Sủng Ái Quá Độ

Chương 25




Editor: Tuangg – Beta: Beo (@Tam Sinh Hữu Hạnh)

Diệp Ngưng lang thang đi về phía trước, trong lòng cô ngổn ngang vô cùng, vừa buồn vừa hối hận.

Đáng lẽ cô không nên kích động bỏ nhà đi, chắc hẳn bây giờ ba đang buồn lắm.

Màn đêm dần buông xuống, ai ai cũng hối hả về nhà, nhưng nhà cô ở đâu?

Diệp Ngưng ngẩng đầu, chẳng lẽ không có mẹ thì là không có nhà để về sao?

Hốc mắt cô ẩm ướt, cố nuốt nước mắt vào trong rồi thở dài một hơi.

Diệp Ngưng nghe thấy tiếng còi xe phía sau, quay đầu lại thì thấy một chiếc moto màu đen.

Trong lòng Diệp Ngưng “lộp bộp” vài tiếng, quả nhiên giây tiếp theo thấy Tô Cảnh Sơ tháo mũ bảo hiểm xuống.

“Chúng ta có duyên thật đó, đi đâu cũng gặp được nhau.”

Tô Cảnh Sơ cười tươi với cô, ánh mắt trong sáng vô ngần.

Diệp Ngưng thấy thế, cô nghĩ, chắc là Tô Cảnh Sơ rất hạnh phúc nhỉ? Có lẽ anh ta được cha mẹ một lòng thương yêu bảo vệ, nếu không tới độ tuổi này sẽ chẳng còn ánh mắt đơn thuần, tràn ngập hơi thở thiếu nhiên như thế nữa.

Tô Cảnh Sơ bước tới mới thấy Diệp Ngưng đang khóc thì dừng bước, nét vui vẻ trên mặt cũng biến mất.

“Ai bắt nạt em?”

Tô Cảnh Sơ hỏi Diệp Ngưng, tựa như giây sau nếu cô nói ai bắt nạt mình thì anh ta sẽ đi tính sổ vậy.

“Không có ai cả.”

Diệp Ngưng lắc đầu chuyển đề tài: “Mùa hè mà đội mũ như thế anh không thấy nóng sao?”

“Anh không muốn chết đâu nhé, đi moto mà không đội mũ bảo hiểm nhỡ đâu bị tai nạn thì sao?”

Tô Cảnh Sơ cúi đầu, đưa mũ cho cô: “Cầm hộ anh.”

Nói xong thì lại rời đi, Diệp Ngưng kinh ngạc nhìn Tô Cảnh Sơ, không biết anh ta muốn làm gì.

Tô Cảnh Sơ mua 2 cốc trà sữa, đưa cho Diệp Ngưng một cốc, nói: “Con gái lúc buồn không phải thích uống trà sữa sao?”

Diệp Ngưng nhìn cốc trà sữa, là trà sữa trân châu đường đen.

“Tôi không thích uống cái này.”

Tô Cảnh Sơ nhìn cốc còn lại, là trà sữa vị việt quất.

“Em uống cái này đi.”

“Cảm ơn nhé.”

Diệp Ngưng cắm ống hút rồi uống.

Vốn dĩ cô nghĩ Tô Cảnh Sơ rất phiền, nhưng mà hành động vừa rồi làm cô thay đổi cách nhìn nhận về anh ta, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Hai người đứng dưới ánh đèn đường im lặng uống trà sữa, ăn đồ ngọt sẽ làm tâm trạng tốt lên, Diệp Ngưng thấy hình như mình không buồn như vừa nãy nữa.

“Cảm ơn anh đã mua trà sữa cho tôi.” Cô chân thành cảm ơn Tô Cảnh Sơ.

Tô Cảnh Sơ cười gãi đầu: “Lúc anh mua còn sợ em không nhận cơ.”

Diệp Ngưng không hay từ chối người khác, người ta cũng có ý tốt với mình mà mình lại phũ phàng thì không hay lắm.

