Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 61: 61: Gông Cùm Xiềng Xích Hai





Mãi cho đến phóng viên rời đi, Mạc Thiên Hằng mới xoa xoa thái dương, xoay người vào phòng.

-“Không ngủ?”
Mạc Thiên Hằng biết rõ còn cố hỏi, nhưng Diệp Tiêu không có cảm thấy chán ghét, cô híp híp mắt, nhìn về phía Mạc Thiên Hằng.

-“Bên ngoài ầm ỹ như vậy, anh bảo em ngủ như thế nào?” Cô chậm rãi nói.

Mạc Thiên Hằng hơi hơi nhíu nhíu mày, cũng không giận, nói:
-“Xem ra những lời nên nghe em đều đã nghe được, bất quá cũng đừng trách anh không nhắc nhở em, buổi tối, em nhất định không thể ngủ, hử?”
Anh khom người, từ trên cao nhìn xuống, tiến khuôn mặt anh tuấn kia đến trước mặt Diệp Tiêu, thời điểm nói chuyện, giọng nói tà mị, vươn ngón tay thon dài cầm lấy cằm hơi nhọn của Diệp Tiêu.

-“Mạc Thiên Hằng, anh cầm thú…..đáng chết!”
Diệp Tiêu cắn chặt răng, lúc này liền minh bạch lời anh nói, bên trên khuôn mặt nhỏ rối rắm không tự giác nhiễm lên một chút đỏ, hàm răng khẽ cắn môi dưới.

-“Ừ?”
Anh nheo nheo đôi mắt sâu thẳm,
-“…Em yêu, em hiểu sai rồi!”
-“Hừ!”
Diệp Tiêu tức giận liếc anh, hiện ra vài phần bất đắc dĩ, quay đầu đi chỗ khác, ngay sau đó chợt nghe được giọng nói hùng hậu của Mạc Thiên Hằng,
-“Cho nên em đây là đang mất hứng anh không tính toán buổi tối muốn em?”
Anh tiếp tục nhẹ nhàng nói.

Có thế này Diệp Tiêu mới bừng tỉnh đại ngộ, chính mình là nhảy vào hố của Mạc Thiên Hằng.

Cô vươn cánh tay quàng ở trên cổ anh,
-“Mạc Thiên Hằng, anh dám bắt nạt em, em liền cắn chết anh!”
Nghe xong lời này của cô, Mạc Thiên Hằng cũng không giận, híp mắt lại, nói:
-“Như vậy......”
Anh nghĩ nghĩ, sau đó, đứng dậy, đóng lại cửa phòng nặng nề phía sau kia, Diệp Tiêu cả kinh, theo bản năng ôm chăn rụt lui vào trong giường.

Mạc Thiên Hằng từng bước ép sát, khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mặt cô.


-“Em yêu, không phải em nói muốn cắn chết anh sao? Anh không để ý em đổi chỗ cắn anh! Hơn nữa......”
Anh tận lực dừng một chút, Diệp Tiêu theo bản năng ngẩn ra, giây tiếp theo, liền nhìn thấy Mạc Thiên Hằng đi lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà ôm lấy cằm cô.

Cô cả kinh, lưng cương cứng, cực không tự nhiên nhìn anh.

Mạc Thiên Hằng nửa híp mắt,
-“Nếu mở ra chữ cắn, liền rất tốt!”
Lời vừa nói ra, một khắc khuôn mặt nhỏ trắng nõn rối rắm của Diệp Tiêu xấu hổ đến đỏ bừng, hàm răng gắt gao cắn môi dưới, hận không thể giơ tay có thể chụp chết anh.

Nói như thế nào, nam nhân chết tiệt này đều có thể nghĩ đến phương diện kia? Còn không chừng mực như thế......!
Cô giơ tay sờ sờ mặt, theo bản năng cúi đầu.

Mạc Thiên Hằng cười khẽ, thừa dịp cô không có phòng bị chính mình vươn tay, một tay đoạt đi cái gối đầu cô đang ôm trong lòng, Diệp Tiêu ngẩn ra, một đôi mắt đẹp tròn vo nhìn anh.

-“Mạc Thiên Hằng, anh làm gì!”
Thấy trong đôi con ngươi của anh đã nhiễm đầy tình dục, Diệp Tiêu cảnh giác hỏi.

-“Em nói đi?”
Anh dựa người, đầu lưỡi liếm môi cô, Diệp Tiêu cả kinh, muốn lui về phía sau, ai biết một cái chân thon dài hữu lực của Mạc Thiên Hằng đã chặn lên, để cô ở đầu giường, muốn trốn cũng không thể trốn.

