Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh

Chương 23: 23: Chương 22-1





Đánh rắm mà!!!
Mèo nhỏ trong lòng đột nhiên xù lông, hung ác kêu gừ gừ với Ngưu thẩm.

Không được nói bừa!! Không được nói lung tung với vợ ta!! Quá đáng mà!! Ai cho phép ngươi nói bậy!!
Ngưu thẩm nghi hoặc: "Không phải ngươi ôm nó khiến nó không thoải mái đấy chứ?"
Hạ Ngư đáp: "A, ôi chao, hình như thế."
Vì vậy Hạ Ngư thả Hoan Hỉ lại ổ, sờ sờ đầu nó: "Ngươi ở chỗ này ngốc một lát nhé, chờ ta thu dọn đồ đạc một chút."
Vi Nhi Pháp: ".........................." Ôm ta thì không thể dọn đồ được chắc? Nguỵ biện!!
Quá đáng! Quá đáng lắm!!! =皿=
"Mấy đối tượng của Vương thượng là những ai thế?" Hạ Ngư vừa dọn dẹp, vừa tiếp tục hóng hớt.

Vi Nhi Pháp từ trong ổ nhảy ra, giận đến đầu bốc khói, cọ cọ cổ chân Hạ Ngư, phát ra tiếng gầm gừ nguy hiểm.

Ta không có! Ta không có đối tượng!! Càng không có tận mấy đối tượng!!! Bà ta nói bậy!!
Vi Nhi Pháp cọ cọ, vừa nhấc đầu lên.

Tiểu cô nương mặc váy, lộ ra hai đùi thẳng tắp tuyết trắng, đạp một đôi giày xăng đan nho nhỏ, cổ chân trắng nõn thon gầy, có thể nắm bằng một tay.

Dưới váy.....!
Vi Nhi Pháp lập tức cúi thấp đầu, trong đầu trống rỗng, hai tai nóng bỏng.

.......Nó không cố ý nhìn mà!!!
"Nghe nói có nhiều lắm, cái gì mà tiểu công chúa của Lam gia, đại tiểu thư Vệ gia, à à, nghe nói một hot girl nổi tiếng trên mạng gần đây là Ny Ny cũng có chuyện xưa mờ ám với Vương thượng......"
Vi Nhi Pháp: "........................"
Những người này là ai!! Ny Ny lại là cái gì? Mấy người trước đó còn chưa tính, người cuối cùng căn bản nó ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua!
"Bất quá những người này, phần lớn đều là tự tiết lộ, lời đồn đều sinh động như thật, cũng không biết thiệt hay giả, dù sao Vương thượng chưa từng đáp lại......Đương nhiên, cũng chưa từng phủ nhận."
Vi Nhi Pháp vốn luôn trầm mê đánh giặc cọ cọ mắt cá chân Hạ Ngư, không cam lòng kêu một tiếng.

Nó căn bản không biết trên mạng dĩ nhiên có mấy thứ này!!!
"Lại nói, người có được sự ủng hộ cao nhất là vị Kim Vũ của Kim gia." Ngưu thẩm giúp Hạ Ngư thu thập, nói: "Đó cũng là một vị đại nhân cực kỳ tôn quý lại giỏi giang, thuộc phái chủ hoà, nghe nói suýt chút nữa đã lên Vương vị."
Vi Nhi Pháp chợt khựng lại.

Kim Vũ......!
Một cỗ sát ý nồng đậm trong nháy mắt bao phủ trái tim Vi Nhi Pháp, nhân tố bạo động bởi vì cảm xúc, lại bắt đầu cuồn cuộn sôi trào.

Hạ Ngư bị cọ có điểm ngứa, khoé miệng cong lên, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó: "Đừng cọ nữa, ngứa quá."
Động tác của tiểu cô nương thực ôn nhu.

Thân thể vốn vì nhân tố bạo động mà cứng ngắc của Vi Nhi Pháp, thế này mới chậm rãi mềm xuống.

Nó nghĩ, không sao cả, Kim Vũ nợ mình, nó sẽ từng bước từng bước đòi lại.

Hiện tại quan trọng nhất là.....ở trước mặt Vương hậu tương lai, tẩy trắng cho mình!!
"Đáng tiếc trùng tộc như hổ rình mồi, hoạ ngoại xâm khắc nghiệt, tứ đại gia tộc bức thiết cần một hậu thuẫn cường đại để bảo toàn đế quốc, vì thế Vương thượng dũng mãnh vô địch mới được đỡ lên Vương toạ."
"Oa, vậy Vương thượng nhất định đánh giặc rất lợi hại." Hạ Ngư nói.