Tô Cảnh Sơ từ nhỏ đến lớn đều được yêu thương chiều chuộng, chẳng hay buồn rầu thất vọng chuyện gì, cho nên mới gặp Diệp Ngưng được hai lần đã quyết tâm muốn theo đuổi cô.

“Em về trường không? Anh đưa em về nhé?” Tô Cảnh Sơ chủ động hỏi.

“Không cần đâu, cảm ơn.”

Diệp Ngưng khách sáo nói, cô đứng ven đường: “Tôi gọi taxi là được rồi.”

Tô Cảnh Sơ kiềm chế sự xao động trong lòng, cũng không nói thêm gì nữa.

Vất vả lắm mới có cơ hội nói chuyện với cô, làm cô thay đổi cách nghĩ về mình, không thể để mọi chuyện đổ sông đổ bể được.

Diệp Ngưng gọi taxi, vẫy tay tạm biệt Tô Cảnh Sơ.

Tô Cảnh Sơ giống như đứa trẻ ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.

Đến khi nhìn thấy Diệp Ngưng rời đi mới kích động nhảy cẫng lên.

Yesssss!!! Khởi đầu như thế này đã là quá tốt rồi!!!

…………

Chiều thứ sáu, Chu Mạt hỏi Diệp Ngưng có muốn đi leo núi không, Diệp Ngưng không thấy giáo sư Tần giao việc gì nên đồng ý.

Cô biết Chu Mạt muốn gặp Lục Sâm, nhưng mà lại ngại một mình là con gái nên mới bảo cô đi cùng.

Chu Mạt báo tin cho Lục Sâm rồi Lục Sâm lại nói cho Tạ Ly.

Sáng hôm sau, Lục Sâm đón Chu Mạt còn Tạ Ly tới đón Diệp Ngưng, anh dừng xe trước cổng tiểu khu rồi đi tới siêu thị phía đối diện mua ít đồ ăn vặt và đồ uống, mua xong mới gọi điện cho Diệp Ngưng bảo mình tới rồi.

Diệp Ngưng lên xe thì thấy một túi đồ ăn to đùng, cô giật mình hoảng sợ.

“Học trưởng, sao anh mua nhiều đồ thế?”

“Vì em thích ăn mà.”

Tạ Ly vừa nói vừa khởi động xe.

Diệp Ngưng bóc một túi hoa quả sấy, ăn được mấy miếng đã nghiện, người bên cạnh lên tiếng:

“Em cứ ăn một mình như thế hình như không hợp lý lắm đâu.”

Nghe Tạ Ly nói như vậy, Diệp Ngưng nhịn không được bật cười.

Cô nhanh tay cầm một miếng xoài đưa cho anh, “Cho anh này.”

“Anh đang lái xe.”

“Một tay lái xe một tay cầm xoài thì vẫn ăn được mà?”

“…………”

Ý anh là cô đút cho anh ăn, vậy mà Diệp Ngưng lại không hiểu.

Mấy cái chiêu tán gái này của Lục Sâm không đáng tin lắm.

Đi đến vùng ngoại ô núi Hoàng Tùng, Diệp Ngưng vừa bước xuống xe đã cảm thấy ánh nắng chói chang như lửa đốt, cô vội vàng lấy mũ để trong balo đội lên đầu.

Tạ Ly khẽ cau mày, thấy mình thật thất sách, tự dưng lại quên mất chuyện hôm nay trời nắng, cứ phơi nắng như này nhỡ đâu mặt đen đi thì sao?

Mũ của Diệp Ngưng màu hồng trông rất đáng yêu, cô đội lên lại càng thấy trẻ trung, giống như học sinh cấp 3.

Tạ Ly và Diệp Ngưng tới muộn, Lục Sâm và Chu Mạt đã mua sẵn vé chờ ở ngoài cửa.

Bốn người đi thì có 3 người đội mũ, Lục Sâm cười trêu Tạ Ly:

“Hôm nay thời tiết chói chang thế này mà cậu không sợ nắng à?”

“Cả ngày đều ngồi trong phòng điều hòa, hiếm khi có cơ hội ra ngoài tận hưởng ánh nắng mặt trời.”