-“Em đã nói gì đâu......”
Diệp Tiêu chột dạ nhìn mắt anh, lấy một tay đẩy anh ra.

-“…Anh tác cầu vô độ như vậy thật sự không thích hợp......”
Cô thật cẩn thận nói.

Nhưng Mạc Thiên Hằng chỗ nào tùy vào cô thích hợp hay không thích hợp, ngược tay lại ôm lấy cô vào trong lòng, cả người cũng đã áp ở trên người cô.

Diệp Tiêu không tự giác rụt lui về phía sau.

-“Khụ khụ, anh......”

Nói còn chưa xong, Mạc Thiên Hằng lại lần nữa hôn môi cô, lúc này đây bàn tay to của anh nhấn ở ót cô, không có cho cô đường sống phản kháng, Diệp Tiêu bất mãn, vươn ra ngón tay đi nhéo anh.

Ai biết, cơ bắp trên người Mạc Thiên Hằng thật chặt, cô bị đau, trong lúc nhất thời tội nghiệp mở to đôi mắt đẹp nhìn Mạc Thiên Hằng.

Mạc Thiên Hằng nao nao, bộ dáng này của Diệp Tiêu khiến cho anh đau lòng.

Anh nhẹ nhàng mà nới tay, ôn nhu hỏi:
-“Như thế nào?”
Diệp Tiêu không nói chuyện, nghĩ rằng, chính mình chính là há mồm cắn anh, một thân cơ bắp kiên cố này cô cũng không có cách mà.

Càng nghĩ càng mệt, cô lại càng phát ra bất mãn.

-“Mạc Thiên Hằng, anh hỗn đản, anh bắt nạt em!”
-“Anh bắt nạt em thế nào?”
Mạc Thiên Hằng híp mắt, cứ việc trong lòng biết ngày hôm qua cô là lần đầu tiên, chính mình cần khắc chế, nhưng anh chính là nhịn không được.

Cô gái này, căn bản chính là một tiểu yêu tinh.

Luôn miệng không cho anh chạm vào cô, nhưng là......!
Cô mê người như vậy, anh tốt xấu cũng là một nam nhân bình thường, nhiều năm thật vất vả chiêm nghiệm như vậy, lại muốn anh khắc chế, cùng muốn mạng của anh không có gì khác nhau đi!
-“Em mặc kệ, anh chính là bắt nạt em!”
Diệp Tiêu càng nói càng ủy khuất.

-“…Cơ bắp cứng rắn như vậy, tay rất đau, anh có biết hay không!”
Mạc Thiên Hằng dở khóc dở cười.

Cầm lấy ngón tay có chút phiếm hồng của cô, thấp giọng dỗ cô.

-“Được rồi, không có việc gì, anh không tốt......”
Giọng nói còn chưa nói xong, chợt nghe được ‘Thùng thùng thùng’ một trận tiếng đập cửa nặng nề.


Ngay sau đó, không đợi Mạc Thiên Hằng mở miệng nói chuyện, chợt nghe được ngoài cửa một thanh âm truyền vào,
-“Tổng tài, khẩn cấp để ý tới sắp bắt đầu!”
Người nói chuyện không phải người khác, đúng là Jack thư ký mới tới thực tập của Mạc Thiên Hằng.

Cửa phòng cách âm năng lực không tốt, vừa mới lời Mạc Thiên Hằng nói với Diệp Tiêu, anh cơ hồ đều nghe vào trong lỗ tai.

Thời điểm nói chuyện, có chút nhịn không được, muốn cười.

Ai cũng chưa nghĩ đến, ở trên thương trường mạnh mẽ vang dội Mạc tiên sinh, thế nhưng làm nũng ở trước mặt Diệp Tiêu.

Nghe xong thanh âm ngoài cửa, mặt Diệp Tiêu càng đỏ hơn, cực kỳ giống một quả táo chín.

Mạc Thiên Hằng cười khẽ, hôn hôn vành tai cô.

-“Chờ anh trở lại!”
Lúc anh nói chuyện, cũng đã đứng dậy, trái lại tự sửa sang lại áo chính mình, Diệp Tiêu giận dỗi liếc mắt trừng anh, tùy tay nắm lên gối đầu bên cạnh liền ném anh.