Trong nháy mắt Vi Nhi Pháp có điểm kiêu ngạo.

Nó đương nhiên siêu lợi hại.

"Kia là chuyện đương nhiên." Ngưu thẩm kiêu ngạo đáp: "Vương thượng của chúng ta ấy à, không ai địch nổi đâu!"
"Nhưng Vương thượng rất chán ghét quản lý nội chính." Ngưu thẩm nói: "Cho nên bình thường sẽ đem nội chính giao cho Kim đại nhân toàn quyền quản lý.


Bệ hạ chủ ngoại, Kim đại nhân chủ nội."
Hạ Ngư vuốt mèo nhỏ, kỳ thật đối với giai cấp thống trị của thế giới này thống trị thế nào nàng không cảm thấy quá hứng thú, nàng nghiêng nghiêng đầu: "Nếu Vương thượng thích Kim tiểu thư, vậy chủng tộc của Kim tiểu thư là gì?"
"Kim điểu." Ngưu thẩm đáp: "Hậu duệ của phượng hoàng trong truyền thuyết."
"Oa, vậy thì Vương thượng cũng là chim?" Hạ Ngư chống má: "Nhưng ta không thích chim."
Trước kia thường xuyên có hải âu ở bên bờ biển bắt cá ăn.

Khi nàng còn chưa mở linh trí, suýt chút nữa đã bị cắp đi mất.

Vi Nhi Pháp đen mặt: "............................"
Không phải chim!!!
Không phải!!!
Nó không có cách nào giận Hạ Ngư, đành phải phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp với Ngưu thẩm, lộ ra móng vuốt sắc bén.

Lại nói linh tinh, nó sẽ giết trâu!
Ngưu thẩm: "Con mèo này của ngươi nên cắt bớt móng vuốt."
Hạ Ngư nhìn thoáng qua, cũng kinh ngạc hô: "A, móng vuốt dài quá, quả thật nên cắt bớt."
"Chẳng qua không sao đâu Ngưu thẩm, nó siêu cấp ngoan, không cắn người cũng không cào người." Hạ Ngư sờ sờ đầu Vi Nhi Pháp, cười đến ấm áp: "Nó là con mèo ngoan nhất ta từng thấy."
.......!
Vi Nhi Pháp: "......."
Nó chậm rãi thu hồi móng vuốt.

.......Quên đi.

Nhưng nó không có đối tượng!! Cũng không phải chim!! =皿=
Chào tạm biệt Ngưu thẩm, kí gửi đồ đạc, Hạ Ngư mang theo Vi Nhi Pháp đi đến nhà mới.

Căn nhà mới có vị trí địa lý tốt lắm, ba phòng ngủ một phòng khách, ở gần khu có phong cảnh, bắt ánh sáng cũng xuất sắc, trang hoàng màu xanh lục tươi mát, cái loại chỉ cần xách đồ vào ở được luôn, thế nhưng lại còn tặng kèm theo một quản gia người máy.

Có thể tuỳ ý sửa chữa màu sắc trang trí cùng bố cục nội thất, Hạ Ngư thích vô cùng.

Ở một nơi tấc đất tấc vàng như chủ thành, một căn hộ thế này cần thật nhiều thật nhiều tinh tệ, xem ra Bạch gia cũng dụng tâm.

Người máy quản gia tên Tiểu Quả, là một cái máy hình tròn giống một quả cầu, có rất nhiều chức năng.

Sau khi đồ đạc được gửi đến, Hạ Ngư liền thấy Tiểu Quả vươn bốn cái móng vuốt bằng máy từ trong thân thể ra, mở bọc đồ, bắt đầu gọn gàng ngăn nắp phân loại bày biện theo bố cục tốt nhất.

Cái ổ nhỏ của Hoan Hỉ được nó đặt ở ban công.

Hạ Ngư ôm Hoan Hỉ, nhìn xem đến mùi ngon.

Cho tới giờ nàng cũng chưa gặp qua thứ hay ho như thế, quả thực còn chơi vui hơn yêu thuật.

Vi Nhi Pháp không hiểu một con người máy rách nát như thế có gì đẹp mắt, lại có thể làm Hạ Ngư nhìn xem vui vẻ đến vậy, ngay cả nó cũng không thèm nhìn nữa.

Thứ đó ở Vương tinh quơ một phát cả đống, đôi khi nàng ngại ồn, lúc đau đầu còn đập nát vô số nữa cơ.

Vi Nhi Pháp bất mãn mình bị bỏ quên, duỗi duỗi móng vuốt, cọ cọ ngực Hạ Ngư: "Meow meow ~"
"A, suýt nữa quên ngươi." Hạ Ngư phục hồi tinh thần, cười tủm tỉm vuốt vuốt đầu nó.

