Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 42: 42: Tín Nhiệm Một





-“Tôi không sao, chị quay lại đi, gặp ở đường Hoa Lan!”
Cô đã không rảnh bận tâm, đối phương là người nào phái tới, nhưng cô biết, Diệp Mặc cùng phụ thân còn đang đợi chính mình.

Lạc Lạc vừa nghe lời này, cô bị dọa đến mạnh nhíu mày, cô không rõ ý trong lời của Diệp Tiêu, nhưng mà, giây tiếp theo, liền nhìn thấy, chiếc taxi kia thoáng qua bên cạnh mình, cô mạnh ngẩn ra, không nghĩ tới Diệp Tiêu thế nhưng mau như vậy liền thu phục được kẻ bắt cóc?
Mà đối với Diệp Tiêu mà nói, kiếp trước cô có học qua một ít thủ thuật phòng sói, hơn nữa, vật tùy thân mang theo đều có thể rất nhanh có công dụng, nếu không chính mình hôm nay thật sự rất khó mà thoát hiểm.

Thế nhưng, rất nhanh thời điểm xe chạy nhập vào trung tâm thành phố, cô lại gặp phiền toái.

-“Tiểu thư, thỉnh đưa ra bằng lái!”
Giao cảnh đã sớm theo dõi chiếc xe chạy siêu tốc này, tuy rằng không biết phát sinh cái gì, nhưng dù sao cũng phải tuân thủ trật tự giao thông.

Diệp Tiêu có chút quẫn, kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Sau đó mới ấp úng cười,
-“Thật xin lỗi thật xin lỗi, em vừa mới đi ra từ đoàn quay phim, đã quên mang bằng lái!”
Cô cười làm lành, không biết làm sao nhìn người trước mặt.


Nhưng giao cảnh kia căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng,
-“Tiểu thư, hành vi của cô thuộc loại điều khiển không kiểm soát, thỉnh cô đi theo chúng tôi một chuyến!”
Lời anh nói làm Diệp Tiêu gắt gao nhăn mày.

-“Thật có lỗi, em thật sự thực vội, có thể hay không......”
-“Thật xin lỗi tiểu thư!”
Giao cảnh không khỏi phân trần giữ xe của cô lại, sau đó, Diệp Tiêu bị mang về cục cảnh sát, phối hợp điều tra.

…..
Thời điểm Mạc Thiên Hằng tiếp điện thoại là anh đang họp, đây là lần đầu tiên từ mười năm thành lập Nhuệ Vũ đến nay, anh tiếp điện thoại ở trong hội nghị thường kỳ.

-“Thiên hằng......”
Thanh âm Diệp Tiêu thực nhỏ, giống như bị chặn trong yết hầu.

Thậm chí ngay cả chính cô cũng không nghĩ tới, thế nhưng người thứ nhất cô nhớ tới lại là anh, cô không có gọi điện thoại về nhà, Trần Hải bởi vì cao huyết áp bị đưa vào bệnh viện, Diệp Mặc không thể rời đi, trên cái thế giới này, thế nhưng rốt cuộc cô tìm không thấy người thứ hai có thể giúp chính mình trừ bỏ Mạc Thiên Hằng ra.

-“Như thế nào?”
Nghe giọng nói mềm yếu nhu nhược của cô, Mạc Thiên Hằng liền chợt ngẩn ra.

Sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi, sau khi cúp điện thoại, liền không chút do dự từ ghế tựa đứng lên, sau đó, ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên người Tiêu Hạo,
-“Tôi còn có chút việc, Tiêu trợ lý sẽ chủ trì hội nghị!”
Lời vừa nói xong, người liền vội vàng bước ra ngoài.

Tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều cả kinh, kinh ngạc nhìn một màn này, trong dĩ vãng Mạc Thiên Hằng là dạng người gì bọn họ rất rõ ràng, cho dù trời sập xuống, sự việc chưa có xử lý xong, bất luận kẻ nào đều thỉnh anh không được.

