Sủng Ái Cả Đời

Chương 28: Phó Tranh, anh không được có chuyện gì




Edit: Phưn Phưn

Beta: Đại Bàng

Chu Tương Tương có chút buồn bực với Phó Tranh, da mặt quá dày.

Vất vả lắm mới đẩy được anh lên lầu, xoay người chuẩn bị trở về phòng học.

Nhưng trong nháy mắt xoay người lại, cả người cô hoàn toàn cứng đờ, từ đầu đến chân đều lạnh.

"Vương...Thầy Vương..." Theo bản năng Chu Tương Tương siết chặt đồng phục, giọng nói run rẩy.

Dưới lớp kính dày của chủ nhiệm lớp là đôi mắt tràn ngập sự thất vọng đối với Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương xấu hổ không dám đối mặt với thầy giáo, sít sao cắn môi.

Chu Tương Tương học giỏi từ nhỏ, các giáo viên đã từng dạy cô, không có ai là không thích cô, chưa từng có giáo viên nào dùng ánh mắt như vậy nhìn cô. Thất vọng, phẫn nộ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Chu Tương Tương cúi thấp đầu, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt.

Thầy Vương trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, giọng nói vô cùng nghiêm khắc, "Cùng thầy đến văn phòng!"

Chu Tương Tương cúi đầu đi theo sau lưng thầy giáo vào văn phòng.

Đi vào, thầy Vương vỗ mạnh xuống bàn, tức giận trừng mắt nhìn Chu Tương Tương, "Chu Tương Tương! Em làm cho tôi thật thất vọng!"

Thầy Vương nổi giận, trong phòng làm việc các giáo viên không có lớp đều xoay đầu qua nhìn.

Mọi người đều cảm thấy có chút kỳ lạ. Thầy Vương nổi giận với học sinh không phải mới lần một lần hai, nhưng kỳ lạ ở chỗ, đối tượng lần này lại là Chu Tương Tương, học sinh hằng năm đều được hạng nhất.

Chu Tương Tương hổ thẹn cúi thấp đầu, hai tay siết chặt lấy vạt áo đồng phục.

"Chu Tương Tương, tôi đã dạy em từ sơ trung*, nhiều năm như vậy, việc học tập của em đều không làm tôi phải nhọc lòng, giao du với nam sinh vẫn luôn rất có chừng mực, là một cô bé tốt có lòng tự trọng không ngừng vươn lên. Tôi luôn kỳ vọng cao vào em, không chỉ có tôi, toàn bộ trường học đều kỳ vọng vào em, bồi dưỡng em trở thành sinh viên tương lai của Thanh Hoa Bắc Đại! Còn em, em báo đáp trường học báo đáp những thầy cô tín nhiệm em như vậy sao?

Đương nhiên, tôi cũng biết, tuổi này của các em, là lúc của tình yêu đầu đời, tâm tư ngây thơ của thiếu nam thiếu nữ các em, tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng phải đúng mực, phải biết tự kiềm chế! Kiềm chế kiềm chế là cái gì, em có hiểu không? Em nhìn xem hiện tại là lúc nào rồi! Qua mấy tháng nữa, lập tức lên lớp mười hai, trong thời điểm mấu chốt như này, em lại dám cùng Phó Tranh ở bên nhau!

Phó Tranh là ai hả? Cả ngày ăn không ngồi rồi không có lý tưởng, em đi theo loại người như vậy, có được kết quả tốt không? Cậu ta có thể mang đến năng lực gì cho em hả?! Còn dám cùng cậu ta ở trường học công khai anh anh em em, các em đem trường học trở thành nơi nào hả? Tôi thấy quả thực em không biết cái gì gọi là xấu hổ!"

(sơ trung*: Trung học cơ sở)

"Thầy Vương, em sai rồi..." Chu Tương Tương da mặt mỏng, trong nháy mắt nước mắt bừng lên, cả người không kìm nổi run lên.

Thầy Vương đen mặt liếc mắt trừng Chu Tương Tương một cái, không phản ứng với cô, tháo mắt kính xuống, đau đầu xoa thái dương.

Văn phòng cực kỳ yên tĩnh.

"Thầy Vương, em sai rồi... Em thật sự sai rồi..." Mấy chữ không biết xấu hổ, như lưỡi dao đâm vào lòng Chu Tương Tương, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Thật lâu sau, thầy Vương rốt cuộc ngẩng đầu lên, giọng nói đã trở nên bình tĩnh, "Ngày mai kêu phụ huynh lên đi."

Chu Tương Tương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không ngừng lắc đầu, "Không... thầy Vương, không cần, không cần mời phụ huynh đâu ạ, em xin thầy..."

Gia giáo Chu Tương Tương rất nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn, ba mẹ chỉ yêu cầu cô một việc duy nhất, chính là học hành thật tốt.

Chu Tương Tương khi còn nhỏ, gia cảnh cũng không tốt. Ba là thợ hồ, mẹ làm ở nhà máy sản xuất dây chuyền, bởi vì chính mình không có văn hóa, cũng nếm được không có văn hóa sẽ khổ sở, cho nên đặc biệt hy vọng con gái có thể học tập thật tốt, tương lai trở nên nổi bật, không phải bị người khác xem thường, không cần giống bọn họ vất vả kiếm sống.