Vi Nhi Pháp vừa lòng nheo mắt, thoải mái thay đổi tư thế trong lòng nàng.

Thật tốt.


Chờ Tiểu Quả thu xếp nhà mới xong, đã qua giờ trưa.

Hạ Ngư ôm mèo nhỏ, lười biếng nằm trên sô pha, phơi nắng.

Trên bàn bày một tách cà phê thơm nồng.

Vi Nhi Pháp cảm thấy loại cảm giác này thật thoải mái cực, nó đặc biệt thích hương vị trên người Hạ Ngư, chỉ cần rúc bên Hạ Ngư, cảm giác đau đầu do nhân tố bạo động gây ra đều sẽ bị hương vị trong veo dụ hoặc trên người nàng trấn an, tan thành mây khói.

Lúc ở Vương tinh, nó chưa từng một lần ngủ an ổn.

Nhưng ở bên Hạ Ngư, Vi Nhi Pháp cảm giác mình hiện tại có thể ngủ được.

Nhưng nó không nỡ ngủ.

Nó muốn thanh tỉnh ở cùng Hạ Ngư một lát, nhìn nàng nhiều một chút, lại nhìn nhiều hơn một chút.

Tốt nhất có thể vẫn một mực nhìn như thế thật lâu.

Mà Hạ Ngư, tuy không biết Vi Nhi Pháp suy nghĩ cái gì, nhưng nàng đã hạnh phúc không kiềm được.

Giấc mộng của nàng gần như đã thành hiện thực được hơn nửa, có nhà của mình, có tiền, mà quan trọng nhất là, có mèo!!
Hạ Ngư ôm mèo lăn ở sô pha, hạnh phúc làm cá mặn một lát, bỗng nhiên nhớ tới lời Ngưu thẩm nói.

Phải rồi, móng vuốt của mèo nhỏ dài quá, phải cắt bớt.

Tuy mèo nhỏ thực ngoan, nhưng lúc xù lông, cũng sẽ cào người.

Nàng không có kinh nghiệm cắt móng vuốt cho mèo, bởi vậy sau khi hỏi Tiểu Quả, liền dẫn theo mèo đi đến cửa hàng thú cưng.

Nhưng đến cửa, Hạ Ngư bỗng nhiên nghĩ tới những gì đã xảy ra ở bệnh viện.

Tình trạng kỳ thị ở đây nghiêm trọng đến thế, trực tiếp đi vào thế này khẳng định không được.

Vi Nhi Pháp nằm trong rổ, không hiểu vì sao đang nằm ườn ở sô pha phơi nắng, lại đột nhiên bị bỏ vào rổ mang ra ngoài.

Thẳng đến khi nó thấy Hạ Ngư đi tới một tiệm thú cưng, hơn nữa lại còn đứng ở cửa do dự.

Vi Nhi Pháp: "......"
Một cỗ cảm giác bất an nồng hậu trong nháy mắt bao phủ Vi Nhi Pháp.

.......Hạ Ngư đến tiệm thú cưng để làm gì?
Muốn bán nó sao?
Không không không không không thể nào!!!
Vậy vậy chẳng lẽ là, muốn......mua thú cưng?
Vì cái gì muốn mua!! Có một mình nó còn chưa đủ sao!!?
Chẳng lẽ......chẳng lẽ Hạ Ngư chê nó không đủ dính người? Muốn mua một con nhu thuận ngoan ngoãn hơn.....!
Nhưng nó cũng thực dính người mà!! Chẳng lẽ nó không đủ ngoan!!?
Vi Nhi Pháp trợn trừng với tiểu sao biển núp dưới mấy vỏ ốc, tiểu sao biển đã bị nó đạp nứt tới bốn lần từ sau khi nó khôi phục khoẻ mạnh.

Tiểu sao biển: "................." Ngươi đừng đạp ta nữa mà!! t皿t
Vi Nhi Pháp một chân đạp lên tiểu sao biển.


Không, nó ngoan mà! Nó hiện tại có thể thực dính người!!
Vì thế Vi Nhi Pháp ý thức mình lâm vào nguy cơ, thấy Hạ Ngư lại đứng trước cửa tiệm thú cưng do dự một lúc, rồi đi mất.

Hạ Ngư nghĩ, nàng vẫn nên tự mình tìm cách thôi.

Vi Nhi Pháp: "........"
Trong nháy mắt Vi Nhi Pháp cảm thấy hình như mình diễn hơi nhiều.

