Edit: Phưn Phưn
Bên ngoài tuyết rơi, Chu Tương Tương sợ Phó Tranh chờ ở dưới bị lạnh, khoác áo lông bự rồi lộc cộc chạy xuống mở cửa cho Phó Tranh.
"Phó Tranh, anh mau vào đi!" Chu Tương Tương đứng ở cửa lớn, vẫy tay với Phó Tranh đang đứng bên ngoài sân.
Phó Tranh rất nhanh đã đi tới.
Trên đầu, trên áo anh đều có tuyết rơi trên đấy, Chu Tương Tương ngẩng đầu lên lau giúp anh, "Sao không gọi điện thoại cho em, ở bên ngoài rất lạnh."
Nói, liền vô thức sờ sờ tay anh, quả nhiên lạnh thấu xương.
Phó Tranh trở tay nắm chặt lấy cô, cười nói: "Vợ thật là ấm."
Chu Tương Tương nhìn anh cười, "Đi thôi, vào phòng em."
"Chú với dì đâu?"
"Còn đang ngủ, bọn mình nhỏ giọng một chút."
Hai người tay trong tay, lặng lẽ lên lầu.
Từ trong ngăn tủ Chu Tương Tương lấy sổ hộ khẩu lấy được từ tối hôm qua ra, đưa cho Phó Tranh, nói: "Đây là sổ hộ khẩu của em, anh cầm trước đi, đỡ phải lát nữa em quên mất. Em còn chưa rửa mặt, anh chờ em một lát."
Phó Tranh cười nhận lấy sổ hộ khẩu, "Được, anh cầm cho em, em đi rửa mặt đi, cục dân chính chín giờ là làm rồi."
Anh bây giờ không thể chờ đợi được để cầm quyển sổ đỏ kia tới tay.
Tốc độ của Chu Tương Tương cũng rất nhanh, chạy vào trong phòng tắm, rất nhanh đã đánh răng rửa mặt xong.
Cũng may là tối hôm qua đã gội đầu rồi, không phải tốn thêm thời gian để gội đầu nữa.
Lúc đi ra khỏi phòng tắm, Chu Tương Tương cũng đã thay đồ xong.
Áo khoác ngoài màu hồng nhạt, bên trong mặc áo lông trắng dệt kim, hồng nhạt trắng nõn nà, màu sắc hài hòa.
Lúc đi ra, Chu Tương Tương đi đến trước mặt Phó Tranh, quay một vòng, "Em mặc vậy đẹp không?"
Phó Tranh ngồi ở trên giường của Chu Tương Tương, phần lưng lười biếng tựa ở đầu giường.
Mặt tràn đầy cưng chiều nhìn Chu Tương Tương, "Đẹp, em mặc cái gì cũng đẹp hết."
Chu Tương Tương được khen ngợi, cười tủm tỉm, lại nói: "Được, vậy em mặc cái này, anh chờ em một chút, em trang điểm cái đã."
Bình thường Chu Tương Tương không thích trang điểm, nhưng hôm nay là ngày đi lĩnh chứng, hơn nữa lát nữa còn phải chụp ảnh, dù sao thì cũng nên trang điểm trang nhã.
Mặc dù bình thường Chu Tương Tương không thích trang điểm, nhưng kỹ thuật trang điểm vẫn ổn. Có một đoạn thời gian, đột nhiên Thẩm Đình rất muốn học trang điểm, đúng lúc Giản Vi lại là cao thủ trang điểm, vì vậy nhân tiện, Giản Vi ở trong phòng ngủ làm vài tiết học, Chu Tương Tương cũng bị kéo học cùng.
Trang điểm gần nửa giờ, Phó Tranh cũng không thúc giục cô.
Anh chỉ ngồi ở đầu giường, xuyên qua gương nhìn Chu Tương Tương, ý cười vẫn luôn đọng trên khóe miệng.
Tương Tương của nhà anh, thật sự là nhìn cả đời cũng không ngán.
Lúc tám giờ bốn mươi, cuối cùng Chu Tương Tương cũng đã hoàn thành xong toàn bộ, quay đầu, vô cùng nghiêm túc hỏi Phó Tranh, "Em đẹp không?"
Từ trên giường Phó Tranh đứng lên, cười trả lời cô, "Đẹp, Tương Tương nhà chúng ta trời sinh quyến rũ, làm sao có thể không đẹp được."
Chu Tương Tương cười nhạo, "Anh đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."
Phó Tranh đi tới, ôm vai cô, cúi đầu nhìn cô cười, "Em chính là Tây Thi của anh. Đi thôi, Tây Thi của anh."
Phó Tranh ôm lấy vai Chu Tương Tương đi ra khỏi phòng, nào biết mới ra khỏi cửa, đã đụng phải Chu Hoa Lâm cũng từ trong phòng đi ra.
Chu Hoa Lâm sững sờ, "Ồ, Phó Tranh, con tới đây lúc nào thế?"
