Sủng Ái Cả Đời

Chương 51: Tuyên thệ trăm ngày trước khi thi Đại học




Edit: Phưn Phưn

Nghỉ đông luôn luôn ngắn ngủi, lớp mười hai nghỉ đông lại càng ngắn, chớp mắt trôi qua, lại phải đi học.

Toàn bộ học kỳ cuối cùng của trung học, không khí khẩn trương cuối cùng cũng xuất hiện.

Có lẽ là bởi vì cách ngày thi đại học ngày càng gần, hầu như ba phần tư bạn học đều trong trạng thái vô cùng căng thẳng.

Căng thẳng lại nóng nảy.

Sau khi hết giờ học, cả tầng lầu lớp mười hai, ngoại trừ đi nhà vệ sinh, trên hành lang hầu như rất ít người đi lại.

Buổi trưa tan học, trước kia mọi người gần như là lao ra khỏi phòng học, đi căn tin ăn cơm. Bây giờ tiếng chuông tan học vang lên, trong phòng học vẫn im ắng, mỗi người đều ngồi tại chỗ, nắm chặt mỗi một phút mỗi một giây, muốn làm nhiều thêm hai đề.

Ngay cả người như Lục Quýnh, cũng bắt đầu cố gắng. Không giống như lúc trước dạng ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới, mà là thật sự để tâm.

Lớp mười hai, kỳ thật đối với mỗi người đều có ý nghĩa như nhau, không ai sẽ cảm thấy không quan trọng. Cho dù là người trước giờ chưa bao giờ đọc sách, vào lúc này, trong lòng cũng sẽ có một khát vọng nho nhỏ, chính mình cũng muốn thi đậu.

Rất ít người không muốn lên đại học.

Cuộc sống đại học, nghĩ tới đều làm người ta muốn hướng tới.

Giờ tự học buổi tối, Phó Tranh học tập mệt mỏi, cả người kiệt sức tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi Lục Quýnh, muốn thi đại học gì.

Lục Quýnh đang làm Tiếng Anh, nghe thấy Phó Tranh hỏi, hết sức thờ ơ nói: "Ngồi xổm trong nhà học đại học*."

(Bạn Quýnh muốn học đại học trực tuyến:)))

Phó Tranh liếc cậu một cái, "Ngồi xổm trong nhà, có cần phải nghiêm túc học tập như thế không?"

Lục Quýnh: "..."

Phó Tranh vỗ vai cậu, "Chịu học tập là chuyện tốt, lại không mất mặt."

Lục Quýnh sợ run hai giây, đột nhiên quay đầu lại, vô cùng nghiêm túc nhìn Phó Tranh, "Ca, anh nói với cái nền tảng này của em, có thể thi đậu đại học không?"

Phó Tranh chau mày, "Muốn thi đậu, thì nhất định có thể thi đậu."

Lục Quýnh không quá có lòng tin với bản thân, dè dặt hỏi: "Thi ba bản* có hi vọng sao?"

(ba bản*: Chỗ này tui không hiểu lắm, có bạn nào biết thì chỉ cho tui với:(()

"Được chứ, đề thi mô phỏng lần trước, không phải cậu cũng thi được lên khoa chính quy à?"

Lục Quýnh gãi đầu, "Nào có dễ dàng như vậy, đề thi mô phỏng lần trước, đề bài đơn giản như vậy, chín mươi phần trăm đều có thể lên được khoa chính quy."

"Vậy cậu cũng nằm trong chín mươi phần trăm đó thôi."

"Nhưng mà thi đại học rất khó không phải sao?"

"Sẽ không, thi đại học tám mươi phần trăm đều rất đơn giản."

"Phải không?". Lục Quýnh một bộ dạng không thể tin được.

"Phải, cái đầu chó này của cậu, đừng có sợ hãi như vậy được không? Vợ tôi nói, cứ tiến về phía trước là được, quá trình nỗ lực là quan trọng nhất, kết quả gì gì đó, đừng quá để ý."

