn thấy Tạ Ly vẫn đang cúi xuống, cô ôm mặt anh lên và hôn anh.

“Cảm ơn anh vì đã tốt với em như vậy.”

Trước đây cô chưa bao giờ tin rằng sẽ có một người đàn ông thực sự có thể nuông chiều bạn gái như một cô công chúa nhỏ, cho đến khi gặp anh.

………

Từ lúc hẹn hò với Tạ Ly, Diệp Ngưng mỗi một ngày đều có thể nhìn thấy anh, bởi vì dù bận rộn đến đâu, anh đều dành thời gian tới gặp cô, chỉ là khoảng thời gian vui vẻ như vậy không kéo dài được bao lâu, chi nhánh công ty của Tạ Ly ở Cảng Thành xảy ra chuyện nghiêm trọng, anh cần phải bay qua xử lí, chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng chưa về.

Đột nhiên rời xa, trong lòng Diệp Ngưng luyến tiếc, cô đã quen mỗi tối nhìn thấy anh sau khi tan làm, được anh đưa đi ăn, kết quả đột nhiên cô chỉ có một mình, cô thật không thoải mái.

Tạ Ly đột ngột quyết định đến Cảng Thành, Diệp Ngưng không thể đến tiễn anh lên máy bay lúc 5 giờ chiều.

Nhận được tin nhắn từ anh, nói anh đã lên máy bay, đáy lòng Diệp Ngưng bỗng nhiên chua xót.

Cô từng nói với ba rằng cô bị thiếu sót về mặt tình cảm, hiện tại xem ra, chỉ là chưa gặp được người thích hợp thôi, bởi vì Tạ Ly vừa mới đi, máy bay còn chưa cất cánh, mà cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.

【Đợi tối thứ sáu em sẽ bay qua tìm anh. 】

Cô không quan tâm đến việc dè dặt nữa, nhắn trả lời anh.

Diệp Ngưng cũng không biết, Tạ Ly ở đầu dây bên kia nghe thấy, cười rạng rỡ như thế nào.

Hạ cánh xuống Cảng Thành đã là ban đêm, Tạ Ly lập tức gọi video với Diệp Ngưng.

Diệp Ngưng thấy anh đi về phía trước với chiếc điện thoại trên tay, liền biết chắc anh mới xuống máy bay.

Thế mà anh lại gọi cho cô ngay, cảm giác được quan tâm thật tốt.

“Anh ăn cơm chưa?”

Nghe Diệp Ngưng hỏi, Tạ Ly cười, nói: “Anh ăn ở trên máy bay rồi, không cần lo.”

“Vậy anh muốn về thẳng khách sạn à?”

“Đến công ty trước.”

“Đã trễ thế này còn đi sao?”

“Tình huống khẩn cấp, nếu không trễ thế này anh cũng không bay qua.”

Diệp Ngưng nghe anh nói vậy, đột nhiên nhận ra rằng, người đàn ông cô yêu là người nắm quyền cả một tập đoàn.

Rõ ràng anh còn trẻ như vậy, lại có thể quản lý một tập đoàn lớn mạnh.

Hai người trò chuyện vài phút, Diệp Ngưng thấy Tạ Ly chuẩn bị lên xe, liền vội vàng nói “Cúp máy đây”, bởi vì cô không muốn tài xế nghe được nội dung trò chuyện của bọn họ.

Có đôi khi, đương sự không cảm nhận được gì, nhưng người ngoài nghe thấy chỉ muốn buồn nôn.

Hôm nay là ngày thứ ba Tạ Ly đến Cảng Thành, Diệp Ngưng ở lại đến thứ sáu, đếm ngón tay tính, đã bốn ngày rồi không gặp anh.

Cô chưa bao giờ biết rằng thì ra nhớ một người lại khổ sở đến vậy.

Vốn dĩ cô muốn bay qua vào tối thứ 6, nhưng vì thời gian bay quá dài, lúc cô đến nơi đã là 2 giờ sáng, Tạ Ly không muốn cô vất vả như vậy, nên bảo cô sáng hôm sau hãy đi.

Diệp Ngưng nghe theo anh, đặt vé máy bay 8 giờ sáng hôm sau, đến khi cô bay đến Cảng Thành, đã là 1 giờ chiều.

Vừa bước ra khỏi cửa, Diệp Ngưng liền thấy Tạ Ly, anh mặc một bộ vest đen, xuất hiện chói lọi trong đám đông.

