Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lời giải thích của Phong Tố Cẩn gần như không mạch lạc.
Không phải là cô trốn tránh, cũng không phải sợ, chỉ là có chút không quen, rất không tự nhiên.
Hơn nữa cô biết mình đi ngủ là không thành thật, buổi sáng hai ngày trước cô tỉnh lại đều thấy bản thân mình như con bạch tuộc quấn trên người Quân tiên sinh.
Khi đó cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, quá ngượng ngùng.
Vào cái ngày mà cô đáp ứng gả cho Quân Mặc Hàn thì đã chuẩn bị xong tâm lý, cô cũng đã tự nói với bản thân phải làm một người vợ tốt, làm sao sẽ trốn tránh những chuyện như thế này.
Cô không có.
Phong Tố Cẩn ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Hàn, răng cắn môi dưới, lông mi khẽ run, đôi mắt ướt át.
Quân Mặc Hàn nghe Phong Tố Cẩn nói, lại nhìn thấy vẻ mặt đó của cô, thân thể hơi cứng lại, ánh mắt chợt lóe.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên tóc Phong Tố Cẩn.
"Nhớ thật kỹ, em là vợ của anh, phải có giác ngộ như vậy."
"Em biết, sau này anh sẽ là người quan trọng nhất của em."
Ánh mắt Quân Mặc Hàn hiện lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Phong Tố Cẩn lại trả lời như vậy.
Bất quá câu nói này khiến tâm tình của Quân Mặc Hàn không tệ, một chút âm trầm sâu kín còn lại trong mắt hắn cũng đều rút đi, trở nên dịu dàng như nước.
Hắn hơi cúi đầu, nụ hôn rơi trên môi Phong Tố Cẩn.
"Ừm, rất ngoan, đi ngủ sớm chút đi."
Tiếp đó Quân Mặc Hàn quay người rời khỏi phòng ngủ.
Phong Tố Cẩn sửng sốt một lúc rồi mới bò lên giường, cô có chút ngẩn người ngồi ở đầu giường.
Lát sau Quân Mặc Hàn cầm khăn lông và máy sấy đi tới.
Hắn ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
"A Cẩn, tới đây."
Phong Tố Cẩn vẫn chưa hoàn hồn, thân thể lại phản ứng trước một bước, ngồi xuống bên cạnh Quân Mặc Hàn.
Trước tiên Quân Mặc Hàn đem tóc ướt của Phong Tố Cẩn gộp lại, sau đó dùng khăn lông lau một lần rồi lại một lần, tiếp đó hắn dùng máy sấy thổi tóc. Tiếng máy sấy "vù vù" vang lên.
Quân Mặc Hàn và Phong Tố Cẩn đều không nói chuyện nhưng bầu không khí lại có một loại đặc biệt hài hòa ấm áp.
Phong Tố Cẩn có thể cảm nhận được sự đối đãi ôn nhu của Quân Mặc Hàn, trái tim vừa nhấc lên cũng hạ xuống, cả người phảng phất đều bị cảm giác ấm áp bao quanh.
Quân Mặc Hàn đang sấy tóc, cảm giác cánh tay trầm xuống.
Vợ của hắn cứ vậy mà ngủ thiếp đi.
Động tác trong tay Quân Mặc Hàn dừng lại, sau đó bất đắc dĩ bật cười.
Hắn lắc đầu, nhẹ nhàng ôm Phong Tố Cẩn, tìm một tư thế thoải mái cho cô rồi tiếp tục sấy tóc, động tác lại trở nên nhu hòa hơn.
Làm khô tóc xong, Quân Mặc Hàn đóng lại máy sấy đặt lên tủ đầu giường kế bên rồi mới sửa sang lại tóc cho cô. Hắn nhẹ nhàng đặt cô lên giường, điều chỉnh tốt gối đầu cho cô.
Sau khi chỉnh đốn lại chính mình xong hắn mới lên giường, một lần nữa ôm Phong Tố Cẩn vào trong ngực.
Vợ của hắn rất nhỏ bé, hắn ôm một cái cũng đã có thể ôm toàn bộ người cô vào trong lòng.
Nếu như hắn thật sự muốn cô, không biết thân thể này của cô có thể chịu được hay không.
Nhìn cô ngủ yên tĩnh như vậy, Quân Mặc Hàn than nhỏ một tiếng. Vết thương của hắn kỳ thật là không có gì đáng ngại, chỉ là thân thể của hắn có chút đặc thù, nếu không ngày ấy hắn cũng sẽ không vì bị thương mà phát sốt.
Nghĩ đến thân thể của mình, đáy mắt Quân Mặc Hàn hiện lên vài tia u tối như có suy nghĩ.
Đến tận sau khuya hắn mới chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, thời điểm Phong Tố Cẩn tỉnh dậy đã không còn thấy bóng dáng Quân Mặc Hàn.
Cô đứng vậy vuốt vuốt tóc mình, cũng không nhớ rõ tối hôm qua bản thân đã ngủ thế nào.
Dường như lúc Quân Mặc Hàn sấy tóc cho cô, cô liền không còn ký ức, chẳng lẽ cô cứ như vậy mà ngủ?
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