.......!
Nhưng mà, hiện tại Hạ Ngư đã có tiền, nếu nàng thật sự muốn nuôi thêm thú cưng thì phải làm sao bây giờ?
Vi Nhi Pháp chỉ vừa nghĩ đến đó.......!
Vi Nhi Pháp quyết đoán đem con mèo thứ hai mà Hạ Ngư muốn nuôi bóp chết ngay trong nôi ở trong đầu mình.

Một núi không thể có hai hổ, một cá không thờ hai chủ!! Hạ Ngư là của nó, ai cũng không được phép cướp, hừ!!
Hạ Ngư đi đến tiệm thú cưng không có kết quả, nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm muốn cắt móng vuốt cho Hoan Hỉ, vì thế ở trên mạng tìm hướng dẫn, mua chiếc kéo nhỏ đặc biệt để cắt vuốt mèo.

Vi Nhi Pháp còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi sẽ có con mèo thứ hai.

Vì thế Hạ Ngư phát hiện, mèo nhỏ lúc sinh bệnh thực thích cuộn trong ổ, sau khi hết bệnh rồi cũng có vẻ lười biếng, giờ lại bỗng nhiên tích cực.

Ví dụ như khi nàng ở trên giường tra tìm xem nên làm thế nào cắt móng cho mèo, lại bỗng cảm thấy mắt cá chân ngứa ngứa, nhìn xuống dưới, lại thấy một con mèo tam thể nho nhỏ tựa bên chân mình, cái đuôi mềm mại quấn quýt lấy ngón chân nàng, đôi đồng tử kim sắc ướt át nheo nheo lại, sau đó đối với nàng, phát ra một tiếng "meow meow~" mềm mềm.

Vi Nhi Pháp cố ý giả nai: Không được tìm con mèo khác nha đồ khốn!! Ta cũng thực dính người đó!! =皿=
Hạ Ngư: "......................."
Má ơi!!
Ngươi đáng yêu đến vậy mẹ ngươi biết không!!
Nhìn ánh mắt ngơ ngác của tiểu cô nương, Vi Nhi Pháp bỗng nhiên có điểm bất an.

Nó nghĩ đến trước kia trong lúc vô tình nhìn đến trong sách nói, tình cảm gì đó mà quá chủ động sẽ trở nên thực rẻ mạt......!
......!
Có phải nó quá chủ động không?
Vi Nhi Pháp lao vào quang não tra tìm nữa ngày, bắt đầu lâm vào bất an thật sâu.

(*lên hỏi chị gu gồ =]])
Móng vuốt của nó chậm rãi từ trên đùi tiểu cô nương rút xuống, bắt đầu thâm trầm nghĩ, hiện tại giả vờ cao lãnh, còn kịp không nhỉ.........!
Nhưng mà nó vừa rút lại móng vuốt, toàn bộ thân mèo xoay tròn quay cuồng!
Hơi thở ấm áp ngọt nị từ bốn vương tám hướng bao vây lấy nó, tiểu cô nương ôm nó vào lòng, ở trên giường lớn lăn lại lăn.

Vi Nhi Pháp:!!!!
Tiểu cô nương ở nhà ăn mặc tuỳ tiện, trên thân là một cái áo ngắn màu hồng nhạt mềm mại, dưới thân là quần ngủ ngắn ngủi, chân dài trắng nõn thẳng tắp, lúc lăn lộn, lộ ra vòng eo tinh tế chỉ cần một vòng tay là ôm chặt.

Cứ vậy ôm nó lăn một vòng, thanh máu Vi Nhi Pháp liền bằng không.

Lăn một vòng như thế còn chưa đủ.

Tiểu cô nương dùng hai má mềm mại nhẵn nhụi cọ cọ lỗ tai mẫn cảm của nó, ý đồ xấu xa còn thổi vào tai nó một hơi.

Sau đó làm bộ như bá đạo tổng tài, đè thấp tiếng khàn khàn thì thầm: "Tiểu yêu tinh nha, sớm hay muộn cũng có một ngày ta chết trên người ngươi."
Vi Nhi Pháp:!!!!!!
Thân là thú nhân bậc chín cường đại nhất trên đế quốc, nó vốn ngũ cảm sắc bén, tiểu cô nương hô hấp nhợt nhạt, lại dựa vào gần thế, hơi thở ôn nhu dụ hoặc trên người nàng thật muốn mạng Vi Nhi Pháp.

Vi Nhi Pháp cảm giác trái tim mình quả thật sắp ngừng đập.

Đừng dựa vào, đừng dựa vào gần vậy, đừng.....!
Ta cũng muốn chết trên người ngươi ah.

