Sủng Ái Độc Nhất Vô Nhị

Chương 40: 40: Vì Ai Vì Anh





Tình Phong không để A Tài khuyên thêm câu nào nữa, ngắt máy rồi ném điện thoại sang một bên mà phóng xe đến bìa rừng.
Tình hình ở đó quả thực căng thẳng, Trình Ảnh Quân và Khâm Dục đã đấu mắt với nhau gần 10 phút rồi mà vẫn chưa ai chịu lên tiếng.

Việc hắn ta ngang nhiên muốn chen chân vào địa bàn làm ăn của anh, là việc mà anh không thể chấp nhận nổi.

Đáng lí ra, ngay từ đầu anh chỉ cần lên tiếng, không cần phải phí thời gian ngồi ở đây như thế này.

Suy cho cùng, ân oán giữa anh và Khâm Dục vẫn bị kẹt giữa Bàng Lão đại.

Ông ấy là một người công tư phân minh, chắc chắn sẽ không vì thương con gái mà để cho bạn trai của cô ta làm càng làm quấy.
Trình Ảnh Quân im lặng một hồi, cuối cùng cũng bắt đầu hành động.

A Tài nín thở quan sát, chỉ thấy anh lấy trong bao ra một điếu thuốc rồi châm lửa lên, đặt nó giữa hai ngón tay của mình.

Giọng anh lạnh lùng, toát ra vẻ uy quyền đáng sợ.
"Tôi cho cậu thời gian một điếu thuốc để suy nghĩ.

Một, là ngoan ngoãn rút khỏi địa bàn của tôi.

Hai, chết."
Từ "chết" thốt ra từ miệng của anh rất nhẹ nhàng, giống như đây chỉ là một việc mà từ lâu đã được anh sắp đặt.

Người cặn bã như Khâm Dục không ít, có tội thì chẳng qua cũng chỉ tội cho bạn gái của hắn ta, có mắt như mù.


Tình Phong không lái xe ngay đến bìa rừng mà đi đến thẳng La gia để tìm La Thanh Hy.

Người con gái thuần khiết như cô ấy, không hiểu sao lại nhìn trúng một tên thô lỗ như Khâm Dục.

Nhân lúc Bàng Lão đại ra ngoài, cô đi đến tiếp cận La Thanh Hy đang vừa chuẩn bị rời khỏi nhà, trực tiếp dí súng vào sau gáy của cô ấy.
"Im lặng và đi theo tôi."
Tại bìa rừng, Khâm Dục có vẻ không muốn thuận theo ý của Trình Ảnh Quân.

Hắn ta không thích sự chờ đợi, vậy nên không cần điếu thuốc kia cháy hết đã muốn lật lọng.

Nhanh như chớp, hắn ta vừa đứng bật dậy vừa cầm súng chĩa về phía anh, đàn em của hắn cũng bắt đầu rục rịch.

Đối diện với nòng súng, anh vẫn rất bình tĩnh mà cong khoé môi cười, đặt điếu thuốc cháy gần hết lên miệng, rít một hơi cho nó ngấm sâu vào phổi.

Phả ra một làn khói trắng, mắt anh hơi nheo lại.
"Có vẻ như cậu đã đợi ngày này lâu lắm rồi."
Không những hắn ta, chắc hẳn cũng còn rất nhiều người muốn lăm le vị trí độc tôn này của Trình Ảnh Quân.

Vừa được làm ông trùm Thượng Hải người người kính trọng, lại còn được một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn như Thiên Tình Phong ở bên.

A Tài thấy sự lộng hành này của Khâm Dục, cũng không nhẫn nại mà lấy khẩu súng từ trong túi áo ra.

Hai nòng súng đối diện nhau, riêng chỉ có mình anh là vẫn bình thản ngồi đó hút cho xong điếu thuốc.
Anh không vội hành động gì cả, vì anh biết, kịch hay vẫn đang còn ở phía trước.

Tiếng động cơ xe quen thuộc vang lên ngày một gần rồi dừng hẳn, ánh đèn chói rọi chiếu qua một lượt từng người rồi tắt, người mà anh đợi cuối cùng cũng đến rồi.

Một đôi chân thon dài bước xuống xe, động tác đóng cửa vô cùng dứt khoát và mạnh mẽ.

Khâm Dục nheo mắt nhìn cho thật kĩ, mãi một lát sau mới nhìn ra được người đó là Tình Phong.

Nhưng đến đây cô đương nhiên không đến một mình, trên tay cầm súng, trong tay có con tin là La Thanh Hy, hiên ngang đi đến đứng trước mặt Khâm Dục.
Hắn ta vừa nhìn thấy người thương thì liền kích động mà bước đến một bước, nhưng cánh tay cầm súng kia vẫn quyết không hạ.
"Thanh Hy?"
Cô gái yếu mềm đứng trong vòng tay của Tình Phong, nhìn hắn ta nước mắt lưng tròng.