Diệp Ngưng vẫy tay với anh, sau đó kéo vali chạy như bay về phía anh, thấy Tạ Ly dang tay muốn ôm cô, cô trực tiếp nhảy lên người anh, được anh ôm, bỏ mặc vali vứt một bên.

Hít sâu hơi thở trên người anh, cô cảm giác lòng mình dâng trào, qua một lát mới bình tĩnh lại, giống như cuối cùng cũng tìm được tổ ấm.

Tạ Ly ôm chặt cô, tùy ý để cô giống Koala treo trên người anh.

Có rất nhiều người ra vào sảnh sân bay, nhiều cô gái hâm mộ khi nhìn hình ảnh tựa như phim thần tượng này.

Một lúc lâu sau, Diệp Ngưng mới bảo Tạ Ly thả mình xuống, vừa rồi cô rất phấn khích khi nhìn thấy anh, quên mất đây là nơi công cộng.

Tạ Ly đi tới kéo vali của cô qua, tay còn lại ôm cô, “Anh đưa em đi ăn nhà hàng lần trước em ăn chưa đủ.”

Diệp Ngưng ôm cánh tay anh, dán mặt cô lên tay, “Anh rất hiểu em, biết em thích ăn.”

Tạ Ly cong môi cười, “Anh chỉ thích nhìn em ăn.”

“Quả nhiên yêu đương khiến con người béo lên, mấy ngày trước bởi vì em nhớ nhung quá độ, vất vả lắm mới xuống kí, hai ngày này chắc béo trở lại rồi.”

Tạ Ly nghe được bốn chữ “Nhớ nhung quá độ”, anh cảm thấy trái tim mình run lên.

Nếu không phải ở bên ngoài, có thể anh thật sự không nhịn được nữa………

Bởi vì Tạ Ly sẽ đi bàn chuyện hợp tác vào buổi chiều, nên dùng bữa xong, anh đưa Diệp Ngưng về khách sạn trước, để cô ngủ trưa nghỉ mệt.

Anh không đặt phòng đơn cho Diệp Ngưng, sau khi Diệp Ngưng đi vào phát hiện phòng này chỉ có một giường, cô không khỏi thắc mắc Tạ Ly có ý gì, chẳng lẽ muốn ngủ cùng cô?

Vì thể diện của con gái, Diệp Ngưng xấu hổ không dám hỏi anh.

Lúc này, một đôi tay phía sau đột nhiên ôm lấy eo cô, rồi xoay người cô lại.

Tạ Ly ấn vai cô, thuận thế đẩy cô vào tường, ôm vào lòng.

“Anh nằm mơ đều là em.”

Anh khàn giọng nói xong, chậm rãi cúi đầu xuống.

Môi chạm vào nhau, trái tim Diệp Ngưng run lên, cô không nhịn được nâng tay ôm cổ Tạ Ly.

Trong phòng, bầu không khí ái muội ngày càng tăng, thân thể non nớt cọ xát vào nhau, rất nhanh có dòng điện nóng chạy qua.

Cả hai ôm chặt nhau, Tạ Ly trút nỗi lòng mình qua nụ hôn này.

Diệp Ngưng cảm thấy chân mềm nhũn, cô có chút khó thở, trên mặt bắt đầu đỏ bừng.

Tạ Ly tạm thời buông tha đoạt lấy đôi môi cô, ngược lại tấn công phía dưới.

“Đừng………”

Diệp Ngưng sợ anh để lại dấu vết trên cổ, đẩy anh ra.

Tạ Ly từ từ rút lui, ánh mắt rực lửa của anh để lộ khao khát của mình đối với cô.

Anh nhìn vết hồng trên cổ cô, ngón tay vuốt nhẹ, thì thào nói: 

“Ở trước mặt em, anh không có tự chủ chút nào.”

“Không phải anh nói anh còn có công việc sao? Mau đi đi.”

Trái tim Diệp Ngưng đập rất nhanh, cô xấu hổ khi đối mặt với anh.

Biết cô thẹn thùng, Tạ Ly dừng trêu ghẹo cô.

“Một mình em ở khách sạn không sao chứ?”

“Tất nhiên là không rồi, em sẽ gọi cho anh nếu có chuyện gì xảy ra.”

“Được.”

Tạ Ly không muốn rời xa cô, không muốn lãng phí từng phút từng giây được ở bên cô, nhưng anh còn công việc, không thể làm gì hơn.

