Ngày cuối tuần ở Việt Nam, cũng là ngày mà họ kết thúc tuần nghỉ dưỡng.
Trình Ảnh Quân dậy từ rất sớm, anh đứng loay hoay trong bếp làm bữa sáng cho Tình Phong.
Tâm trạng anh lúc ở gần cô, nhất là khoảng thời gian này cực kì thư giãn và rất thoải mái.
Anh rất hay cười vu vơ, nhất là mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ ngây ngô của Tình Phong trong các lúc chơi đùa.
Một vòng tay nhỏ xíu từ phía sau ôm tới, cô gái của anh tinh nghịch chui vào người anh rồi khom người đến nhìn món ăn thơm phức đang được xào đều trên chảo.
"Oa! Thơm quá đi!"
Anh cười, nghiêng đầu sang nhìn Tình Phong hỏi
"Muốn ăn không?"
Tình Phong như một đứa trẻ ngoan ngoãn mà gật đầu lia lịa.
Anh hơi đưa mặt mình về phía cô, trỏ tay vào gò má của mình rồi ra dáng hưởng thụ nói.
"Vậy trả phí cho anh đi!"
Cô cười cười, lườm anh một cái rồi hôn chụt lên gò má anh.
Hai người cùng nhau bày biện thức ăn ra bàn rồi ngồi ăn cơm cùng nhau, nói cười vui vẻ.
Sau khi ăn xong, cô đứng ở bếp rửa bát, vừa loay hoay với đống bát đũa vừa hát vu vơ.
Trình Ảnh Quân bất ngờ ôm cô từ phía sau, còn luồng tay vào trong váy ngủ của cô, khom người xuống hôn lên bờ vai trần.
Tình Phong biết anh lại muốn nghịch nữa rồi, cô né tránh cái hôn của anh, cười gượng.
"A Quân! Đừng nghịch nữa! Ở đây là nhà bếp đấy!"
Trình Ảnh Quân cười, hơi thở phả vào tai làm cô thấy ngứa ngáy lại có chút tê dại.
Tay chân cô bắt đầu muốn mềm nhũn ra, cầm cái bát thôi cũng không cầm vững.
Anh thổi vào tai cô, còn cắn nhẹ lên vành tai một cái rồi khẽ cười.
"Nhà bếp thì nhà bếp! Anh thích thì làm, không quan tâm đây là đâu cả."
"Tình Phong! Khi nào thì em mới mang thai, khi nào thì chúng ta có con?"
Câu hỏi này của anh làm cô đỏ mặt, ngượng ngùng không biết nên trả lời thế nào.
Xem ra trước đây cô nôn nóng như vậy là chưa đủ, vì bây giờ có người còn trông chờ vào một gia đình hoàn chỉnh hơn cả cô.
Trong lúc băn khoăn, Trình Ảnh Quân đã đột ngột nhấc bổng cô lên rồi xoay người lại, đặt cô ngồi trên cạnh bếp.
Tình Phong giật bắn mình, còn nghĩ mình suýt bị ngã mà bám sát vào người anh.
Nhưng cô trúng kế rồi, hai chân bị anh tách ra rồi đứng ép cô thật chặt, tay ôm lấy eo cô.
Anh nhìn cô, ánh mắt đen thẳm ấy bây giờ chắc chỉ toàn những hình ảnh đầy tham vọng trên cơ thể này.
Cô đẩy đầu anh qua một bên, hai chân cọ quậy.
"Thôi nào! Em chưa rửa bát xong."
Trình Ảnh Quân nhất quyết muốn động chạm vào người cô, anh mặc cho cô có ý né tránh, vẫn lao đến cắn vào cổ cô một cái, để lại dấu tích.
"Làm xong rồi rửa."
"Nhưng mà...!Ưm..."
Anh không để Tình Phong nói dứt lời, trực tiếp hôn dồn dập để tấn công cô, luồng lách mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô.
Nụ hôn này nhanh chóng làm cơ thể cô như sắp hoà tan, mềm nhũn đến mức điên đảo thần hồn.
Trình Ảnh Quân lợi dụng cơ hội tới, vén váy ngủ của cô lên rồi sờ soạng lung tung.
Tình Phong né sang bên trái thì anh hôn bên phải, né sang bên phải thì anh lại hôn bên trái.
Giọng của cô bị đứt quãng, vì những cái hôn khắp người của anh.
"A Quân...!Đừng...!Nghịch nữa..."
Âm thanh của thắt lưng rơi xuống làm Tình Phong giật mình mà lùi lại, nhưng vẫn không thoát được khỏi vòng tay của anh.
Cô bị anh tóm gọn trong tích tách, vuốt ve giống như đang nâng niu bảo vật.
Giọng anh thì thầm bên tai, rất êm cũng rất mê hoặc.
"Bé ngốc! Anh yêu em quá.
Yêu em đến sắp phát điên lên rồi."
Anh nói rồi vùi đầu vào hõm cổ của cô, chậm rãi tiến vào.
Trong cơn đau thoáng qua ấy, cô không rõ những gì mình vừa nghe là thật hay chỉ là hư ảo.
Anh hoàn toàn tỉnh táo, không có dấu hiệu của một người đang say.
Nhưng những gì mà anh nói ra, không giống với những lời anh vẫn thường hay nói.
Cô chưa từng nghe được, cũng chưa từng cảm nhận được sự tê dại khi anh nói như vậy.
Khi anh chạm vào da thịt cô, đi sâu vào bên trong cô, những câu nói ngọt ngào ấy ngày một nhiều hơn.
"Tình Phong! Anh yêu em.
Đời này của anh chưa từng si mê ai nhiều đến thế.
Anh bị em mê hoặc mất rồi.
Anh yêu em mất rồi."
"Chúng ta kết hôn nhé! Được không? Làm vợ của anh đi! Làm người mà anh yêu suốt đời."
Những chuyển động của anh trong cơ thể của Tình Phong vẫn không ngừng nghỉ, nhưng cô vẫn nghe thấy rất rõ những gì anh vừa nói.
Toàn thân tê dại, trong đầu lâng lâng một thứ cảm giác mãnh liệt của tình yêu.
Không đợi đích thân cô nói, chính miệng anh đã nói ra những lời mà bấy lâu nay cô luôn cất giữ trong lòng.
Anh nói yêu cô, ngày này lại nhiều hơn ngày kia một chút, bây giờ còn muốn kết hôn với cô.
Được làm vợ của người đàn ông mà mình yêu, còn gì hạnh phúc bằng?
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, quấn quít không rời mà dán môi mình lên môi anh.
Nụ hôn nồng nhiệt ấy làm cơ thể cả hai nóng dần lên, cùng với tiếng thở dốc.
Anh nhấc Tình Phong lên, thứ kia lại càng đi sâu vào bên trong làm cô không chịu được mà rũ người xuống bờ vai rắn rỏi.
"Ưm...!Đừng..."
Trình Ảnh Quân đổi địa điểm, đặt Tình Phong nằm trên sô pha, ngã lưng cô ra phía sau rồi lao đến hôn cô.
Mỗi một nơi anh chạm vào, mỗi một nụ hôn của anh đều khiến tim cô như tan chảy.
Cô như rơi vào cơn mê man bất tận của sự ngọt ngào.
"A Quân! Em yêu anh.
Em yêu anh."
....