Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 4: 4: Tranh Chấp





Một đôi khớp xương tay của anh thanh thoát ngầm nắm lấy cằm Diệp Tiêu, khoảng cách gần trong gang tấc, lại để cho Diệp Tiêu có một loại cảm giác nói không nên lời, trên người anh lộ ra một cỗ hương thơm bạc hà nồng đậm, trên ngón tay cùng hơi thở tỏa ra một cỗ mùi hương yên thảo thản nhiên xen lẫn nói không rõ, không nồng đậm giống nước hoa.

Một đôi con ngươi thâm thúy kia, giống như lóe ra tinh quang, một chút ít đều đủ để cho người trầm luân.

-“Bộ dạng cũng không tệ!”
Anh lưu chuyển ánh mắt đen tối không rõ cuối cùng không hề báo trước dừng ở bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Diệp Tiêu, không trang điểm phấn son, cả người tản ra mùi thơm thản nhiên, như là hoa hồng.

Hai hàng lông mày nhập tấn, đôi mắt đẹp trong suốt giống như một đầm nước sâu thẳm, mũi cao thẳng, môi đỏ sẫm giống như anh đào, làm cho người ta có xúc động muốn cắn lên một cái, trên vành tai mang một hoa tai thủy tinh trong suốt.

Nhưng cố tình tính cách như vậy lại nhu thuận đáng yêu.

Diệp Tiêu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên người anh, nói:
-“Tiên sinh, tự tin của ngài là đến từ nơi nào, cảm thấy người người đều muốn trèo lên giường ngài à?”
Giọng nói chói tai mà lại bén nhọn dừng ở trong lỗ tai Mạc Thiên Hằng, nhưng anh lại không nổi cáu, chớp chớp lông mi anh tuấn, hỏi lại:
-“Nếu không phải nghĩ thay thế Diệp Vũ, như vậy xin hỏi tiểu thư, cô xông vào phòng tôi làm cái gì vậy?”
Trong giọng nói lạnh như băng mang theo vài phần ý cười như có như không, người này một khuôn mặt anh tuấn, có thể nói là tinh mỹ tuyệt luân không thể soi mói, ngay cả ở trong giới diễn viên cũng không có người nào sánh bằng, Diệp Tiêu chợt ngẩn ra.


Mạc Thiên Hằng, cái tên này, kỳ thật cô sớm có nghe nói.

Kiếp trước, cô chính là một tiểu diễn viên trong công ty Kỳ Hạ thuộc giải trí Cảnh Thị, mà Mạc Thiên Hằng là tổng tài mặt lạnh một tay che trời đứng đầu trông nom công ty truyền thông Nhuệ Vũ, mà Nhuệ Vũ lại đứng đầu trong vòng diễn nghệ.

Nghe xong lời anh nói, Diệp Tiêu có chút không biết như thế nào trả lời, hàm dưới bị bàn tay to của anh niết sinh đau.

-“Tôi đi nhầm, không thể sao?” Cô cố gắng trấn định, đúng lý hợp tình nhìn nam nhân trước mặt.

-“À? Khéo như vậy!”
Mạc Thiên Hằng cười lạnh, đáy mắt kia có chút nhiếp hồn người nhìn, để cho Diệp Tiêu có loại quen thuộc nói không nên lời, lại không nhớ rõ đã gặp qua ở đâu.

-“Bằng không ngài cho là thế nào? Mạc tiên sinh......” Diệp Tiêu mặt không biểu cảm nhìn Mạc Thiên Hằng.

-“Ừ?”
Mạc Thiên Hằng nhíu mày, con ngươi anh tuấn giống như hắc diệu thạch trong bóng đêm, từ trong xoang mũi anh phát ra một tiếng hừ nhẹ, ngón tay hữu lực của Mạc Thiên Hằng nắm lấy cằm cô.

Một động tác đơn giản, lại cực hạn ái muội.

Hơi thở trầm trọng của nam nhân lúc này đã có thể tinh tường nghe được, ngực kiên cố hữu lực của anh tựa hồ cách cô càng ngày càng gần.

Diệp Tiêu cả trái tim ‘bùm bùm’ đập, sợ anh lại làm ra chuyện gì.