Cho dù hiện tại làm kinh doanh, trong nhà điều kiện tốt hơn chút, nhưng ông bà Chu vẫn yêu cầu nghiêm khắc với Chu Tương Tương. Đối với bọn họ mà nói, hiện tại số tiền kiếm được, mỗi một đồng đều là dùng mồ hôi đổi lấy, lúc ấy vừa mới gây dựng sự nghiệp, hai vợ chồng đẩy xe bánh đi khắp đường và ngõ hẻm, bất luận trời lạnh hay nóng, dùng một cái nồi bánh để kiếm sống. Hiện tại quy mô lớn hơn, mở công ty thực phẩm.

Cha Chu cũng không muốn con gái kế thừa sự nghiệp của ông, không muốn tương lai cô phải lo chuyện tiền nong, chỉ hy vọng con gái có thể học thật tốt, làm một phần tử tri thức có văn hóa, tương lai có việc làm thể diện, ngồi ở trong văn phòng, không cần chịu gió táp mưa sa, trời lạnh hay nóng, an an ổn ổn mà trôi qua cả đời.

Căn bản Chu Tương Tương không dám nghĩ, nếu ba mẹ biết cô yêu sớm, sẽ thất vọng tới cỡ nào, cô không dám đối mặt với ánh mắt thất vọng của ba mẹ, một chút cũng không thể.

Cô khóc run cả người, đau khổ cầu xin, "Thầy Vương em xin thầy, không cần nói cho ba mẹ em, không cần nói cho bọn họ..."

Thầy Vương nhíu mày, nhìn cô hỏi: "Vậy em biết sai chưa?"

"Biết, em biết rồi!" Chu Tương Tương dùng sức gật đầu.

Thầy Vương trầm mặc một hồi, nói: "Vậy đi, tôi cho em một cơ hội, chính em giải quyết cho tốt, cùng Phó Tranh chia tay, chuyện này, tôi sẽ không nói cho ba mẹ em."

Chu Tương Tương gắt gao cắn môi, nước mắt chảy càng nhiều.

"Có thể làm được không?"

"...Có thể." Đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay, giờ khắc này, Chu Tương Tương cảm thấy lòng mình đau như sắp nổ tung.

"Được, tạm thời tôi tin tưởng em một lần, trở về đi học đi, cố gắng học tập, đừng để tôi thất vọng."

Chu Tương Tương từ văn phòng đi ra, chảy nước mắt ngơ ngẩn đi lên lầu.

Lúc đi đến chỗ ngoặt cầu thang, hai chân mềm nhũn, vịn lan can ngã ngồi trên bậc thang.

Ánh mắt trống rỗng nhìn lên vách tường, đột nhiên, bụm mặt, không tiếng động khóc rống.

......

Hết tiết Chu Tương Tương mới trở lại phòng học.

Nước mắt đã ngừng, nhưng đôi mắt lại sưng lên như quả óc chó.

Hạ Hoan Hoan thấy Chu Tương Tương trở về, vội hỏi: "Tương Tương, tiết vừa rồi cậu đi đâu vậy? Mắt cậu sao thế? Tại sao lại khóc?"

Hạ Hoan Hoan thấy đôi mắt Chu Tương Tương đỏ bừng, lo lắng không ngừng.

Chu Tương Tương lắc đầu, cái gì cũng không nói.

Một buổi sáng, Chu Tương Tương ngây ngây ngô ngô mà vượt qua, trong tiết, một chữ cũng không nghe vào.

Buổi trưa tan học, Hạ Hoan Hoan thấy tâm tình Chu Tương Tương không tốt, cũng không kêu cô đi mua đồ với cô nàng, từ bàn ăn lấy ra hộp cơm, "Tương Tương, đi căn tin ăn cơm không?"

Chu Tương Tương lắc đầu, "Không muốn ăn, cậu cứ đi ăn đi."

Hạ Hoan Hoan rất lo lắng cho cô, "Tương Tương, cậu ăn chút gì đi, buổi chiều còn phải đi học, nếu không, tớ lấy cơm cho cậu ăn nhé?"

"Hoan Hoan không cần, tớ... Tớ định đi xin nghỉ, tớ có chút mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi nửa ngày."

Cô cần thời gian để phục hồi lại tâm trạng.

"Hả? Cậu không sao chứ?" Chu Tương Tương rất ít xin nghỉ, đột nhiên xin nghỉ như vậy thật sự làm cho người khác lo lắng.

Chu Tương Tương lắc đầu, từ chỗ ngồi đứng lên, đi ra ngoài.

Đến văn phòng xin nghỉ, thầy Vương cũng không làm khó cô, sảng khoái đáp ứng, còn nói: "Cũng tốt, em về nhà nghỉ nửa ngày, suy nghĩ thật kỹ cái gì nên làm, cái gì không nên làm."

Đi ra khỏi văn phòng, Chu Tương Tương liền trở về lớp học thu dọn sách vở.

Đang dọn dẹp, Phó Tranh gửi tin nhắn tới, "Vợ, nhớ tới cổ vũ cho anh."

Chu Tương Tương nhìn hàng chữ, đôi mắt đau xót, nước mắt lại rơi xuống.

Tay run run, bỏ điện thoại di động vào trong cặp sách, không trả lời.

Chu Tương Tương rời khỏi trường học, ở bên ngoài bắt một chiếc xe taxi, không trở về nhà Phó Tranh, mà trở về nhà của chính mình.

Trong nhà trống rỗng, không có ai.

Chu Tương Tương đóng cửa lại, trượt theo cánh cửa ngồi xuống dưới đất. Cuộn đầu gối lại, hai tay ôm chặt lấy cánh tay chính mình, rõ ràng là đang mùa hè oi bức, nhưng cô lại cảm thấy rất lạnh lẽo.

......

