Sủng Ái Độc Quyền Dành Cho Em

Chương 57




Chương 57:

“Chồng à, cám ơn sự giúp đỡ của anh…”

“Hửm?” Lục Cảnh Thần siết chặt lực tay ôm Diệp Uyển.

“Anh luôn ở bên cạnh âm thầm ủng hộ em, anh chính là động lớn lớn nhất của em!” Diệp Uyển an tâm tựa vào ngực anh, dường như chỉ cần có người đàn ông này bên cạnh, cho dù trời có sập xuống cô cũng không sợ.

“Ngày mai em sẽ đi kéo dài thời gian, sẽ không kí hợp đồng chính thức với họ.”

Trên con đường trở lại của cô, Lục Cảnh Thần sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất.

“Trên người em rất thơm…” Anh khẽ vuốt ve gò má cô, thâm tình thành thực.

Diệp Uyển cảm khái mỉm cười:”Em vẫn rất may mắn, ở thời điểm bất lực nhất có thể gặp được anh, là ông trời ưu ái em.”

“Vậy em chuẩn bị khi nào sẽ hủy hợp đồng?” Lục Cảnh Thần không muốn nhìn thấy Diệp Uyển lại bị người khác ức hiếp nữa.

“Để qua chuyện nãy đã…” Diệp Uyển còn không biết sau cùng chuyện này sẽ đi đến đâu, cô không dám trả lời chắc chắn.

“Đại Thiên có rất nhiều kế hoạch phát triển phù hợp với em. . . Ngày khác anh sẽ mang đến cho em chọn.”

“Em cảm thấy thực lực của mình vẫn chưa đủ.” Diệp Uyển thẳng thắn nói, cô vẫn cần luyện tập nhiều hơn.

Lục Cảnh Thần không tiếp tục khuyên ngăn nữa, thật ra thì Diệp Uyển có ký hợp đồng với Đại Thiên hay không không quan trọng. Quan trọng là những kế hoạch phát triển này của anh chỉ vì một mình cô mà lập ra.

Những chuyện này sau này bàn lại vẫn kịp.

Thế nhưng…

“Không cho phép em coi thường chính mình.”

Một giây kế tiếp, anh ôm lấy eo cô, động tác ôn nhu, bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được tình ý của đối phương.

Sau một hồi dây dưa quấn quýt, Lục Cảnh Thần khó khăn lắm mới buông tha cho cô: “Đi ngủ.”

Diệp Uyển bị anh hôn đến sắc mặt đỏ ửng, ngượng ngùng bọc chăn: “Ừm.”

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Diệp Uyển ăn sáng xong, thì ngồi lên xe của Lục Cảnh Thần chạy tới trường quay. Chị Hy và Tiêu Dĩnh đã đến trường quay từ sớm.

Nhưng Diệp Uyển vừa bước vào cửa, liền phát hiện bầu không khí không đúng lắm.

“Sao thế?” Cô đặt túi sách xuống, nhìn thấy lịch trình hoạt động trên bàn, hơi nhăn mặt: “Cái này là công ty đưa tới?”

Tiêu Dĩnh tiến lên, cực kỳ tức giận: “Chị chưa từng gặp qua chuyện nào quá đáng như vậy, đến bây giờ bọn họ vẫn muốn chèn ép người một cách triệt để, đem em đẩy lên trước hứng chịu mọi thứ, vừa nãy Hoắc Phong Lãng ngang nhiên dẫn Diệp Tâm ra ngoài.”

“Những người khác đâu?” Diệp Uyển không để ý đến lịch trình hoạt đông khắc nghiệt kia, sắc mặt bình tĩnh: “Hà Thư, nói với Hoắc Phong Lãng, bảo hắn ta một mình tới gặp tôi, nếu không tôi sẽ không tới phòng chụp ảnh.”

“Tôi đi ngay bây giờ!”

Mười phút sau, Hoắc Phong Lãng vội vã chạy tới, vừa vào cửa thì phê bình Diệp Uyển: “Các nhà quảng cáo đều ở bên ngoài, em sao lại không hiểu chuyện như vậy, thay quần áo đi ra ngoài!”

“Thay quần áo?” Diệp Uyển đá văng đống nội y dưới chân: “Muốn sai tôi mặc nội y đi ra ngoài, Hoắc Phong Lãng, anh còn là con người không?”

“Cái này làm sao? Em cũng đã sớm đồng ý chụp quảng cáo đồ nội y, không phải bây giờ em lại nói với anh muốn đổi ý chứ?”

“Tôi không làm được! Chuyện hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, tôi không cần hỏi cũng biết toàn bộ đều là chủ ý của Diệp Tâm đúng chứ?” Tạm thời điều chỉnh thứ tự chụp, thay đổi kiểu dáng đồ nội y, thứ đồ đưa đến tay Diệp Uyển căn bản không được coi là đồ nội y, chỉ là mấy sợi dây và vải vụn.