“…………”

Diệp Ngưng nghĩ bên trong sẽ có chỗ bán mũ, còn đang định mua cho Tạ Ly một cái, nghe anh nói thế đành im lặng nuốt lời vào trong.

4 người đã quyết định đi leo núi thì không để chọn ngồi cáp treo được, lúc bắt đầu còn có nhiều sức, đi thêm được một đoạn Diệp Ngưng đã mệt đến nỗi thở hồng hộc, không thể đi được nữa.

Tuy Chu Mạt là con gái nhưng cô nàng từng học Taekwondo, lại hay vận động nên thể lực tốt hơn cô nhiều.

“Em ngồi nghỉ một lát, 3 người cứ đi tiếp đi.”

Diệp Ngưng nói xong thì nhanh chân đi tới ghế dài ngồi xuống.

Tạ Ly đưa nước cho cô, Diệp Ngưng nhận lấy rồi nói: “Leo núi thật tốt, có thể giải tỏa áp lực.”

“Em áp lực chuyện gì à?”

“Rất nhiều ạ, gia đình này, học tập này.”

“Sao gia đình lại làm em thấy áp lực?”

Diệp Ngưng ngại ngùng không nói, ba cô đã nhiều tuổi rồi mà vẫn muốn có con, cô cảm thấy chuyện này nói ra thì sẽ rất xấu hổ.

Tạ Ly thấy cô yên lặng cũng chẳng hỏi thêm, hai người ngồi nghỉ một lát rồi đi tiếp.

“Đàn anh, em có một dự cảm, sáng ngày mai tỉnh dậy nhất định cái chân này của em phế rồi.”

Diệp Ngưng mệt bở cả hơi tai, lại muốn nghỉ.

Tạ Ly đứng trước đưa tay ra: “Anh dắt em đi nhé.”

Nhìn bàn tay của anh, gương mặt Diệp Ngưng đỏ bừng.

Hai người không phải là người yêu, không thể cầm tay nhau được.

“Không cần đâu ạ.”

Cô hốt hoảng từ chối, nhanh chân đi tiếp.

Tạ Ly nhìn dáng vẻ chạy như bay của Diệp Ngưng, nghĩ thầm biện pháp này rất hiệu quả.

Đi thêm được 10 phút, Diệp Ngưng nhìn thấy bên đường có ghế, cô chạy tới ngồi nghỉ.

“Nếu không đi được nữa thì để anh cõng em.”

Tạ Ly ngồi cạnh cô, nói.

“Nhưng em nặng lắm.”

“Cũng đâu phải là anh chưa cõng em bao giờ.”

Diệp Ngưng kinh ngạc, vội vàng hỏi anh: “Anh cõng em lúc nào vậy?”

Tạ Ly kể hôm cô uống say tí bỉ, Diệp Ngưng nghe thấy xấu hổ chỉ hận không tìm được cái hố mà chui xuống, mấy hôm nay cô vẫn luôn nghi ngờ không biết mình lúc say có làm ra chuyện gì ái muội với Tạ Ly hay không, con gái vốn dĩ đã hay nghĩ nhiều lại còn là chuyện này.

Thấy Diệp Ngưng đăm chiêu suy nghĩ, Tạ Ly cười: “Anh cõng em làm em thẹn thùng à?”

“Không có.”

Cô phản bác lại anh, đứng dậy đi tiếp.

Diệp Ngưng leo núi mệt muốn chết, như là bỏ nửa cái mạng, tới lúc lên tới đỉnh mới cảm giác mình được sống lại.

Lục Sâm và Chu Mạt đã đến nơi một lúc lâu, ngồi chờ đến mốc meo cả rồi.

Vừa thấy Tạ Ly với Diệp Ngưng, Lục Sâm khinh bỉ kích đểu:

“Này hai người không phải leo núi mà là bò lên núi à?”

Tạ Ly trừng mắt lườm Lục Sâm một cái ý bảo cậu ta ngậm cái miệng vào.

Lục Sâm vươn vai, nhìn Chu Mạt: “Bọn mình xuống trước đi?”