Trận bóng rổ đã chơi gần nửa giờ, toàn bộ sân thể dục đều là tiếng cổ vũ cố lên của nữ sinh, tên Phó Tranh kêu rất to rõ.

Nhưng trong những tiếng cố lên này, không có tiểu đáng yêu nhà anh.

Phó Tranh chơi có chút chán nản, không ngừng nhìn ra bên ngoài.

Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Lục Quýnh chạy tới, "Ca, anh đang tìm cái gì à? Lão thất thần."

Vừa rồi thua hai quả, Lục Quýnh còn cảm thấy kỳ quái, kết quả phát hiện anh trai này căn bản không có trong trạng thái, đôi mắt vẫn luôn nhìn ra bên ngoài.

Phó Tranh cau mày, không phản ứng, quay đầu về phía áo khoác để điện thoại, cầm lấy di động, trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Tương Tương.

Trận đấu sắp kết thúc mà còn chưa tới.

Chu Tương Tương một mình ngồi trên sô pha, lúc điện thoại vang lên, cô nhìn chằm chằm màn hình, do dự không tiếp.

Điện thoại ngắt máy, qua vài giây, lại vang lên.

Chu Tương Tương vẫn không nhận.

Phó Tranh giống như điên rồi gọi điện thoại không ngừng, di động ở trên bàn trà vang lên không dứt. Chu Tương Tương cắn môi, đỏ mắt ngắt máy.

Vừa bắt đầu không ai nghe, Phó Tranh còn tưởng Chu Tương Tương không nghe thấy điện thoại. Nhưng đột nhiên ngắt máy, chính là thấy anh gọi tới nhưng không nhận.

Phó Tranh chau mày, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.

Lục Quýnh ở bên cạnh đang bày ra chiến lược chơi bóng.

Trong lòng Phó Tranh bực bội, một chữ cũng không nghe thấy, tiếp tục gọi cho Chu Tương Tương.

Lúc này điện thoại lại không thông, bên kia truyền đến tiếng máy móc lạnh băng, "Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Phó Tranh cứng đờ cả người đứng ngốc ở nơi đó.

Chu Tương Tương đang giở trò quỷ gì vậy?!

"Ca, ra sân." Lục Quýnh kéo Phó Tranh một cái, Phó Tranh đột nhiên đẩy cậu ra, đen mặt chạy nhanh ra bên ngoài.

"Chuyện gì vậy, ca? Không chơi hả?!"

Từ sân thể dục trở về, Phó Tranh trực tiếp chạy đến phòng học Chu Tương Tương, vừa tới cửa đúng lúc đụng phải Hạ Hoan Hoan vừa cơm nước xong trở về.

Phó Tranh chặn cô lại, "Chu Tương Tương đâu?"

Hạ Hoan Hoan ngẩn người một chút, nói: "Tương Tương xin nghỉ về nhà rồi, cậu ấy không nói cho cậu sao?"

Phó Tranh chau mày, "Tại sao lại xin nghỉ?"

"Tôi cũng không rõ lắm, chỉ có điều tâm tình cậu ấy giống như không tốt lắm."

Phó Tranh chạy nhanh ra khỏi trường học, ngồi xe, trực tiếp về nhà.

Vừa vào nhà liền lớn tiếng kêu tên Chu Tương Tương.

Dì Dung từ trong phòng giặt quần áo bước ra, "Ơ, sao cậu đã về rồi? Buổi chiều không đi học à?"

"Chu Tương Tương đâu?" Phó Tranh hỏi.

"Tương Tương? Tương Tương không có về, làm sao vậy?"

Nháy mắt, Phó Tranh nắm chặt tay, chạy nhanh lên lầu.

Đẩy mạnh cửa phòng Chu Tương Tương ra, trong phòng trống rỗng, chăn mềm vẫn được gấp như buổi sáng.

Phó Tranh đột nhiên hoảng hốt, đứng ở cửa, không nhúc nhích.

Dì Dung đi tới, "Rốt cuộc là làm sao vậy? Tương Tương xảy ra chuyện gì sao?"

Phó Tranh hoảng hốt không biết nên làm cái gì bây giờ, không biết nên đi đâu tìm Chu Tương Tương.

Về nhà? Không có trở về đây, chẳng lẽ là về nhà của chính mình?

Phó Tranh đột nhiên chấn động, vội hỏi: "Dì Dung, dì biết nhà Chu Tương Tương ở đâu không?"

"Không biết."

Phó Tranh: "..."

Phó Tranh lập tức gọi điện thoại cho cha hỏi địa chỉ nhà Chu Tương Tương. Khả năng ba anh đang bận, không có nghe điện thoại, nhưng có gửi cho anh địa chỉ, thuận tiển hỏi câu làm sao vậy.

Anh không trả lời tin nhắn, chạy như bay ra ngoài.

Chu Tương Tương nằm nghiêng ở trên sô pha, thân mình cuộn tròn thành một cục nhỏ, nước mắt theo khóe mắt chảy vào tóc, trong lòng đau đến khó chịu.

Cô cho rằng chính mình không thích Phó Tranh, nhưng khi tưởng tượng đến cảnh chia tay với anh, trong lòng lại đau nhói.

Anh cho cô những ngọt ngào mà cô chưa từng được cảm nhận. Cô đau bụng kinh, anh nấu nước gừng cho cô, nấu cháo còn tự làm cho mình bị phỏng tay. Anh dẫn cô đi ăn tôm hùm đất mà cô chưa từng được ăn, sợ cô bị dơ tay, từng bước từng bước lột cho cô ăn. Cô sợ sét đánh, anh ôm cô cả đêm, ôn nhu an ủi bên tai cô. Anh bắt cô ăn sáng, khi đó mặc dù không vui, nhưng cô biết anh là yêu thương cô......