Hạ Ngư giả bộ bá đạo tổng tài một lát, cảm thấy thú vị cực, nhất là mèo nhỏ còn như đại cô nương thẹn thùng, vẫn không nhúc nhích, đôi đồng tử kim sắc trợn to, trong mắt tràn đầy hình bóng nàng.

Nàng ha ha ha nở nụ cười, lại ôm nó ở trên giường lăn vài cái: "Hoan Hỉ ngươi thẹn thùng à? Ha ha ha ha ngươi chơi vui quá! Ngươi xấu hổ sao? Tai ngươi đỏ kìa? Mau tới đây cho ta xem!"
Lúc tiểu cô nương lăn lộn, áo ngủ ngắn ngủn bị vén lên, lộ ra vòng eo tuyết trắng, cùng một chút dấu vết của áo ngực.


Vi Nhi Pháp: "......!!!"
Ai thẹn thùng!!!
Ai mà xấu hổ chứ!!
Ta không ngượng mà!! Ngươi mau mặc quần áo vào cho trẫm a a a a!!
Trẫm muốn chết!!
Vi Nhi Pháp lộ ra vẻ hung ác, răng nanh sắc bén lộ ra, ý đồ doạ tiểu cô nương.

Ở trước mặt một con mèo xa lạ không được tuỳ tiện như vậy!!
Ở ở ở ở trước mặt nó cũng cũng cũng không cho tuỳ tiện như thế!!
Nhưng mà Hạ Ngư mới không sợ, dĩ nhiên híp mắt, đưa tay sờ tai nó.

A a a a tai cũng mềm quá mềm quá mềm quá, thoải mái quá!!!
Hạ Ngư sờ nghiện.

Vi Nhi Pháp bị sờ thi thường dễ chịu, nó vốn chỉ giả vờ hung dữ, quyết đoán không khống chế được bản tính, theo bản năng dùng hai má cọ cọ ngón tay tiểu cô nương.

Hạ Ngư:!!!
Khiến Hạ Ngư thấy cưng muốn chết, lại ôm nó lăn lộn khắp nơi.

Vi Nhi Pháp chân sau vừa đạp, kết quả đạp lên cái bụng bằng phẳng của tiểu cô nương, nó theo bản năng lại đạp đạp, mềm.......!
.......!
Mềm!!!
Vi Nhi Pháp lại đạp hai cái.

......Mềm quá.

......Chơi vui ghê.

......!
Vi Nhi Pháp phục hồi lại tinh thần, cảm thấy xấu hổ đến toản bộ thân mèo nóng lên.

Chơi vui cái đầu ý!!! Nó thế nhưng lại có sở thích đạp bụng người ta??!
Hạ Ngư không nhịn được, bật cười, bắn cái đầu nó, dùng giọng mũi có điểm làm nũng nói: "Hoan Hỉ hư quá đi, thích đạp bụng người ta."
Ngữ điệu mềm mại quyến rũ.

Vi Nhi Pháp ngơ ngác nhìn tiểu cô nương, theo bản năng đi tới trước.

Nó nhẹ nhàng dẫm lên thân thể nàng, nhưng mỗi bước, đều như dẫm nát trái tim nó.

Từ nay về sau thiết huyết hoá thành ôn nhu quấn quýt, lạnh như băng hoà tan thành một dòng nước ấm.

Vi Nhi Pháp dẫm lên ngực Hạ Ngư, cái đuôi nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, cọ cọ cằm Hạ Ngư, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Ánh mặt trời ấm áp tiến vào từ ngoài cửa sổ, nó cứ thế ngồi trên ngực nàng, đôi đồng tử kim sắc bẩm sinh mang theo nét ngạo mạn cùng tao nhã cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm, nhưng sắc lông ấm áp xinh đẹp, lại như vì Hạ Ngư mà sinh ra trên đời.

Hạ Ngư nhìn nhìn, hàng lông mi dài khẽ run, nàng đưa tay, nhẹ nhàng ôm chặt nó, khoé miệng không kiềm được nhếch lên.

Phù sinh hữu mộng, chúng sinh có ngươi.

(*Đại khái là: Kiếp phù du có mộng, giữa biển người có ngươi)
Thế giới này.

Thực ngọt nha.

Hết chương 22.1
- ------------------------------
Bách Linh: Chương này dài quá nên chia làm 2 nhé.

Mỗi lần đọc truyện này có cảm giác bị tiểu đường =]] coi như cân bằng tâm lý sau khi edit cái bộ [Ái tình quy hoa cục], u ám bi thương gì đâu =]]
Con trai Mochi chào cả nhà, cuối tháng sau còn tròn 2 tháng tuổi rưỡi sẽ được về với mẹ.