Phó Tranh vội vàng đem tay từ trên vai Chu Tương Tương bỏ xuống, lập tức trở nên rất phép tắc, trả lời: "Thưa chú, vừa mới đến ạ."
Chu Hoa Lâm nhìn anh một cái, "Muốn đi lĩnh chứng?"
Phó Tranh cười gật đầu, "Vâng ạ."
Con gái muốn đi lĩnh chứng, tâm trạng của Chu Hoa Lâm cũng vô cùng tốt, đưa tay vỗ vai Phó Tranh, "Lĩnh chứng xong thì cầm về cho ba coi một chút."
Phó Tranh sững sờ, lập tức phản ứng lại, sau đó vô cùng thông minh lên tiếng đáp lại, "Vâng thưa ba!"
Chu Tương Tương ở bên cạnh nghe, tâm trạng cũng tốt lên.
Từ nay về sau, ba mẹ của cô cũng là ba mẹ của Phó Tranh.
Nhà Chu Tương Tương cách cục dân chính không xa, lái xe khoảng mười phút đồng hồ là tới.
Lúc đến nơi, cục dân chính vừa mới mở cửa, chưa có người nào tới.
Tâm trạng của Phó Tranh rất tốt, nhỏ giọng nói với Chu Tương Tương: "Hôm nay chúng ta là người đầu tiên, điềm tốt đó."
Chu Tương Tương nháy mắt mấy cái, "Còn có cách nói đó nữa hả?"
Phó Tranh bật cười, "Đương nhiên, chú ý một chút. Hơn nữa trước đó anh đã cố ý xem ngày, hôm nay là ngày tốt."
Sinh nhật kiêm lĩnh chứng, thật sự đúng là ngày tốt.
Bởi vì tới sớm, giảm bớt được thời gian xếp hàng, quá trình lĩnh chứng rất nhanh đã xong.
Lúc chụp ảnh, Chu Tương Tương và Phó Tranh vai kề vai, nụ cười trên mặt của hai người đều giống nhau, miệng cười rực rỡ, hàm răng chỉnh tề trắng sáng. Trong mắt ngập tràn hạnh phúc.
Ống kính tách tách một tiếng, trong đầu Chu Tương Tương nhanh chóng hiện lên rất nhiều thứ.
Lần đầu tiên gặp mặt Phó Tranh, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên cùng đi ngắm sao với Phó Tranh, lần đầu tiên đi du lịch, lần đầu tiên trượt tuyết, lần đầu tiên phát sinh quan hệ...
Những hình ảnh đó nhanh chóng lại rõ ràng hiện thoáng qua trong đầu.
Hai năm cao trung, bốn năm đại học.
Bất giác, vậy mà cô và Phó Tranh ở cùng một chỗ đã gần được sáu năm.
Trong sáu năm đó, cho tới bây giờ cô và Phó Tranh gần như chưa từng cãi nhau. Cô giận dỗi với Phó Tranh, nhưng từ đầu đến cuối anh đều nhường nhịn cô, cưng chiều cô. Có đôi khi rõ ràng là cô làm sai, anh còn chạy tới dỗ cô.
Thật ra tính tình của anh không phải là vô cùng tốt, cô đã từng thấy anh tức giận với những người khác, nhưng ở trước mặt cô, anh dường như hoàn toàn không nóng nảy chút nào. Cô nói cái gì, anh đều cười dịu dàng.
Từ cục dân chính đi ra, Chu Tương Tương nhịn không được ôm lấy Phó Tranh.
Phó Tranh ngẩn ra, sau đó bật cười, "Vợ sao vậy?"
Chu Tương Tương vùi đầu ở trong lòng anh, nhỏ giọng nói: "Phó Tranh, chúng ta cùng một chỗ được sáu năm rồi."
"Đúng vậy, sáu năm." Phó Tranh cũng có chút xúc động. Trước khi gặp được Chu Tương Tương, anh đều không nghĩ tới chuyện yêu đương, kết hôn. Sau khi gặp được Chu Tương Tương, anh không hề nghĩ tới việc, sẽ cùng cô gái khác yêu đương, sẽ kết hôn với cô gái khác.
Từ đầu đến cuối, anh thích yêu muốn, đều chỉ có một mình Chu Tương Tương.
Mà lúc này anh đã hoàn toàn có được cô.
Có đôi khi nghĩ tới, ông trời thật sự đối xử với anh không tệ.
Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn anh, vô cùng nghiêm túc nói: "Phó Tranh, cảm ơn anh sáu năm nay đã đến cưng chiều em, cảm ơn anh đã bao dung em, cảm ơn anh những lúc em giận hờn vô cớ anh đều không chán ghét mà buông tay em. Cũng cảm ơn anh đã vì em, cố gắng như vậy."