Bởi vậy mọi người cũng đều rất hiếu kỳ là ai có bản sự lớn như vậy.

-“Khụ khụ, hội nghị tiếp tục!”
Đứng ở trên đài Tiêu Hạo ho nhẹ hai tiếng, dựa theo Mạc Thiên Hằng phân phó tiếp tục nói xong đề án trong tay.
*** *** *** *** ***
Mạc Thiên Hằng mới vừa đuổi tới cục cảnh sát, Diệp Tiêu liền nhào vào trong lòng anh.


-“Không bị thương chứ?”
Mạc Thiên Hằng nhìn nhìn cô, trên đường đến đây anh đã gọi điện thoại cho Lạc Lạc, cái tên tài xế kia đã bị Lạc Lạc mang đi.

-“Không......” Lời của cô có chút nghẹn ngào.

Trong hốc mắt kỳ thật đã có chút nước, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia, lại làm cho Mạc Thiên Hằng đau lòng không thôi.

-“Nha đầu ngốc, không có việc gì!”
Thanh âm của anh, trầm thấp hùng hậu, mang theo từ tính cùng gợi cảm độc hữu, trong lúc nhất thời, khiến cho Diệp Tiêu không hiểu an tâm, trong hơi thở đó, là mùi nước hoa thản nhiên, xen lẫn hương bạc hà.

-“Mạc tiên sinh, hành vi của vị tiểu thư này thuộc loại điều khiển không kiểm soát, dựa theo luật giao thông.....”
Cảnh sát bên cạnh đang nói liền bị ánh mắt lạnh như băng của Mạc Thiên Hằng đánh gãy.

Anh bất an mím môi, ngay sau đó chợt nghe được Mạc Thiên Hằng nói:
-“Việc này giao cho luật sư của tôi!”
Anh nói xong, động tác vô cùng tự nhiên cởi áo khoác trên người, khoát lên đầu vai gầy yếu của Diệp Tiêu.

-“Chúng ta đi thôi, không có việc gì!”
Nghe xong lời anh nói, Diệp Tiêu ngẩng đầu lên, hỏi:
-“Có thể theo giúp em trở về nhà không?”
Gọi điện thoại Diệp Mặc luôn luôn không thông… tâm của cô cơ hồ đều nhanh từ trong cổ họng nhảy ra ngoài, thời gian chậm trễ càng nhiều, cô lại càng sốt ruột.


-“Trong nhà đã xảy ra chuyện sao?”
Mạc Thiên Hằng ôm bờ vai cô, hai người không nhanh không chậm đi ra ngoài, lần đầu tiên, kỳ thật Diệp Tiêu phát hiện cũng không chán ghét sự tồn tại của anh, cũng không chán ghét anh canh giữ ở bên người chính mình.

Như trước anh có thể thấy rõ tâm cô, làm cho cô tin tưởng anh.

-“Vâng, thời điểm trước khi đi Diệp Mặc điện thoại tới báo với em, nói ba bị cao huyết áp té xỉu!”
Cô cẩn thận mím môi, không biết báo việc này cho anh biết có tính là một loại tín nhiệm hay không?
-“Được!”
Mạc Thiên Hằng nói nhỏ, nhưng mà, ánh mắt lại dũ phát lãnh liệt.

Sự tình hôm nay không có khả năng là chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng Diệp Tiêu có ân oán với Diệp Vũ cùng Dương Vi, nhưng những người này còn không có giá trị nhắc tới, càng đừng nói quang minh chính đại bắt cóc Diệp Tiêu như vậy.

Khả năng duy nhất chính là, người này là vì anh, mới có thể xuống tay đối với Diệp Tiêu.

Hai người một trước một sau lên xe, mặt trời đã dần dần lặn, bàn tay to của Mạc Thiên Hằng gắt gao nắm tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, sườn mặt anh tuấn có vẻ có chút mơ hồ.