Lục Quýnh nhìn anh, "Ca, em cảm thấy tâm trạng của anh so với trước kia tốt hơn nhiều a."

Phó Tranh cười cười, "Đúng vậy, mỗi ngày vợ tôi đều làm công tác giảm căng thẳng cho tôi, hiện tại trạng thái vô cùng tốt."

Vẻ mặt Lục Quýnh hâm mộ, "Tranh ca, kiếp trước anh tích đức gì? Vậy mà lại tìm được tiên nữ như chị dâu, bộ dạng xinh xắn không nói, học tập lại giỏi, lại còn khéo hiểu lòng người."

Phó Tranh vô cùng kiêu ngạo, cười nói: "Kiếp trước chỉ cứu vớt hệ ngân hà thôi."

Tối hôm đó là lễ tình nhân, Phó Tranh gọi Chu Tương Tương lên sân thượng.

Chu Tương Tương mới vừa đẩy cửa ra, thì bị người từ phía sau ôm lấy.

Một bó hoa hồng từ phía sau đưa đến, "Lễ tình nhân vui vẻ, vợ."

Chu Tương Tương cong môi cười, nhỏ giọng hỏi: "Anh mua khi nào thế?"

"Mới vừa mua lúc nãy."

Chu Tương Tương ôm lấy hoa, cúi đầu cười, "Đẹp quá. Phó Tranh, từ trước đến giờ em chưa được tặng hoa đâu."

Phó Tranh thấp giọng cười, "Tiểu nha đầu chưa từng trải việc đời, muốn nhìn em vui vẻ."

Chu Tương Tương cong môi, nói: "Em là chưa trải qua việc đời, không giống mấy người, cái gì mà hoa với chocolate, nhận đến mỏi tay."

"Nói nhảm cái gì đó, anh cũng chưa nhận bao giờ đâu."

Phó Tranh nói, đột nhiên dừng một chút, "Nhưng mà, tiểu tiên nữ Chu Tương Tương, em là đang ghen phải không?"

"Mới không có!"

Chu Tương Tương từ trong lòng Phó Tranh đi ra, quay đầu mặt đối mặt cùng anh.

Phó Tranh từ trong túi quần lấy ra một hộp chocolate, "Biết em không thích ăn, nhưng cũng là tấm lòng, lễ tình nhân đầu tiên vui vẻ, vợ."

Chu Tương Tương mím môi cười, đi lên phía trước hai bước, nhón chân, ở trên môi Phó Tranh khẽ hôn một cái, "Lễ tình nhân đầu tiên vui vẻ, Phó Tranh."

Trong mắt Phó Tranh tràn đầy vui vẻ, trong lòng hạnh phúc như nở hoa.

Đột nhiên dang hai cánh tay, nói: "Nào, vợ, ôm một cái."

Chu Tương Tương không chút do dự, vui vẻ nhào vào lòng Phó Tranh.

Phó Tranh vòng hai tay lại, ôm chặt cô, cằm tựa trên đầu cô, nhẹ nói: "Về sau mỗi ngày lễ tình nhân anh đều tặng hoa cho em, chờ em bảy mươi tám mươi tuổi, cũng vẫn tặng cho em."

Đôi mắt Chu Tương Tương ươn ướt, gật đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng "Được."

...

Ngày đại hội tuyên thệ trăm ngày trước khi xuất quân, Chu Tương Tương làm đại diện học sinh lên bục phát biểu.

——

Kính thưa lãnh đạo, thầy cô, các bạn học thân mến:

Mọi người khỏe!

Tôi là lớp mười hai ban nhất Chu Tương Tương, hôm nay rất vinh hạnh có thể được phát biểu ở đại hội tuyên thệ trăm ngày trước khi xuất quân.