-“Tiên sinh, ngài cảm thấy tôi sẽ ngã vào lòng đối với một người bụng đói ăn quàng? Một nam nhân có thể cùng Diệp Vũ làm cùng nhau, không chừng có bao nhiêu bẩn!”
Cô cười lạnh liên tục, đã thấy Mạc Thiên Hằng mắt lạnh nổi giận, gắt gao ép cô để ở trên tường.

-“Nữ nhân, đừng quá kiêu ngạo!”
Mạc Thiên Hằng lạnh giọng cảnh cáo cô.


Diệp Tiêu há miệng thở dốc, muốn phản bác, chợt nghe thanh âm ở cửa vang lên,
-“Ngươi......!Các ngươi đang làm cái gì?”
Giang Ngọc đứng ở cửa, một đôi mắt đẹp tròn vo nhìn người trước mặt.

Giờ này khắc này, Mạc Thiên Hằng chỉ bọc một cái khăn tắm đơn bạc, mà sợi tóc Diệp Tiêu cũng bởi vì bị ép để ở trên vách tường, hiện ra vài phần hỗn độn, khoảng cách hai người gần trong gang tấc, hoàn toàn đủ để cho người khác sinh ra hiểu lầm.

Thừa dịp Mạc Thiên Hằng phân thần, Diệp Tiêu không chút do dự, lấy một tay để ở trên người nam nhân đẩy ra, Mạc Thiên Hằng lui về phía sau hai bước, đứng vững thân thể, có thế này mới lạnh lùng nhìn Giang Ngọc mặc một thân lễ phục màu đen đứng ở cửa.

-“Ai cho ngươi đi vào?” giọng nói của anh lạnh như băng đáng sợ, không giống thời điểm vừa mới cùng Diệp Tiêu nói chuyện, lộ ra nghiền ngẫm.

-“Hằng......!Em......”
Giang Ngọc có chút ủy khuất, tối hôm nay, có buổi tiệc tối quý tộc.

Cô đến, là muốn đi cùng với Mạc Thiên Hằng.

Thế nhưng, từ khi Mạc gia đáp ứng đám hỏi cùng với Giang gia, Mạc Thiên Hằng liền luôn luôn đối Giang Ngọc tránh không kịp.

Cô đi tới biệt thự muốn gặp Mạc Thiên Hằng, thời gian lâu, nam nhân này khen ngược, dứt khoát nhà cũng không trở về.

-“Tôi hỏi ngươi tới làm cái gì?”

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Thiên Hằng lúc này lãnh đến có thể vắt ra nước, thậm chí liền ngay cả Diệp Tiêu nhìn thấy đều cảm thấy phá lệ làm cho người ta sợ hãi.

-“Em......!Bá phụ nói tối hôm nay có buổi yến hội, bảo em cùng anh…!”
Giọng Giang Ngọc càng ngày càng nhỏ, cô lôi cha Mạc Thiên Hằng ra làm tấm mộc, trên thực tế, là chính cô đến.

-“Không phát hiện tôi đã có bạn gái sao?”
Ánh mắt Mạc Thiên Hằng âm đức tà tà nhìn hướng Diệp Tiêu đứng ở một bên.

Diệp Tiêu nhất thời cảm thấy da đầu run lên, sớm biết rằng là như thế này, Giang Ngọc vừa mới xuất hiện mình nên sớm chạy đi mới đúng.

-“Cái gì? Anh nói nữ nhân không có cấp bậc này là bạn gái anh à?”
Giang Ngọc không thể tin nhìn Diệp Tiêu, trong ánh mắt lộ ra nồng đậm khinh thường, vươn tay không lễ phép chỉ vào người trước mặt.
Dưỡng phụ Trần Hải không có tiền, bởi vậy Diệp Tiêu ăn mặc ngắn gọn, so sánh cùng kiện lễ phục màu đen trên người Giang Ngọc kia, váy hoa của cô căn bản chính là rác.
Mạc Thiên Hằng không chút để ý nhíu mày.
-“Giang Ngọc, cô cảm thấy tôi không có tiền đóng gói cô ấy?”