Anh đã hẹn thời gian với người ta rồi, không thể đến trễ, vì vậy anh nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn dặn dò Diệp Ngưng mấy lần, bảo cô đi ngủ.

Diệp Ngưng hoàn toàn không buồn ngủ, cô nằm trên ghế sô pha xem TV.

Chỉ là, nhìn một hồi, cô có chút mệt rồi nhắm mắt thiếp đi lúc nào không biết.

Lúc mở mắt tỉnh dậy, đã là xế chiều, Diệp Ngưng dụi mắt, phát hiện Tạ Ly chưa về.

Diệp Ngưng bước tới ban công nhìn xuống, toàn bộ Cảng Thành dường như nằm dưới chân cô.

Cô rất thích thành phố này, vì ở nơi này, mối quan hệ của cô và Tạ Ly thăng tiến rất nhanh.

Diệp Ngưng lấy điện thoại chụp mấy tấm, cô đắm chìm trong thế giới của chính mình, không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Đến khi Tạ Ly gọi cho cô, cô mới biết, anh đang ở trước cửa.

Diệp Ngưng đi tới mở cửa cho anh, cô vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy anh, con thỏ nhỏ trong ngực lại bắt đầu nhảy lên.

“Anh trở lại sớm hơn em nghĩ.”

“Còn không phải vì muốn nhanh được gặp em sao?”

Đối tác mời anh đi ăn đêm, anh đều từ chối.

“Anh không vào, em thu dọn đồ rồi cùng anh đi dạo.”

Diệp Ngưng gật đầu, quay về phòng chải tóc, tô chút son, rồi cùng Tạ Ly đi ra ngoài.

Chợ đêm ở Cảng Thành có rất nhiều, hai người đến một hội chợ gần đó, các chủ quán bắt đầu bày hàng.

Đèn sáng lên, thời điểm các ngọn đèn rực rỡ sáng lên là khoảnh khắc đẹp nhất.

Tay trong tay cùng anh đi dạo phố, cảm giác thật tuyệt.

Đi dạo một vòng, bọn họ tìm được một quán ăn ngon, đi vào lấp đầy bụng rồi mới ra ngoài mua sắm.

Trở lại khách sạn, Diệp Ngưng đã kiệt sức, cảm giác cả hai chân đều không thuộc về mình.

Cô ngồi trên sô pha một lúc vẫn không muốn nhúc nhích, nên kêu Tạ Ly đi tắm trước.

Sau khi anh đi vào, cô chợt nhận ra một việc.

Anh không đặt một phòng khác cho cô, đây chẳng phải chứng minh anh thật sự có ý định ngủ cùng cô sao?

Nghĩ vậy, trái tim của Diệp Ngưng bắt đầu đập loạn xạ.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này trước khi đến đây, tất nhiên chưa có chuẩn bị tâm lý rồi!

Tạ Ly tắm rất nhanh, Diệp Ngưng bị sốc khi thấy anh bước ra chỉ với một chiếc khăn tắm quanh người.

“Anh………Sao anh không mặc quần áo?”

“Trước mặt bạn gái anh, chẳng lẽ anh còn cần chú ý?”

Lúc trước ở trong khách sạn với cô, anh vẫn ăn mặc chỉnh tề dù buồn ngủ đến đâu, đó là vì anh và cô chưa xác nhận mối quan hệ, không muốn thể hiện mình là một người tùy tiện.

Bọn họ giờ đã là một đôi, tự nhiên không cần để ý nhiều nữa.

Diệp Ngưng nhìn cơ ngực, cơ bụng và bắp tay của anh, kích thích đến nỗi muốn chảy máu mũi, cô trộm liếc nhìn một cái rồi không dám nhìn nữa, hoảng loạn đứng lên.

“Em đi tắm đây.”

Nói xong cô liền đi tìm áo ngủ, chuẩn bị vào phòng tắm.

Lúc đi vào, phía sau bỗng nhiên vang lên một câu:

“Tắm quá lâu dễ bị thiếu oxy, không tốt cho cơ thể.”

“……………”

Đây chẳng phải là anh đang nhắc nhở cô tắm rửa nhanh hơn sao?

Diệp Ngưng không trả lời anh, bước nhanh vào phòng tắm.

Mục đích của Tạ Ly sao chẳng che đậy vậy chứ? Xem ra đêm nay anh sẽ làm.