-“Mạc Thiên Hằng, anh lăn ra xa cho em!”
Cô cơ hồ là đang rít gào, thật sự là lầm lên nhầm thuyền giặc, sớm biết rằng Mạc Thiên Hằng tác cầu vô độ như vậy, lúc trước cô nên đưa anh cho Diệp Vũ.

Đương nhiên, đó là không có khả năng!
-“Đánh là thương, mắng là yêu, anh biết!”
Mạc Thiên Hằng nheo nheo một đôi con ngươi sâu thẳm, trên mặt ý cười dũ phát rõ ràng.

Anh thích Diệp Tiêu như vậy, không có vừa mới bắt đầu cái loại lạnh lùng này, ngẫu nhiên sẽ thẹn thùng, sẽ tức giận, cũng sẽ lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

Đúng rồi, đây mới là gia đình mà anh khát vọng.

-“Lăn!”
Thời điểm Mạc Thiên Hằng lưu luyến vì cô đóng cửa lại, Diệp Tiêu còn ác ngữ gia tăng, cô quả thực hoài nghi tiết tháo của Mạc Thiên Hằng đều đã bị chó ăn.

Đi ra văn phòng, Mạc Thiên Hằng lập tức lại khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, Jack còn đang một bên cuồng tiếu, không có phát hiện quanh thân Mạc Thiên Hằng hàn khí đang không ngừng gia tăng.

-“Cười đủ chưa?”
Giọng Mạc Thiên Hằng trầm thấp hùng hậu vang lên ở sau lưng, sợ tới mức Jack lảo đảo một cái, té lăn quay ra, anh thật chật vật từ dưới đất đứng lên, cúi đầu, cung kính nhìn Mạc Thiên Hằng.


-“Đừng......!Mạc tổng......”
Anh ấp úng nói xong, trong lòng biết tự bản thân cực xui xẻo.

-“Ngày mai đi đổi cánh cửa này!”
Mạc Thiên Hằng cũng không có trách cứ anh, thuyết minh tâm tình cũng không tệ, Jack án tử mừng thầm, ai biết giây tiếp theo, Mạc Thiên Hằng trái lại đã tự mở miệng,
-“Bắt đầu từ ngày mai, cậu đi tới trước sân khấu, mỉm cười phục vụ, cười đủ rồi trở về!”
Anh chậm rì rì hạ xuống một câu, sau đó liền xoay người rời khỏi.

Jack vẻ mặt vô tội nhìn bóng lưng Mạc Thiên Hằng, việc này không thể trách anh mà?
Nhưng ai bảo anh quấy rầy người nào đó chiêm nghiệm nhã hứng đây? Jack chính là lại có nhiều câu oán hận, cũng không dám oán giận.

Cũng may, Mạc Thiên Hằng cũng không có bảo anh dọn dẹp rồi cút đi, anh cũng đã hẳn là nên cảm thấy vạn hạnh.

Mạc Thiên Hằng trái lại tự đi vào phòng họp, mà bên kia, vài nhân viên ngồi ở trước bàn làm việc đã kiềm chế không được.

-“Mạc tổng!”
Mạc Thiên Hằng vừa đi vào văn phòng, còn có người đưa ra dị nghị,
-“Phương án này thực hoàn mỹ không thể không nói, bất quá......”
Người nói chuyện đúng là bày ra bộ tổng giám, Chương Trình.

Trùng hợp, hắn cùng Trình Tuyết là đối thủ cạnh tranh có thực lực nhất năm nay.

-“Bất quá cái gì?” Mạc Thiên Hằng từ từ ngồi xuống, tựa vào ghế dựa.

-“Diễn viên Diệp Tiêu này tựa hồ không có bối cảnh gia đình gì! Tôi lo lắng cô ta sẽ ảnh hưởng hiệu quả của dự án này, nếu đổi đến trên người người khác, hiệu quả hẳn là sẽ rất tốt!”
Chương Trình híp mắt, hoàn toàn không biết dự án này là Mạc Thiên Hằng tự tay bày ra.

Mục đích rất đơn giản, anh phải trợ giúp Diệp Tiêu trở nên cường đại.

Chờ có một ngày cô thật sự có thể cùng chính mình kề vai chiến đấu, cô mới thật sự sẽ không lại lùi bước.

-“Hả......”
Mạc Thiên Hằng cười khẽ, nhấp một ngụm cà phê đặt ở trước mặt, ánh mắt chậm rãi dừng ở trên mặt Chương Trình.

-“Chương tiên sinh có người thích hợp hơn à?”