Trong mắt của Thanh Hy, hắn ta mặc dù là một kẻ có thô lỗ, có hung hăng, nhưng lại đối xử với cô ấy rất tốt.

Có lẽ, đó cũng là một phần lí do mà Thanh Hy chấp nhận hắn làm bạn trai của mình.

Nhưng thứ mà cô ấy mong muốn, chỉ đơn giản là một Khâm Dục ngày ngày đi theo cha mình làm ăn, chứ không phải giống như bây giờ, cầm súng dí vào đầu người khác.
"Khâm Dục.

Anh đã hứa với em thế nào? Tại sao bây giờ anh lại làm như vậy?"

Hắn ta tức giận trừng mắt nhìn Trình Ảnh Quân rồi gằn giọng.
"Khốn nạn.

Không ngờ anh lại là tên bỉ ổi dùng phụ nữ ra để uy hiếp tôi."
Anh liếc mắt, đập mạnh tay xuống bàn rồi đứng dậy, đưa cánh tay ra hất lấy khẩu súng ở trong tay của Khâm Dục, xoay một vòng lập tức đảo ngược tình thế.

Người bị dí súng vào đầu bây giờ, chính là hắn ta.

"Tôi không hứng thú làm những chuyện vô bổ này đâu.

Tôi chỉ muốn nhắc cho cậu nhớ, làm chuyện gì thì cũng phải nghĩ đến hậu quả của nó.

Người con gái của cậu, chính là không muốn cậu day vào mấy thứ này.

Hiểu không?"
Hắn ta đứng yên bất động, đứng nhìn La Thanh Hy đang ở trong tay của Thiên Tình Phong.

Đến sau cùng, hắn vẫn xem trọng tình cảm giữa cả hai mà quyết định từ bỏ sự cố chấp.

Xem ra, hắn vẫn còn có thể cứu chữa được.

Sau sự việc lần này, Bàng Lão đại hay tin thì càng thêm nể phục khả năng xử trí mọi chuyện của Trình Ảnh Quân.

Đứng nhìn Khâm Dục choàng tay qua vai La Thanh Hy rồi đưa cô ấy rời đi, trong lòng Tình Phong đột nhiên mang theo nhiều tâm sự.

Nhiều lúc cô từng tự hỏi bản thân, nếu như trước đây khi gặp Trình Ảnh Quân, anh chỉ là một người đàn ông bình thường thôi thì sẽ như thế nào.
Trở về hiện thực, anh đi đến đứng trước mặt cô, lập tức bị cô ném cho một cái nhìn sắc lạnh rồi quay lưng bỏ đi.

Vừa đi chưa được hai bước, cổ tay cô đã bị bàn tay của anh giữ lại, cô vùng vẫy hất ra.
"Bỏ tay tôi ra."
"Con bé ngốc! Em đến đây rõ ràng là vì lo lắng cho anh, bây giờ còn giận hờn nữa?"

Tình Phong bị nói trúng tim đen, cố tỏ ra thờ ơ với anh, đến cả mặt của anh cũng không muốn nhìn tới.

Cô vẫn còn rất giận chuyện anh nặng lời với mình, dù biết rằng anh không cố ý đẩy mình ra nhưng vẫn thấy ấm ức.

"Còn lâu tôi mới lo cho anh."
A Tài nhìn thấy hai người họ tình ý với nhau, hiểu chuyện mà ra dấu cho đàn em rút lui, còn bản thân cũng nhanh chóng rời đi.

Trình Ảnh Quân thấy cô cứng rắn như vậy, hết cách rồi chỉ còn biết chơi chiêu cuối cùng.

Anh tiến tới đứng gần cô hơn một chút, giả vờ ôm lấy ngực của mình ho khụ khụ vài cái.
"Vừa nãy bị Khâm Dục đấm vào đây, xem ra...!bây giờ bắt đầu thấy đau rồi."
Tình Phong nghe những lời này của anh, quên luôn cả những giận hờn và phiền muộn trong lòng mà quay người lại.

Cô bước đến đưa hai tay ra giữ lấy cánh tay anh, trong bóng đêm loé lên những ánh đèn ở xa xa, không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt của người đàn ông ấy.

Rõ ràng đến đây là vì anh, cô suy cho cùng cũng không thể dối lòng được.
"Sao vậy? Đau lắm sao?"
Thời cơ vừa tới, anh liền ngước lên nhìn Tình Phong, khoảng cách gần thế này đã khiến cô nhận ra được sự giang tà trong ánh mắt kia.

Giây phút nhận ra mình bị lừa thì mọi chuyện đã quá muộn, cô bất ngờ bị Trình Ảnh Quân nhấc bổng trên tay, đầu óc xoay vòng.

Hai tay cô chới với một lúc mới ôm được cổ của anh, giẫy giụa hai chân suýt nữa thì rơi luôn cả giày.
"Trình Ảnh Quân! Anh lừa em sao? Sao anh xấu xa quá vậy?"
....