Không sai, một trăm ngày sau, chúng ta mỗi vị đang ngồi đều nhắm tới chiến trường thi vào đại học. Tôi tin tưởng, giờ khắc này, tâm tình của mọi người đều rất phức tạp, có căng thẳng, có kích động, cũng có bất an và do dự. Tôi cũng giống vậy.

Mười hai năm gian khổ học tập, ngày đêm vất vả cực nhọc, vì chính một bước vào cánh cửa cuối cùng này.

Thi đại học không phải là toàn bộ nhân sinh, nhưng mỗi người chúng ta đều phải trải qua. Trong quá trình chuẩn bị chiến tranh thi đại học, chúng ta trả giá hết thảy, chảy mồ hôi rơi nước mắt, vì giấc mộng trong lòng mà đọc sách thâu đêm suốt sáng, bởi vì thất bại mà do dự bất lực, nhưng lại rất nhanh xốc lại tinh thần mà cắn răng tiếp tục đi về phía trước... Những điều này, ở tương lai không lâu, đều trở thành những tài sản vô cùng quý báu của chúng ta.

Kết quả thi đại học dĩ nhiên rất quan trọng, nhưng quá trình cố gắng phấn đấu còn quan trọng hơn!

Một trăm ngày, nói dài cũng không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn...

...

Ở trên bục chủ tịch Chu Tương Tương nói dõng dạc.

Phó Tranh ngồi ở phía dưới, đôi mắt chăm chú nhìn cô.

Nội tâm sục sôi, kiêu ngạo vô cùng.

Đây là vợ anh, toàn thân ưu tú đến phát sáng, làm cho người ta hoàn toàn không cách nào dời mắt.

Lục Quýnh đột nhiên đẩy anh một cái, "Tranh ca, chị dâu thật lợi hại, em nghe chị ấy nói, đột nhiên toàn thân đều tràn trề nhiệt tình! Chao ôi, khó trách anh cứ như tiêm máu gà, chị dâu đúng là dốc lòng nấu canh gà a!"

Phó Tranh cười đến vẻ mặt kiêu ngạo, "Đương nhiên, vợ của tôi, ưu tú đệ nhất thiên hạ."

"Ừm, Phó Tranh, em vừa mới nói cái gì?"

Phó Tranh và Lục Quýnh đang nói chuyện, Tôn mập mạp chẳng biết từ lúc nào xông ra, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ. Chỉ chỉ Chu Tương Tương trên bục, lại nhìn Phó Tranh hỏi: "Bạn học Chu Tương Tương và em..."

Phó Tranh: "..."

Lục Quýnh: "Trời ơi, thầy Tôn, thầy có biết tại sao bây giờ Tranh ca chúng ta lại đột nhiên học tập tốt hơn không? Đi theo người học giỏi, đi theo học bá, cũng có thể biến thành học bá a."

Cả người Tôn mập mạp đều choáng váng.

Qua hơn nửa ngày, mới dựng ngón tay cái lên với Phó Tranh, "Tiếp tục cố gắng."

Phó Tranh: "..."

Phục hồi lại tinh thần, Chu Tương Tương đã sắp kết thúc bài phát biểu.

"...Tóm lại, một trăm ngày cuối cùng, hy vọng tất cả mọi người chúng ta đều toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần, nỗ lực, phấn đấu, dự trữ sức mạnh, tràn ngập tự tin, kiên định mà đi về phía trước! Cuối cùng, chân thành chúc mỗi một vị bạn học, ở tháng sáu thi đại học, tên đề bảng vàng, mã đáo thành công!"

......

Sau đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân, thời gian bỗng nhiên giống như nước chảy, trôi qua rất nhanh.

Trong chớp mắt, lại phải nghênh đón ánh nắng chói chang của mùa hè.

Lịch thi đại học, từ hơn 300 ngày, xé đến cuối cùng, còn dư lại mười ngày, chín ngày, tám ngày......