“Không, tôi muốn đi cùng Diệp Ngưng cơ.”

Chu Mạt nói xong rồi chạy ôm tay Diệp Ngưng: “Hai đứa mình selfie mấy tấm đi.”

“Được nha.”

90% con gái đi leo núi chỉ để chụp ảnh.

………

Bốn người đi cả buổi sáng tới chiều mới về, trước tiên phải đi ăn uống no say cái đã.

Lục Sâm chở Chu Mạt về trường còn Tạ Ly đưa Diệp Ngưng về nhà.

“7 giờ mà về thì còn sớm quá.”

Chu Mạt biết thừa Lục Sâm có ý gì nhưng lại tỏ vẻ không hiểu.

“Hôm nay mệt quá tôi chỉ muốn về ngủ.”

“Hay tôi dẫn cô đến nhà tôi ngủ nhé?”

Lục Sâm cười xấu xa, nhướng mày nói: “Giường nhà tôi vừa to vừa

mềm lại thoải mái.”

“…………”

Chu Mạt trực tiếp hỏi: “Anh với người khác là kiểu chưa quen biết nhau một tháng đã lên giường rồi à?”

Lục Sâm bị hỏi đến nghẹn giọng, mãi không lên tiếng.

“Tôi còn nghĩ anh chỉ là kiểu thích chơi bời lêu lổng thôi, không nghĩ anh có thể tùy tiện như vậy.”

Chu Mạt nói xong thì mở cửa xe, Lục Sâm vội vàng cầm tay cô nàng, giải thích: “Tôi chỉ nói đùa thôi.”

“Anh nghĩ mấy câu này của anh chỉ là nói chơi thôi à? Vậy anh cứ đi ra đường nói vói mấy người con gái khác, xem bọn họ có gọi anh là biến thái rồi tống anh vào đồn cảnh sát không?”

“…………”

Chu Mạt nhanh mồm nhanh miệng chặn họng Lục Sâm.

Lục Sâm ngại ngùng cười trừ, chắp tay xin lỗi Chu Mạt: “Bà cô của tôi ơi tôi sai rồi được chưa? Về sau chắc chắn tôi sẽ không như thế nữa.”

“Anh còn muốn có lần sau à?”

“Không không không, là tôi lỡ mồm lỡ miệng, tại tôi khốn nạn hồ đồ quá.”

Lục Sâm lúc nào cũng dung túng Chu Mạt, chỉ sợ cô nàng không để ý đến mình, từ bao giờ Lục Sâm lại biến thành người kiên nhẫn như thế chứ.

…………

Hôm sau, Lục Sâm cầm một tập tài liệu đưa cho Tạ Ly.

“Đây là thông tin của Aarn, tên tiếng Trung của anh ta là Mộ Khâm Úy.”

Tạ Ly mở ra nhìn, hỏi: “Anh ta đang ở đâu?”

“Không rõ lắm, người này sống rất kín tiếng, tôi nghĩ sau anh ta có người chống lưng.”

“Nếu thật thì anh ta còn muốn giành đơn hàng của chúng ta làm gì?”

“Lâm tổng là một trong những đối tác lớn nhất của Quân Thành, chắc chắn là vì tiền thôi.”

“Nhưng anh ta chiết khấu 2% cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.” Tạ Ly vuốt cằm, đáy mắt như có ánh sáng vụt qua.

“Có lẽ vì Aarn muốn mở rộng thị trường trong nước? Chuyện làm ăn của anh ta đều ở nước ngoài, mấy năm nay bên Mĩ kinh tế trì trệ không phát triển lắm.”

“Chắc chắn sắp tới bên đấy sẽ có động tĩnh thôi.”

Tạ Ly đặt tư liệu xuống bàn bình tĩnh nói.

Điều Lục Sâm khâm phục nhất ở Tạ Ly chính là sự bình tĩnh.

………

Buổi chiều, Tạ Ly tan làm rồi lập tức lái xe đến nhà của Diệp Ngưng

Anh đi đến cửa tiểu khu rồi dừng lại, nhắn tin hỏi cô có ở nhà không.