Khi anh hôn cô, mặc dù thẹn thùng, nhưng dường như nghe thấy được đáy lòng mình nở hoa.

Cô không muốn chia tay với anh, nhưng mà cô sợ hãi......

Lúc tiếng đập cửa vang lên, Chu Tương Tương khóc đến lợi hại.

"Chu Tương Tương, là anh, Phó Tranh."

Chu Tương Tương nghe thấy giọng nói, từ trên sô pha ngồi dậy, nước mắt vẫn còn trên mặt, kinh ngạc nhìn cửa.

"Chu Tương Tương, anh biết em ở trong đó, em mở cửa ra, anh có lời muốn nói với em." Phó Tranh đập cửa hai lần, giọng nói sốt ruột.

Đôi tay Chu Tương Tương gắt gao nắm lấy sô pha, đắn đo trong chốc lát, mới rốt cuộc đứng dậy, lau khô nước mắt, đi tới cửa.

Cửa mở ra, Phó Tranh nhìn đôi mắt đỏ bừng của Chu Tương Tương, vừa thấy đã biét khóc rất lâu.

Vừa rồi anh còn đang tức giận, nhưng vừa nhìn thấy Chu Tương Tương khóc đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, tâm tức khắc mềm xuống, anh vội vàng cầm tay cô, đau lòng giúp cô lau nước mắt trên mặt, "Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại khóc?"

Trong lòng Chu Tương Tương đau đến khó chịu, rút tay ra, lui về sau một bước, giữ khoảng cách với Phó Tranh.

Phó Tranh nhíu mày, "Chu Tương Tương, em có ý gì?"

Chu Tương Tương cắn môi, nước mắt vừa nhịn xuống lại bắt đầu đảo quanh ở hốc mắt, cổ họng như bị lửa đốt, không nói nên lời.

Cô không dám đối mặt với Phó Tranh, cúi đầu, thật lâu cũng không hé răng.

Phó Tranh mơ hồ có dự cảm bất thường, anh nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Tại sao lại không nghe điện thoại của anh? Không phải đã nói là đến cổ vũ anh sao?"

Chu Tương Tương trầm mặc một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng nhìn Phó Tranh, nức nở nói: "Phó Tranh... Thật xin lỗi..."

"Thật xin lỗi? Chu Tương Tương, Tại sao lại xin lỗi anh? Em có ý gì?!" Phó Tranh xù lông, tâm tình gần như sụp đổ.

Hai tay Chu Tương Tương rủ xuống bên người, nắm chặt thành quả đấm, cố lấy dũng khí, cuối cùng cũng nói câu đó, "Phó Tranh, chúng ta chia tay đi."

Phó Tranh kinh ngạc nhìn cô, không có nổi giận, cũng không chất vấn cô, bình tĩnh dọa người.

Đột nhiên, anh cười một tiếng, "Anh đã biết, anh đã biết..."

Anh nhìn Chu Tương Tương, đôi mắt hồng đến nỗi có thể nhỏ ra máu.

"Phó Tranh, anh đừng như vậy......" Chu Tương Tương nhìn hình ảnh này của Phó Tranh, trong lòng vô cùng sợ hãi. Cô thà rằng anh nổi giận, thà rằng anh mắng cô, nhưng anh lại cực kỳ bình tĩnh, giống như một tảng đá đè nặng trong lòng cô, ép cô không thể hít thở được.

Giống như cô đã làm chuyện rất có lỗi với anh.

"Vì cái gì?" Phó Tranh mở miệng hỏi, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, dường như tất cả đều ở trong dự liệu của anh.

Chu Tương Tương mím môi, nức nở nói: "Chuyện của chúng ta, bị thầy Vương biết, thầy ấy muốn mời phụ huynh... Phó Tranh, em sợ lắm, ba em sẽ đánh em."

"Cho nên em lựa chọn vứt bỏ anh?" Giọng nói Phó Tranh đầy thương tâm. Anh nhìn ánh mắt Chu Tương Tương, cũng là thương tâm, làm gì cũng giấu không nổi.

Chu Tương Tương cúi thấp đầu, vai hơi run, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi Phó Tranh... Em... hiện tại em, chỉ muốn học thật tốt, chờ thi đại học xong, nếu anh còn có ý với em, chúng ta..."

"Em muốn để anh chờ sao? Chu Tương Tương, vì cái gì mà anh phải đợi em?"

Trong lòng Chu Tương Tương hoảng hốt, vội vàng lắc đầu, "Không... Không cần, anh không muốn, cũng... Cũng không sao..."

"..." Ánh mắt Phó Tranh sâu thẳm nhìn cô, một câu cũng chưa nói, cũng nhìn không ra anh đang suy nghĩ cái gì.

Chu Tương Tương lại lùi về sau một bước, nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Phó Tranh, anh trở về đi."

Lúc đóng cửa, Chu Tương Tương và Phó Tranh đều nghiêm túc nhìn lẫn nhau, nhưng không ai nói chuyện......

Cửa đóng lại, Chu Tương Tương cố nén nước mắt rốt cuộc kìm nén không nổi mà trào ra. Cả người cô xụi lơ, trượt theo cánh cửa ngồi xuống mặt đất, tay phải gắt gao che ngực, trong lòng dường như vừa bị thủng một lỗ to.

Chu Tương Tương ngồi trên mặt đất trong chốc lát, kéo thân thể mệt mỏi của mình lên lầu.