Bầu không khí trong lớp học, áp lực khẩn trương tới cực điểm.

Lúc này, các giáo viên cũng không quá ép học sinh phải xem sách, bắt đầu mỗi ngày làm công tác giảm áp lực cho mọi người.

Tuy vậy, nên khẩn trương, vẫn là khẩn trương.

Ba ngày trước kì thi đại học, mỗi buổi tối Chu Tương Tương đều gọi video với Phó Tranh, không cho phép anh xem sách, buổi tối 11 giờ liền hạ lệnh cưỡng chế anh đi ngủ.

Phó Tranh dở khóc dở cười, cầm di động nằm nghiêng trên giường, "Chu Tương Tương, anh phát hiện em càng ngày càng giống bà quản gia."

Chu Tương Tương nói: "Quản chính là anh, anh tốt nhất đi ngủ, mấy ngày nay cố gắng đừng xem sách, thả lỏng một chút."

"Ôi, sắp thi đại học rồi, thả lỏng như thế nào?"

Chu Tương Tương nhíu mày, "Thả lỏng tâm trạng, đừng khẩn trương, coi như đang thi bình thường là được."

"Không được đâu, vô dụng thôi."

"Sao?"

Phó Tranh cười khúc khích, "Tiêu tiên nữ nhà chúng ta đến hôn mới hữu dụng."

Chu Tương Tương: "..."

"Vợ, hôn anh cái nào." Phó Tranh mặt dày cười.

Chu Tương Tương đã miễn dịch với cái mặt dày của Phó Tranh, cách màn hình, chụt chụt tặng vài cái hôn gió cho Phó Tranh.

Phó Tranh ôm ngực, cười vô cùng thỏa mãn, "Chao ôi ta thiên, ngọt chết anh."

Chu Tương Tương nhịn không được cười, "Nhàm chán, mau ngủ đi!"

"Ừ, vợ ngủ ngon."

Thời gian ba ngày, nhoáng một cái đã trôi qua.

Ngày thi đại học, đột nhiên trời mưa.

Trường thi kéo đầy dây ngăn cách.

Trước khi bắt đầu buổi thi, các thí sinh chỉ có thể chờ ở bên ngoài dây ngăn cách.

Trong khoảng thời gian này, Phó Tranh vẫn luôn tự tạo tâm lý cho mình, vốn dĩ cho rằng bản thân sẽ không khẩn trương.

Nhưng lên trường thi, vẫn là có chút khẩn trương.

Cuộc thi mô phỏng theo hình thức thi đại học lần cuối cùng, anh thi được thứ hai toàn trường, kém Chu Tương Tương gần ba điểm.

Nhưng đó cũng là lần duy nhất có thành tích thi tốt như vậy, nói không chừng là do may mắn.

Cho nên trong lòng vẫn là không chắc chắn.

Phó Tranh và Chu Tương Tương thi chung một địa điểm thi, nhưng không chung phòng.

Giữa không gian nôn nóng chờ đợi, tiếng chuông vào phòng thi rốt cuộc vang lên.

Cảnh sát kéo xuống dây ngăn cách, các thí sinh lục tục tiến vào.

Lúc chuẩn bị vào phòng thi, Chu Tương Tương đột nhiên níu tay Phó Tranh lại.

Phó Tranh nhìn cô, "Sao vậy?"

Chu Tương Tương cong môi cười, "Đưa cho anh cái này."

Nói xong không chờ Phó Tranh phản ứng, liền nhón chân, ở trên môi Phó Tranh khẽ hôn một cái, sau đó, nhanh chóng lui ra, cười tủm tỉm nắm tay lại, "Phó Tranh ca ca, cố lên!"

Phó Tranh chợt nở nụ cười, khẩn trương trong lòng nháy mắt tan thành mây khói.

Xoa đầu Chu Tương Tương, "Em cũng vậy, tiểu tiên nữ."