Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 24: 24: Bày Tỏ Tình Yêu Hai





Thậm chí liền ngay cả Mạc Thiên Hằng đều không biết chính mình vì sao nói ra lời như vậy, thật giống như có cái gì đó ở trong lòng anh mọc rễ nẩy mầm, không hiểu muốn có được Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà nức nở hai tiếng, mở một đôi mắt to ngập nước nhìn nam nhân trước mặt.

Anh như trước anh tuấn tiêu sái như thế, môi mọng gần trong gang tấc, giọng nói nhẹ nhàng mà lại mềm mại.

Cô há miệng thở dốc, muốn nói chuyện, thế nhưng, thiên ngôn vạn ngữ lại tạp ở cổ họng, trong lúc nhất thời, thế nào cũng nói không ra lời.

-“Đúng! ! Thực xin lỗi! ! ”
Cô nhẹ nhàng mà mở ra môi mỏng, đơn giản ba chữ, làm cho Mạc Thiên Hằng ngẩn ra.

Mạc Thiên Hằng nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bờ vai cô.

-“Lên xe ngồi một chút đi, ánh mắt đều đã sưng lên, hiện tại trở về, sẽ làm cho người nhà lo lắng!”
Anh vươn bàn tay to một chút một chút xoa tóc cô, mắt chống lại mắt cô, khóe môi nở nụ cười tươi càng thêm nồng liệt.

Diệp Tiêu không có phản bác anh, nhẹ nhàng mà gật gật đầu.

Ngắn ngủn một ngày, Mạc Thiên Hằng lại cứ như vậy đi vào trong lòng cô, nam nhân này như là mang theo một cỗ độc hữu ma lực, làm cho cô từng bước một luân hãm.


Anh kéo cánh tay cô, đi ra ngoài.

-“Khóc cái gì?”
Mạc Thiên Hằng lại lần nữa đã mở miệng, gió đêm nhẹ nhàng mà thổi bay vạt áo tây trang của anh.

Rất nhanh, hai người đã an vị ở tại trong xe.

-“Em! ! Vẫn là trở về đi! ! ”
Cô hí mắt, nhìn thời gian trên đồng hồ, đã không còn sớm.

Mạc Thiên Hằng cười khẽ, quay sang nhìn chăm chú vào cô.

-“Anh uống rượu, sẽ lái xe sao? Đưa anh trở về!”
Giọng nói của anh như trước trầm thấp, đưa chìa khóa xe tới trước mặt cô, Diệp Tiêu nao nao, nhíu mày nhìn nam nhân trước mặt.

Cô có bằng lái, bất quá là kiếp trước.

Sau khi trùng sinh, cô vẫn là cô gái mười chín tuổi, căn bản không có thời gian đi thi bằng lái.

-“Cầm đi!” Mạc Thiên Hằng không giả đăm chiêu nói xong, sau đó liền khom người chui vào trong xe.

Diệp Tiêu giật mình, theo sau bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiến vào trong xe, phát động xe.

Dựa theo Mạc Thiên Hằng chỉ đường, xe rất nhanh liền dừng ở dưới biệt thự của Mạc Thiên Hằng, nhưng là, đúng lúc này, dưới lầu có một bóng người lại làm cho Diệp Tiêu cả kinh.

Dương Thành Hải, lúc này chính ông bọc trong một cái áo bành tô đứng ở trong gió.

Ánh mắt, lướt qua một chút chán ghét, Diệp Tiêu yên lặng quay mặt đi.

-“Anh vào nhà đi, em đón xe trở về!”
Nhưng Mạc Thiên Hằng lại cười cười:
-“Không có việc gì, chạy xe trở về đi, lần khác đưa lại anh là được!”
Thấy kỹ thuật lái xe của Diệp Tiêu không kém, anh cũng không có lo lắng, Diệp Tiêu đang muốn mở miệng cự tuyệt, liền nhìn thấy Dương Thành Hải từ xa bước đến hướng bên này.