Trong lòng khó chịu, chui vào trốn trong chăn.

Có thể là do khóc quá mệt mỏi, trong chốc lát liền ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, ngoài trời đã tối rồi, bên ngoài mưa to xối xả.

Chu Tương Tương nghiêng người, nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên, giống như nghĩ tới điều gì, vội vàng xuống giường, chạy xuống dưới lầu.

Cô núp đằng sau rèm cửa sổ sát đất, lén lút nhìn ra bên ngoài.

Trong sân, quả nhiên Phó Tranh vẫn còn ở đó.

Cả người anh ướt đẫm, nhưng vẫn như cũ đứng thẳng tắp ở đó, không nhúc nhích.

Đôi mắt thủy chung vẫn nhìn cánh cửa, giống như đang hy vọng gì đó.

Chu Tương Tương thấy anh, che miệng, nước mắt lập tức rơi xuống.

Theo bản năng cô chạy tới cửa, tay đặt lên chốt cửa, nhưng lại đột nhiên dừng lại.

Do dự thật lâu, cuối cùng vẫn thả tay xuống.

Cô trở lại cửa sổ sát đất, núp ở đằng sau rèm cửa, đôi mắt không chớp mắt nhìn bên ngoài.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mưa càng ngày càng lớn.

Một giờ, Phó Tranh vẫn đứng ở nơi đó.

Hai giờ, vẫn như cũ không đi.

Ba giờ, thân thể anh hơi lay động, tựa hồ chống đỡ không nổi.

Buổi tối 11 giờ, Phó Tranh rốt cuộc xoay người đi, bóng lưng cô độc.

Chu Tương Tương nhìn bóng lưng anh rời đi, trái tim đau như muốn nổ tung.

Cô rốt cuộc không chịu được, kéo cửa, xông ra ngoài.

"Phó Tranh!" Cô hô to, nhưng Phó Tranh sớm đã biến mất ở trong đêm tối.

Chu Tương Tương xụi lơ ngồi xổm trên mặt đất, bụm mặt, gào khóc.

......

Nửa đêm Lục Quýnh đang mơ mơ màng màng ngủ, ngoài cửa đột nhiên có người ấn chuông.

"Mẹ nó! Nửa đêm rồi mà ai còn tới vậy?!" Lục Quýnh xoa mái tóc như ổ gà, híp mắt từ trên giường bò dậy.

Đi đến phòng khách, mở cửa, đang muốn mắng chửi, kết quả thấy Phó Tranh cả người ướt đẫm đứng ở cửa.

Lục Quýnh sợ tới mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài, "Mẹ ơi, ca, sao anh lại thành ra như vậy?"

Phó Tranh đẩy cậu ra, trực tiếp vào nhà.

Lục Quýnh vội vàng chạy tới đưa quần áo cho anh, "Trời ơi, hơn nửa đêm tại sao anh lại ở ngoài để gặp mưa hả, không có chuyện gì chứ?"

Phó Tranh không trả lời, cầm áo thun mà Lục Quýnh đưa, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Đổi quần áo khô mát, cả người mới lên tinh thần được một chút.

Lục Quýnh đi đến trước mặt, "Ca, rốt cuộc anh bị gì?"

"Thất tình."

"Cái gì?!!!"

Phó Tranh ném khăn lông trên đầu xuống, hỏi: "Có rượu không?"

......

Chu Tương Tương trốn ở trong chăn khóc suốt đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, đôi mắt sưng vù đáng sợ.

Chuyện chia tay, so với trong tưởng tượng của cô càng thống khổ hơn, cô không biết chính mình có thể chống đỡ được bao lâu.

Vệ sinh cá nhân, đeo cặp sách ra cửa.

Mấy ngày nay, mỗi ngày cùng với Phó Tranh cùng nhau đi học cùng nhau tan học, đột nhiên biến thành một người, có chút không quen.

Về sau, sẽ không còn ai bắt cô ăn bữa sáng nữa đúng không?

Trong lòng Chu Tương Tương vắng vẻ, rất khó chịu.

Lúc xe taxi gần đến cổng trường, đi ngang qua tiệm bánh bao vừa ăn hôm qua, Chu Tương Tương vô ý thức hô một tiếng, "Dừng xe!"

Tài xế dừng xe lại, cô trả tiền, vội vàng xuống xe.

Đến cửa hàng bánh bao, bà chủ nhận ra cô, còn cười nói: "Ối, cô gái nhỏ, sao hôm nay đi có một mình thế? Bạn trai cháu đâu?"

Chu Tương Tương có chút muốn khóc, lắc đầu, "Hôm nay anh ấy không tới."

Về sau, có thể cũng sẽ không tới.

Đi đến cái bàn mà ngày hôm qua cùng ngồi ăn với Phó Tranh, bà chủ nhiệt tình hỏi: "Vẫn là muốn một cái bánh bao, một chén cháo trắng sao?"

Chu Tương Tương lắc đầu, nói: "Cho ba cái bánh bao ạ."

Phó Tranh muốn cô ăn ba cái bánh bao.

Bà chủ cười tủm tỉm đáp: "Được, lập tức có ngay."

Chu Tương Tương ở tiệm bánh bao ăn bữa sáng.

Bên ngoài, mấy tên côn đồ nhìn vào bên trong.

Một người nói: "Lão đại, chính là cô ta, Đường tiểu thư kêu chúng ta giáo huấn một người, chính là cô ta."