Diệp Ngưng đang đi mua thức ăn ở siêu thị gần đó, chuẩn bị về nhà nấu một bữa.

Nhìn thấy có thông báo tin nhắn của Tạ Ly, Diệp Ngưng mở điện thoại lên xem.

Anh gửi cho cô hai tin nhắn, nói anh đang ở trước cửa tiểu khu cô ở.

“Đàn anh, em đang ở siêu thị Hoa Liên phía đối diện.”

Diệp Ngưng gửi voice chat tới cho anh rồi tiếp tục mua đồ.

Lúc cô vừa thanh toán xong bước ra ngoài thì thấy có bóng người cao ráo đứng bên cạnh, anh không nói gì cả đã cầm túi đồ trong tay cô.

“Em còn đang lo không biết nên xách đống thức ăn này về nhà như nào thì anh tới.”

Diệp Ngưng cười rồi cùng anh đi ra ngoài.

Hai người đi băng qua đường, Tạ Ly cầm túi đồ, ngoảnh ngang ngoảnh dọc nhìn kĩ hai bên đường.

Về đến nhà, anh đặt túi đồ xuống, Diệp Ngưng cầm chai nước có ga đưa cho anh, “Đàn anh vất vả rồi.”

Tạ Ly ngước mắt nhìn cô: “Em mở nắp cho anh đi.”

Diệp Ngưng “Ồ” một tiếng, mở nắp chai, nhưng tay cô có mồ hôi nên mãi chưa mở được.

“Đưa anh.”

Nói xong câu này, Tạ Ly trực tiếp nắm lấy tay cô, cầm theo tay cô xoay tròn nắp chai, chiếc nắp nhẹ nhàng liền được vặn ra.

Diệp Ngưng còn đang ngơ ngác, anh đã tự nhiên mà cầm lấy uống.

Cô yên lặng mà lùi về phía sau, trong lòng hơi chột dạ, cô không hay cùng Tạ Ly thân mật như thế.

“Em định nấu món gì?”

Tạ Ly hỏi cô, còn bảo anh tới đây để ăn ké bữa cơm.

Diệp Ngưng ho khan một tiếng: “Em định làm cơm trộn Hàn Quốc, chắc là anh không ăn quen đâu nhỉ?”

Đúng là anh chưa ăn lần nào, nhưng mà có thể thử.

“Em đi nấu cơm đây.”

Diệp Ngưng nói xong thì lại nhớ tới một chuyện: “Học trưởng, bóng đèn trong phòng ngủ của em hỏng rồi, em mới mua bóng đèn khác, anh thay giúp em được không?”

Cô còn định gọi người đến sửa, nhưng Tạ Ly tới rồi thì cô chẳng cần làm điều thừa thãi nữa, với anh chuyện này chắc là rất đơn giản không tính gì cả.

“Được.”

Tạ Ly vui vẻ đồng ý, cô không ngại làm phiền anh, không phải đàn ông con trai đều muốn thể hiện bản lĩnh phái mạnh trước mặt người mình thích sao?

Diệp Ngưng cầm bóng đèn mới mua và một vài dụng cụ đưa anh, chỉ cần thay đèn mới là được rồi, nhưng Tạ Ly khăng khăng phải dẫm lên giường cô thì mới với tới, anh nhìn cô chằm chằm, Diệp Ngưng vội vàng nói: “Không sao đâu anh cứ leo lên đi.”

Tạ Ly thay bóng đèn rất nhanh, Diệp Ngưng không nghĩ sẽ nhanh như thế.

“Lần sau nếu trong nhà có vấn đề gì thì có thể tìm anh.”

Diệp Ngưng nghe thế không ngừng gật đầu, khích lệ anh: “Học trưởng, hình như không có gì là anh không thể làm được nhỉ?”

Tạ Ly mỉm cười, nói: “Được rồi, em đi nấu cơm đi.”

………

Ăn cơm xong, Tạ Ly và Diệp Ngưng thu dọn bàn ăn, điện thoại Tạ Ly đột nhiên vang lên, Diệp Ngưng bảo anh nhanh đi trả lời đi.