Diệp Tiêu nao nao, tiểu khu này thuộc loại tiểu khu của những hộ cao cấp, Mạc Thiên Hằng ở tại khu biệt thự tận cùng bên trong tiểu khu, vị trí tuyệt hảo, người chung quanh cũng không nhiều, Dương Thành Hải xuất hiện tại nơi này, chỉ sợ là tìm đến anh.

Ánh mắt, tránh không được hơn vài phần hận ý.


Cô quên không được, quên không được chính mình từng bị Tôn Hạo cùng Diệp Vũ liên thủ đưa đến trên giường Dương Thành Hải.

-“Nghĩ cái gì vậy?”
Mạc Thiên Hằng bàn tay to nhẹ nhàng mà xoa xoa má cô.

Diệp Tiêu phục hồi tinh thần lại, khẽ cười một tiếng.

-“Không, em không có bằng lái, nếu chạy xe của anh trở về, sợ là ở trên đường đã bị cản lại!”
Có Mạc Thiên Hằng ở trên xe tự nhiên không có sợ hãi gì, lại càng sẽ không có người xét hỏi xe.

Mà nếu chỉ có một mình cô, chỉ sợ cũng sẽ bị bắt về cục cảnh sát câu lưu mười lăm ngày.

Nghe cô nói như vậy, Mạc Thiên Hằng nao nao, trên mặt ý cười không giảm.

-“Vậy đừng trở về!”
Anh thực sự không ngờ, một người có thể lái xe thuần thục như vậy cư nhiên không có bằng lái, cảm thấy tránh không được lại đối Diệp Tiêu thêm vài phần tò mò.

Diệp Tiêu lắc lắc đầu, nói:
-“Thời gian thực không còn sớm, em đi về là được rồi, huống hồ có người giống như thật sự có việc tìm anh!”
Khi cô nói chuyện, nhẹ nhàng mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dương Thành Hải đứng ở cạnh bồn hoa cách chỗ xe đậu không xa.

Nhưng mà, lúc này đây, ánh mắt của cô lại bại lộ sở hữu tâm tư của cô, Mạc Thiên Hằng nheo nheo mắt, nhẹ nhàng mà nắm bàn tay nhỏ bé của cô lên khoát lên trên tay lái, nói:
-“Không vội, bên ngoài thời tiết mát, chờ anh tỉnh rượu rồi đưa em trở về!”
Anh thật giống như không thấy được người đứng ở ven đường kia.


Diệp Tiêu ngẩn ra, muốn rút tay về, nhưng mà, bàn tay to ấm áp hữu lực của Mạc Thiên Hằng lại gắt gao nắm lấy.

-“Thế nào lại lạnh như vậy?”
Giọng nói khàn khàn làm cho tim của Diệp Tiêu có chút đập mạnh và loạn nhịp, yên lặng nhìn nam nhân trước mặt.

Mạc Thiên Hằng chính là một người như vậy, rõ ràng là một câu nói dường như không có việc gì, nhưng lại có ấm áp nói không nên lời.

Cô không có trả lời Mạc Thiên Hằng, nhẹ nhàng mà cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại ngưng trọng.

Vậy mà đang lúc này, Dương Thành Hải luôn chờ ở bên ngoài, rốt cục không thể nhịn được nữa gõ kính cửa xe, sau đó ngượng ngùng cười.

-“Không muốn để cho anh xuống xe à?”
Ánh mắt cảnh giác của Diệp Tiêu lại bị Mạc Thiên Hằng thấy ở trong mắt, anh rõ ràng nhìn ra, đối với Dương Thành Hải có chút bất đồng là, trong ánh mắt của cô mang theo vài phần sợ hãi, cứ việc che giấu vô cùng tốt, nhưng mà lại giấu không qua được mắt anh.

Diệp Tiêu mím mím môi đỏ mọng, không nói chuyện, xem như cam chịu.

Nhưng mà chần chờ một hồi, cô lại đã mở miệng:
-“Anh đi đi, em! ! ”
Giọng nói bị Mạc Thiên Hằng đánh gãy, nam nhân cười cười nói:
-“Không quan hệ, ở trên xe cùng với em!”