Long Tam trong miệng nhai cây cau, chậc chậc hai tiếng, "Tiểu nha đầu này lớn lên rất xinh đẹp nha."

"Đúng vậy."

"Đáng tiếc." Long Tam liếm răng, nói: "Lát nữa cô ta đi ra, lập tức bắt cô ta lên xe."

"Vâng, đại ca!"

Ăn xong ba cái bánh bao, Chu Tương Tương no có chút khó chịu, ở trên ghế ngồi nghỉ ngơi một chút, mới rốt cuộc đứng lên, trả tiền, đeo cặp sách, đi ra ngoài.

Mới vừa đi ra khỏi tiệm bánh bao, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng bước chân dồn dập theo sát sau lưng.

Chu Tương Tương sửng sốt, quay đầu lại, thì thấy hai người đàn ông cánh tay để trần nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hung ác.

Chu Tương Tương sợ tới mức ngực nhảy dựng, phản xạ có điều kiện liền chạy về phía trước.

Nhưng mà còn chưa kịp chạy, cánh tay đã bị người vặn chặt, "A! Các người muốn làm gì?!"

Chu Tương Tương hoảng sợ tới cực điểm, liều mạng giãy giụa, "Buông tôi ra! Cứu mạng!"

Nhưng sức lực của cô nhỏ, không thể so sánh được với hai người đàn ông, cả người bị nhấc lên, trực tiếp ném vào trong xe đã chuẩn bị từ trước.

Chu Tương Tương cuống quít muốn nhảy xuống xe, đột nhiên bị người đẩy mạnh, đầu đụng vào cửa sổ xe, rất mạnh, nháy mắt sưng đỏ.

"Các người muốn làm gì!" Chu Tương Tương bất chấp đau, lớn tiếng thét chói tai, điên cuồng đập cửa sổ.

Cửa sổ đều bị khóa, cô không còn đường để chạy.

Người đàn ông bắt cô hung dữ trừng mắt nhìn, "Không muốn chịu tội thì an phận một chút cho lão tử!"

Chu Tương Tương sợ đến cả người phát run, gắt gao cắn hàm răng.

Cả buổi sáng Chu Tương Tương không có đi học, thầy Vương đến hỏi mấy lần, Hạ Hoan Hoan cũng không biết tình huống như thế nào, cho rằng Chu Tương Tương và Phó Tranh đi ra ngoài chơi, ấp úng nói dối, "Tương Tương, tối hôm qua Tương Tương mắc mưa, nửa đêm phát sốt, có thể buổi chiều mới tới được ạ."

Thầy Vương nghe vậy thì chau mày, "Cũng không biết gọi điện xin nghỉ! Thật là, Chu Tương Tương này, càng ngày càng kỳ cục!"

Thầy Vương thở phì phò rời khỏi phòng học.

Hạ Hoan Hoan thấy người vừa đi, chạy nhanh ra khỏi phòng học, chạy lên trên lầu.

Trong lớp Phó Tranh rất lộn xộn, trong phòng học không ai học tập.

Một nam sinh từ bên trong đi ra, Hạ Hoan Hoan vội vàng kéo cậu lại, "Xin chào, tôi muốn tìm Phó Tranh!"

"Ôi, tìm Tranh ca của chúng tôi sao? Hôm nay Tranh ca không đi học, sao vậy?" Nam sinh đang nói chuyện chính là Lục Quýnh.

Hạ Hoan Hoan sửng sốt, vô ý thức hỏi: "Vây... vậy cậu ấy đang ở chung với Chu Tương Tương hả?"

"Không có." Lục Quýnh nhíu mày, "Sao vậy? Chu Tương Tương cũng không có đi học?"

Hạ Hoan Hoan gấp đến độ dậm chân, "Cả buổi sáng cũng chưa tới! Cậu ấy chưa bao giờ như vậy, di động cũng gọi không được! Không phải là xảy ra chuyện gì chứ?"

Vẻ mặt Lục Quýnh cứng lại, lập tức gọi điện thoại cho Phó Tranh.

Phó Tranh tối hôm qua uống quá nhiều rượu, còn đang ngủ, nghe thấy điện thoại vang lên, mơ màng ấn xuống một cái.

Điện thoại vừa thông, Lục Quýnh lập tức sốt ruột kêu lên, "Ca! Anh mau tới trường học, không thấy Chu Tương Tương đâu hết!"

Toàn thân Phó Tranh chấn động, từ trên giường ngồi bật dậy, "Con mẹ nó cậu nói chuyện cho đàng hoàng? Cái gì mà kêu không thấy?!"

Lục Quýnh vội la lên: "Em cũng không biết, cả buổi sáng nay Chu Tương Tương không đi học, không xin nghỉ, điện thoại cũng gọi không được, hay là xảy ra chuyện gì rồi."

"Mẹ nó!"

Phó Tranh chạy ra khỏi nhà Lục Quýnh, trên đường đầu tiên gọi cho dì Dung, hỏi Chu Tương Tương có trở về không, dì Dung cũng sốt ruột, "Không có về, hai người các con là đang có chuyện gì, Tương Tương thật sự trở lại nhà chính mình rồi sao?"

Phó Tranh không có tâm tư nói chuyện với bà, bắt chiếc xe đi đến nhà Chu Tương Tương.

Phó Tranh thúc giục tài xế, tốc độ cực nhanh, đến nhà Chu Tương Tương, anh ở bên ngoài dùng sức gõ cửa, "Chu Tương Tương em có ở đây không? Mau mở cửa, là anh! Chu Tương Tương!"