Tạ Ly cầm điện thoại, thấy số của bệnh viện tâm thần gọi đến, trong lòng anh dâng lên một dự cảm không lành.

Đã muộn thế này, trừ khi là có chuyện quan trọng nếu không thì bệnh viện sẽ không gọi anh.

“Alo?”

“Tạ tiên sinh, mẹ anh đột nhiên lên cơn kích động, tự đập đầu vào tường, còn làm một người hộ sĩ bị thương, nếu anh có thời gian thì tới đây nhé.”

“Được, tôi đến ngay đây.”

Tạ Ly đau đầu mà nhíu mày.

Diệp Ngưng đang rửa bát trong phòng bếp, anh kể hết cho cô nghe chuyện vừa nãy, Diệp Ngưng nghe xong vội vàng xoa tay: “Em đi với anh.”

“Không cần đâu, cũng muộn rồi.”

“Không sao đâu ạ.”

Thấy Diệp Ngưng muốn đi cùng, Tạ Ly cũng không khách khí nữa, đồng ý đưa cô đi.

Bệnh viện tâm thần nằm ở ngoại ô, vốn dĩ Tạ Ly muốn để mẹ sống ở bệnh viện trong trung tâm thành phố, nhưng trước đây bà từng làm người khác bị thương nên mới bị chuyển tới đây.

Xe nhanh chóng đi ra khỏi nội thành, bóng đêm càng ngày càng bao trùm lên cảnh vật, Diệp Ngưng quay sang nhìn Tạ Ly, thấy hai đầu lông mày của anh đang nhíu chặt.

Thấy mẹ mình thành ra như thế, chắc chắn trong lòng anh cũng chẳng vui vẻ gì.

Đi tới bệnh viện, Tạ Ly dẫn Diệp Ngưng đi vào, anh không xác định được bây giờ mẹ anh thế nào, vậy nên bảo Diệp Ngưng đứng chờ ở ngoài, sợ nếu mang cô vào phòng sẽ làm cô bị thương.

Diệp Ngưng lo cho Tạ Ly, dặn đi dặn lại bảo anh phải cẩn thận, giọng cô nhẹ nhàng quan tâm anh làm Tạ Ly cảm thấy tim mình như được sưởi ấm.

Lần này tới không giống những lần trước đây, vì hôm nay có cô nên anh mới không cảm thấy tuyệt vọng.

Tạ Ly bước vào phòng bệnh, mẹ anh lẳng lặng ngồi im một chỗ, trên đầu được cuốn băng gạc.

Hộ sĩ đứng cách xa bà, có thể sợ bà phát bệnh nên không dám tới gần.

Nếu lúc bình thường thì không đáng lo ngại, nhưng mỗi lần mẹ anh kích động thì chẳng nhận ra ai cả.

Tạ Ly nhìn vị hộ sĩ kia, bảo cô ấy đi ra ngoài.

Người hộ sĩ nhanh chóng rời đi, cô ấy không muốn ở đây thêm một lúc nào nữa.

“Mẹ.”

Tạ Ly nhẹ nhàng gọi một tiếng, bà ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn nhìn anh, một giây, hai giây…. bà đột nhiên khóc nấc lên.

“Con trai, cuối cùng con cũng đến thăm mẹ, mẹ không muốn ở đây nữa, con dẫn mẹ ra ngoài được không?”

Sao anh lại nỡ để mẹ mình cứ ở đây mãi chứ, chỉ là anh sợ lúc nào bà phát bệnh không khống chế được, nếu ở ngoài làm người khác bị thương thì phải làm sao bây giờ?

Lúc trước Tạ Ly đã đọc qua một vụ án, bệnh nhân tâm thần chạy đến trường học chém giết vài bạn học sinh, anh không muốn bi kịch đó xảy ra một lần nào nữa.

“Mẹ, mẹ phải bình tĩnh trước đã.”

Tạ Ly trấn an bà, rồi nói: “Lúc trước con từng kể cho mẹ nghe là con thích một người. Hôm nay con dẫn cô ấy tới, mẹ muốn gặp không?”

