Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn sẽ không chủ động hôn, nhưng cô là một học sinh tốt, học dáng vẻ trước kia Quân Mặc Hàn hôn cô, ôm lấy cổ Quân Mặc Hàn, chạm lên môi hắn.
Môi hắn lạnh buốt lại mềm mại giống như ôn ngọc, vừa chạm vào liền khiến thân thể cô run rẩy.
Cô duỗi lưỡi đinh hương ra, muốn luồn vào trong miệng Quân Mặc Hàn.
Cho dù Quân Mặc Hàn là một người trấn định thì đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy. Ngay cả hắn cũng đều kinh ngạc, không ngờ vợ của mình bộc phát ra lại có bộ dạng chọc người như vậy.
Thân thể của hắn cũng căng thẳng theo.
Phong Tố Cẩn thấy không tiến được vào trong miệng Quân Mặc Hàn, vô cùng lo lắng, dùng răng cắn lung tung.
Quân Mặc Hàn bị cắn, mở miệng muốn nói gì đó, lúc này đầu lưỡi cô đã đưa vào, bắt đầu càn quấy lung tung.
Quân Mặc Hàn hít một ngụm khí lạnh, chút ít ham muốn trong tâm cũng bị cô trêu chọc. Trong nháy mắt thân thể hắn có một cỗ lửa nóng xông ra, bụng dưới có một loại cảm giác vi diệu, làm cho hắn muốn xem nhẹ cũng không được.
Quân Mặc Hàn không thể để cho cô lại tiếp tục như vậy, hôm nay cô có gì đó không đúng. Thế nhưng hắn vừa muốn đẩy cô ra, Phong Tố Cẩn như cảm giác được, có một loại cảm giác sợ hãi, càng ôm chặt lấy Quân Mặc Hàn.
Cô từ từ nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, cố gắng hôn Quân Mặc Hàn.
Đợi nửa ngày cũng không thấy hắn đáp lại, cô lui lại, vô lực tựa trên vai Quân Mặc Hàn, bắt đầu khóc.
Tiếng khóc của cô tựa như một con thú nhỏ bị thương.
Phong Tố Cẩn như thế khiến tâm Quân Mặc Hàn lập tức như bị cái gì đó đánh vào, sâu trong tâm nổi lên gợn sóng, xao động mở ra.
Quân Mặc Hàn đối mặt với bộ dạng này của cô, tim có chút đau, đáy lòng cũng phát run. Hắn cảm giác được chỗ cổ đều ươn ướt nước mắt. Quân Mặc Hàn không dám động, sợ quấy rầy tâm trạng yếu ớt lúc này của cô.
Hắn ôm cô, nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng mở miệng gọi.
“A Cẩn?”
“Anh không cần nói, em không muốn nghe anh nói…”
Phong Tố Cẩn không thể tự đè lại tổn thương này. Nghĩ đến những thứ từng trải qua, mẹ cô rời đi, ba bị xe đụng hôn mê bất tỉnh, Phong gia bức bách, bị trường học khai trừ, bị người xung quanh trách móc phỉ nhổ, bị Lam Bắc Thần vứt bỏ trong hôn lễ.
Rất nhiều rất nhiều, khi đó cô vẫn kiên cường sống tiếp được.
Thế nhưng Quân tiên sinh lại là đường nhân* của cô!
*đường nhân: đồ chơi làm bằng đường
Hắn cho cô nhiều hi vọng như vậy, cho cô nhiều ấm áp như vậy, rất nhiều lần cứu được cô, để Phong gia không dám làm gì cô nhưng cũng muốn bỏ rơi cô, nói cô làm sao chịu được!
Trong lòng Quân Mặc Hàn có chút lo lắng, cũng có một tia luống cuống, không cho hắn nói chuyện, làm sao hắn có thể giải thích, làm sao để dỗ cô.
Chẳng lẽ cô không hề biết bộ dạng này của cô khiến tim hắn đau sao.
Nếu như lúc này thủ hạ của Quân Mặc Hàn có mặt ở đây, nhất định họ sẽ giật mình không thôi. Quân thiếu không gì không làm được của bọn hắn lại sẽ có lúc lộ ra thần sắc luống cuống khó xử như vậy!
Quân Mặc Hàn đau lòng cho nên cũng hiểu, lúc này không nên kích thích vợ nhỏ của hắn.
Hắn thở dài, vỗ vỗ lưng cô.
Thế nhưng cô càng khóc dữ dội hơn, nấc lên từng trận, giống như sắp không thở được.
Ánh mắt Quân Mặc Hàn lóe lên, hắn ôm Phong Tố Cẩn đứng lên, đi mấy bước, đem Phong Tố Cẩn đặt trên giường.
Hắn cũng nghiêng thân đè lên, bắt đầu hôn cô.
Thời điểm này Quân Mặc Hàn hôn vôp cùng ôn nhu, mang theo khí tức trấn an, ôn nhu hôn lên nước mắt Phong Tố Cẩn rồi từng chút một hướng xuống.
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