Có hàng xóm đi ngang qua, nói với Phó Tranh: "Cậu bé là tới tìm Tương Tương sao? Sáng sớm hôm nay cô bé đã đeo cặp đi học rồi."

Phó Tranh cứng đờ tại chỗ, tay chân lạnh lẽo.

Đã đi học, nhưng lại không có ở trường......

Trái tim Phó Tranh co rụt lại, lập tức quay đầu chạy về phía trường học.

Chu Tương Tương, em ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì cả!

Lúc Phó Tranh chạy tới trường học, Lục Quýnh và Hạ Hoan Hoan đang ở cửa chờ anh.

"Đã tìm hết trong trường học chưa?"

"Tìm rồi! Thư viện WC sân thượng đều tìm, không có ai cả! Hơn nữa lúc đi học Tương Tương không có khả năng đến những chỗ đó!" Hạ Hoan Hoan gấp đến nỗi rơi nước mắt, "Không được, tôi phải nói với giáo viên, tôi cảm thấy Tương Tương gặp nguy hiểm."

Hạ Hoan Hoan khóc lên, chạy vào trong trường.

"Tranh ca, hiện tại làm sao bây giờ?"

Tinh thần Phó Tranh gần như sụp đổ, lấy di động ra chuẩn bị báo cảnh sát. Lúc này, trừ báo cảnh sát ra, anh không nghĩ ra được biện pháp nào khác. Anh hoàn toàn không biết Chu Tương Tương đã đi nơi nào, một chút manh mối cũng không có.

Lúc này, đột nhiên có người từ phía sau vỗ anh một cái.

Phó Tranh nhíu mày, quay đầu lại.

"Cậu chính là nam sinh hôm qua ăn bánh bao của tiệm tôi đúng không, sáng nay bạn gái cậu ăn sáng ở tiệm tôi, lúc đi ra ngoài, tôi nhìn thấy có mấy người đàn ông đang dẫn cô bé lên xe, khi đó tôi còn tưởng rằng cô bé có quen biết với mấy người đó, nhưng nghĩ lại tôi thấy có gì đó không thích hợp, những người đàn ông đó vai trần, trên người còn có hình xăm, nhìn rất dọa người."

Phó Tranh cả kinh, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, "Là ai? Bác thấy hình dáng đối phương như thế nào không?!"

"Trông rất đáng sợ, cánh tay mỗi người đều xăm một con rồng, cụ thể hình dáng như thế nào tôi cũng không nhớ rõ."

"Cánh tay mỗi người đều xăm hình con rồng sao?" Lục Quýnh vội hỏi.

"Đúng vậy, rất đáng sợ."

"Mẹ nó! Ca, là đám người trong bang Long Tam!"

Phó Tranh phẫn nộ tới cực điểm, "Lão tử liều chết với bọn họ!"

Phó Tranh nổi nóng, đã hoàn toàn đánh mất lý trí, lấy xe máy Lục Quýnh để bên cạnh trường học, nhanh chóng ngồi lên chạy đến nơi của Long Tam.

"Này! Ca, anh chờ một chút!" Lục Quýnh ở phía sau đuổi theo không kịp, sợ tới mức vội vàng gọi cho cảnh sát.

Anh trai này, một mình đi tìm Long Tam là không muốn sống nữa hả!

Tại quán bar.

Chu Tương Tương bị nhốt trong một căn phòng, ánh sáng ban ngày chiếu vào, khắp phòng là những người đàn ông cánh tay để trần, trên cánh tay mỗi người đều xăm hình con rồng, rất dọa người.

Chu Tương Tương sợ tới mức cả người phát run, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, "Các người rốt cuộc muốn làm gì... Tôi... Tôi chỉ là học sinh mà thôi..."

"Chậc chậc chậc, thật đáng thương." Long Tam bắt chéo hai chân ngồi ở trên sô pha, trong miệng ngậm điếu thuốc, nhìn Chu Tương Tương, lại nói: "Nhìn bộ dạng trong veo như nước này, lão tử không nỡ xuống tay với cô bé."

Chu Tương Tương cắn chặt hàm răng, sợ hãi tới cực điểm.

"Ôi, chỉ là không có biện pháp, ai kêu tôi đã đáp ứng tiểu mỹ nhân rồi, chỉ có thể ủy khuất cô bé thôi. Người đâu, lấy camera lại đây."

Chu Tương Tương sợ hãi mặt trắng bệch, "Mấy... Mấy người muốn làm gì?"

Long Tam cười một tiếng, "Đừng sợ, cô bé ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi sẽ đối xử tốt với cô bé."

Nói xong liền nhìn đàn em ở phía sau Chu Tương Tương, giây tiếp theo, đầu gối Chu Tương Tương đột nhiên bị người đá một cái, "bịch" quỳ xuống đất.

"A!" Chu Tương Tương bị đau thét chói tai, phản xạ có điều kiện muốn đứng lên, tóc đột nhiên bị người hung hăng nắm lấy, không kịp phản ứng, đã bị người nắm tóc, đập đầu lên mặt đất.

"Ầm" một tiếng, đầu Chu Tương Tương đụng vào trên mặt đất, trên trán nháy mắt chảy ra máu tươi.

Chu Tương Tương chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, trời đất quay cuồng, không còn sức để kêu đau.

"Đập cô ta mười cái, nhớ giữ lại cái mạng." Long Tam tự mình cầm máy quay phim, quay đoạn video này thật tốt rồi gửi cho Đường mỹ nhân của anh ta.

Tiếng nói vừa dứt, lại "Ầm" một tiếng, cái trán Chu Tương Tương bị đập mạnh, máu tươi văng khắp nơi.