Lệ Nghiên mừng rỡ vội vàng gật đầu.

Thấy tâm trạng của mẹ đã ổn định lại anh mới dám dẫn Diệp Ngưng vào, giới thiệu với Lệ Nghiên: “Cô ấy tên là Diệp Ngưng.”

“Con chào dì.”

Diệp Ngưng cười ngọt ngào với bà.

Lệ Nghiên vẫy tay với cô, “Tới đây ngồi cạnh dì đi.”

Tạ Ly khẩn trương không dám để Diệp Ngưng tới gần bà, nhưng mẹ anh ở đây anh không muốn nói thẳng, chỉ có thể dùng ánh mắt bảo với Diệp Ngưng.

Diệp Ngưng không nhìn anh, cô đi tới cạnh Lệ Nghiên, bà còn vỗ vỗ chỗ cạnh giường, bảo cô ngồi xuống.

“Con xinh quá, chẳng trách Tạ Ly lại thích con.”

Lệ Nghiên vừa nói vừa vuốt tóc cô.

Bà tươi cười nhìn cô, là một người rất dễ gần.

“Dì ơi, dì cũng rất xinh đẹp, đàn anh chắc chắn là được thừa hưởng gen di truyền từ dì đó.”

Diệp Ngưng không phải muốn nịnh nọt bà, quả thật mẹ của Tạ Ly rất đẹp, chẳng qua là bây giờ đầu bị quấn băng gạc, mắt cũng có vài nếp nhăn nhưng khí chất tỏa ra lại không giấu được.

Lệ Nghiên nghe thế, ánh mắt chợt cứng lại, tựa như nghĩ đến điều gì, rất nhanh lại bình thường.

“Sao con lại gọi Tạ Ly là đàn anh?”

“Bọn con học cùng trường ạ.”

Lệ Nghiên gật đầu, bà hỏi tiếp: “Dì còn chưa biết con tên là gì nữa.”

“Con là Diệp Ngưng ạ.”

“Bố mẹ con làm nghề gì?”

“Ba con làm kinh doanh, còn mẹ con mất rồi ạ.”

“Mẹ con mất lúc nào?”

Tạ Ly thấy mẹ mình hỏi vấn đề này thì nhanh miệng ngăn cản: “Mẹ ơi được rồi ạ.”

Thần kinh của bà có vấn đề, dù là lúc bình thường cũng không thể theo kịp người khác.

“Mẹ mới hỏi một chút thôi sao con cứ cuống lên thế.”

Lệ Nghiên nói thầm, bà không vui lắm, Diệp Ngưng thấy thế vội vàng trả lời: “Lúc con 10 tuổi thì mẹ con qua đời ạ.”

“Vậy là từ bé con đã không còn mẹ nữa, đứa trẻ này đáng thương quá.”

Lệ Nghiên thở dài, thế nhưng còn hỏi: “Vậy ba con có đi bước nữa không?”

“Có ạ”

Cô vừa nói xong thì bà cười lạnh: “Đúng là đàn ông, chẳng phải đồ tốt đẹp gì.”

Thấy bà cười như thế Diệp Ngưng có chút lo sợ.

Tạ Ly sợ mẹ anh lại hỏi cô chuyện gì nữa, vậy nên đi tới kéo tay Diệp Ngưng, mẹ anh thấy thế thì lườm anh, tức giận hỏi: “Con thấy mẹ bị điên nên mới nghĩ mẹ không xứng nói chuyện với người con thích đúng không?”

“Không phải đâu mẹ.”

“Đàn ông mấy người đều giống nhau, không ai tốt đẹp hết, cả con nữa.”

Lệ Nghiên căm phẫn nói, trong mắt tràn đầy oán hận.

Thấy mẹ như sắp phát bệnh, Tạ Ly nhanh chóng kéo tay Diệp Ngưng, ai ngờ mẹ anh giữ tay kia của cô.

“Lúc trẻ dì cũng xinh đẹp như con vậy….”

Bà lẩm bẩm nói, trong ánh mắt không giấu nổi sự đố kị.