Phó Tranh cong môi cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt gò má cô, dịu dàng nói: "Phải. Sáu năm thì tính là cái gì, về sau mười năm, hai mươi năm, sáu mươi năm, cả đời này, anh cũng sẽ cưng chiều em giống như bây giờ. Tương Tương, anh rất, rất yêu em."
Ánh mắt Phó Tranh rất sâu nhìn Chu Tương Tương, trước mắt đầy thâm tình.
Đôi mắt của Chu Tương Tương đột nhiên có chút chua xót, nhất thời không khống chế được, nước mắt liền thuận theo khóe mắt rơi xuống.
"Phó Tranh, em cũng yêu anh."
Phó Tranh cười cười, ngón tay dời lên trên, giúp cô lau đi nước mắt, nói: "Còn gọi anh là Phó Tranh? Kêu một tiếng chồng cho anh nghe nào."
"Chồng!" Chu Tương Tương lập tức nở nụ cười, con mắt cong cong, làm cho lòng người đều hóa ngọt.
Tâm trạng Phó Tranh tốt như muốn nổ tung, cúi đầu khẽ hôn lên môi Chu Tương Tương một cái, sau đó giơ tay lên, dịu dàng xoa đầu cô, cười nói: "Bắt đầu từ hôm nay, em chính là bà Phó."
Chu Tương Tương vui vẻ kéo cánh tay Phó Tranh, giọng ngọt ngào hỏi: "Vậy bây giờ ông Phó muốn dẫn bà Phó đi đâu đây?"
Phó Tranh cười rộ lên, "Đi ăn cơm, bọn Lục Quýnh đã đặt bàn ở nhà hàng Kim Bích rồi, buổi trưa bọn mình đi theo bọn họ ăn, buổi tối thì trải qua thế giới hai người."
Chu Tương Tương nhìn anh cười, "Được."
...
Nhà hàng Kim Bích.
Mười hai giờ trưa, phòng vip.
Lục Quýnh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "F*ck, hai người này chạy đi đâu rồi? Giờ vẫn chưa tới nữa."
Lâm Khê: "Không phải chứ, chúng ta đều đã tập trung đông đủ rồi, kết quả thọ tinh còn chưa..."
Một chữ "Đến" còn chưa kịp ra khỏi miệng, đột nhiên một thứ gì đó từ cửa bay tới, "Bịch" một tiếng rơi trên bàn.
Trên bàn tròn rộng lớn, đột nhiên rơi xuống một cuốn sổ.
Mọi người vô thức tới gần.
Trên đầu quyển sổ viết "Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa", ở giữa là một cái quốc huy, bên dưới là ba chữ giấy chứng nhận kết hôn*, trông tương đối chói mắt!
(Giấy chứng nhận kết hôn*: Tiếng Trung là ba chữ "结婚证 "
Tất cả mọi người sửng sốt, mấy giây sau, đồng loạt kêu lên một tiếng, "F*ck!"
Sau đó đồng thời quay đầu, nhìn ra ngoài cửa.
Phó Tranh nắm tay Chu Tương Tương, hất cằm lên vô cùng vênh váo đi tới.
Lục Quýnh khiếp sợ nhìn anh, "F*ck! Hai người vậy mà đi lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi!"
Phó Tranh kéo ghế ra giúp Chu Tương Tương, đỡ vai cô ngồi xuống, sau đó mới ngẩng đầu quét Lục Quýnh một cái, "Làm sao? Hâm mộ ghen tị?"
"F*ck! Tốc độ này của hai người cũng quá nhanh rồi?! Sao không nói trước một tiếng?"
"Để làm gì? Tôi muốn đi lĩnh chứng còn phải gọi điện báo cáo với cậu?"
"Trời ơi, trời đất ơi, chị dâu cười đẹp quá." Lâm Khê đang cùng với mấy nam sinh thưởng thức giấy chứng nhận kết hôn của Phó Tranh, liếc mắt đã bị nụ cười của Chu Tương Tương thu hút.
Thoạt nhìn trông rất hạnh phúc.
Phó Tranh vô cùng kiêu ngạo sờ cằm, "Đương nhiên, cũng không nhìn xem đó là vợ của ai!"
Lục Quýnh cũng góp đầu vô theo, một giây sau liền cười ha ha, "F*ck! Mẹ nó Tranh ca sao anh cười trông giống thằng ngốc nhà bên vậy!"
"F*ck cậu đánh rắm cái gì đó!" Phó Tranh tức giận, đạp một cước lên ghế Lục Quýnh.
Lục Quýnh cười ngã trước ngã sau, "Thật ngốc, thật đó, chị dâu, chị đây là một đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu đó!"
Chu Tương Tương biết rõ bọn họ đang nói giỡn, cũng cười theo, "Tôi thấy đẹp trai mà."
Phó Tranh vô cùng cảm động nhìn Chu Tương Tương, "Haiz, vẫn là vợ anh tốt nhất."
Chu Tương Tương cười nhìn anh.
Trong ngực như bị lọ mật bao phủ đầy ắp.