Sức lực cả người cô dường như bị rút cạn, đầu vô cùng choáng váng. Máu từ trên đầu chảy xuống che đi đôi mắt.

Vừa chuẩn bị đập cái thứ ba, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng.

Phó Tranh liếc mắt một cái liền thấy Chu Tương Tương bị người nắm đầu quỳ trên mặt đất.

Trên trán Chu Tương Tương toàn là máu, đôi mắt bị máu che lại, mơ mơ hồ hồ thấy một hình bóng quen thuộc, anh đứng ở chỗ đó, như đại anh hùng, cô lầm bầm hô một tiếng, "Phó Tranh..."

Đồng tử Phó Tranh co lại, trái tim như bị xé rách thành mảnh nhỏ, đau nhức.

Anh bước tới, kéo lấy tay người đàn ông đang nắm tóc Chu Tương Tương ra, đôi mắt phẫn nộ đỏ bừng, đánh một quyền lên mặt đối phương, "F*ck, mẹ mày!"

Từ lúc Phó Tranh đột nhiên xông tới, đến lúc anh động thủ đánh người, tất cả đều xảy ra trong vài giây chớp nhoáng, tất cả mọi người không phản ứng kịp.

Cho đến khi đàn em bị ăn một đấm, Long Tam từ trên sô pha đứng lên, "Mẹ nó! Tiểu tử không biết sống chết, đánh chết nó!"

Thuốc nổ chạm vào nhau, hết sức căng thẳng.

Phó Tranh quay đầu lại, đem Chu Tương Tương từ trên mặt đất kéo lên, bảo vệ gắt gao trong ngực.

Long Tam người nhiều, đánh nhau, Phó Tranh hoàn toàn không có nửa phần ưu thế, hơn nữa muốn che chở Chu Tương Tương, tay chân càng khó có thể thi triển.

Mới đầu còn có thể đánh nhau một chút, sau đó tất cả cùng xông lên, Phó Tranh không đánh trả nổi, vô số nắm tay giống như mưa không ngừng rơi trên người anh, trên đầu, trên mặt. Từng đấm nặng nề rơi trên mặt anh, lập tức máu từ trong miệng chảy ra.

Tuy là như thế, anh vẫn như cũ chống đỡ thân thể, không có ngã xuống. Hai tay gắt gao ôm lấy Chu Tương Tương, không ngừng né tránh, giúp cô chống đỡ những cái nắm tay hướng về phía cô, không cho bất luận kẻ nào làm cô bị thương.

Chu Tương Tương sợ đến phát khóc, không ngừng kêu tên Phó Tranh, "Phó Tranh, Phó Tranh..."

Miệng Phó Tranh chảy máu để ở bên tai cô, nhẹ giọng an ủi cô, "Ngoan, đừng khóc, anh không sao."

Chu Tương Tương không ngừng lắc đầu, đau lòng đến nổi hít thở không thông.

Long Tam thấy không thể đánh gục được Phó Tranh, đôi mắt khẽ híp lại, ngay sau đó đột nhiên cầm lấy một chai rượu, bước nhanh về phía Phó Tranh.

Xem như anh ta đã nhìn ra, tiểu tử này, coi mạng sống của cô gái đó còn quan trọng hơn chính bản thân mình.

Anh ta cầm chai rượu, trực tiếp ném về phía cái ót của Chu Tương Tương.

Đồng tử Phó Tranh co rụt lại, ôm Chu Tương Tương xoay người một cái, vốn dĩ chai rượu đập về phía đầu Chu Tương Tương, cuối cùng lại nện vào đầu Phó Tranh, máu tươi nháy mắt trào ra, rơi lộp độp, lan rộng lên áo trắng của Phó Tranh, nhìn thấy mà ghê người.

Sau đầu Phó Tranh đau nhức, trước mắt tối sầm, rốt cuộc chịu đựng không nổi, té trên mặt đất.

"Phó Tranh!" Chu Tương Tương khóc lớn, quỳ trên mặt đất.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng.

Cảnh sát mang theo súng xông tới, "Giơ tay lên, tất cả đều không được phép nhúc nhích!"

Tiếng nói vừa dứt, Long Tam và tất cả mọi người đều ngoan ngoãn giơ tay lên.

Chu Tương Tương quỳ trên mặt đất, nước mắt từng giọt rơi trên mặt Phó Tranh.

Sắc mặt Phó Tranh trắng bệch, run rẩy nâng tay lên, lau nước mắt cho Chu Tương Tương, giọng nói vô cùng suy yếu, "Chu Tương Tương, em đừng khóc, em có biết không, em mà khóc, anh rất đau lòng..."

Chu Tương Tương khóc vô cùng lợi hại, cổ họng không phát ra được âm thanh nào.

Phó Tranh lau nước mắt cô, "Ngoan nào, đừng khóc, đừng làm cho anh đau lòng..."

Chu Tương Tương khóc đến cả người phát run, "Tại sao anh... Tại sao anh lại tới..."

Phó Tranh nói: "Em là vợ anh mà, anh không tới cứu em thì ai tới cứu em."

Chu Tương Tương rốt cuộc chịu không nổi nữa, khóc lớn bổ nhào vào người Phó Tranh, "Phó Tranh, anh không được có chuyện gì, anh không được có chuyện gì... Chỉ cần anh không sao, em sẽ trở thành vợ anh."

Môi Phó Tranh dán bên tai Chu Tương Tương, giọng nói thực nhẹ thực nhẹ, "Là em nói, không được lại bỏ rơi anh."