Edit by PK & Beta by Rùa
_
Phong Tố Cẩn không hỏi câu gì, chỉ nói cho Quân Mặc Hàn biết, dù xảy ra chuyện gì, cô vẫn sẽ luôn ở cạnh anh.
Mặc dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cô cũng sẽ không rời không bỏ anh.
Những lúc cô đau lòng khó chịu, anh đã an ủi cô. Có anh ở đây, cô không có gì phải lo lắng.
Lúc đó, chỉ một câu nói của anh đã mang lại cho cô sự ấm áp và sức mạnh.
Bây giờ, cô cũng dùng cùng một câu nói, cho anh biết, cô sẽ luôn ở đây.
Quân Mặc Hàn đắm chìm trong cảm xúc đen tối khát máu ở quá khứ, cả người dường như ngăn cách với mọi thứ bên ngoài.
Bình thường, bất cứ ai đến gần anh trong phạm vi vài mét, anh đều có thể cảm nhận được.
Lần này, anh che giấu tất cả hơi thở, không biết Phong Tố Cẩn đến.
Nhưng trên người cô có hơi thở quen thuộc nên cơ thể anh không từ chối, ngược lại lại chấp nhận một cách tự nhiên.
Khoảnh khắc cô ôm chầm lấy anh, cơ thể anh cứng đờ.
Khi nghe Phong Tố Cẩn nói câu này, trái tim Quân Mặc Hàn như được ánh nắng chiếu vào, xua tan bóng tối.
Cơ thể Quân Mặc Hàn cứng ngắc. Cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ cơ thể Phong Tố Cẩn, đáy mắt tăm tối của anh đã tiêu tan phần nào, dần dần khôi phục lại hào quang tuyệt sắc thường ngày.
Anh chậm rãi quay người, cẩn thận kéo Phong Tố Cẩn vào lòng mình, để cô ngồi trên đùi.
Anh không nói gì, chỉ đưa hai tay ra, ôm chặt cô.
Ôm rất chặt, rất chặt.
Qua hành động này, Phong Tố Cẩn cảm nhận được cảm xúc của anh. Cô đau lòng hôn lên mặt Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn nghiêng đầu, hôn Phong Tố Cẩn rồi tựa đầu vào cổ cô.
Trái tim Phong Tố Cẩn run lên. Cô không ngờ Quân Mặc Hàn cũng có mặt yếu đuối như thế này. Anh của hôm nay khiến cô vô cùng đau lòng.
Không để cho Phong Tố Cẩn nói, Quân Mặc Hàn hạ giọng khàn khàn: "A Cẩn, anh chỉ có em."
Chỉ một câu nói cũng đủ làm cho cả người Phong Tố Cẩn chấn động. Câu nói này làm trái tim cô nặng trĩu.
"Mặc Hàn, em luôn ở đây, mãi mãi không bao giờ rời đi."
Đúng vậy, mãi mãi. Phong Tố Cẩn nói mãi mãi, đây là khoảng cách thời gian trong tim cô.
Từ lúc cô tuyệt vọng, khoảnh khắc anh đến bên cô, cô đã tự nhủ, cô sẽ không bao giờ rời bỏ anh.
Anh dùng sự che chở và nuông chiều, xoa dịu nỗi đau của cô từng chút một. Anh tốt như vậy, làm sao cô có thể rời đi.
Dù là núi đao biển lửa, cô cũng không lùi bước.
Đây chính là sức mạnh từ đáy lòng cô.
Câu nói của Phong Tố Cẩn làm dấy lên những cơn sóng trong Quân Mặc Hàn, những sóng gió gian nguy cũng bị cuốn đi.
Anh nhìn vào đôi mắt của Phong Tố Cẩn, thấy được sự cố chấp và kiên định. Con tim anh rung động, bóng tối trong lòng anh đã biến mất, thay vào đó là những tia nắng mặt trời ấm áp chiếu vào.
Đây chính là A Cẩn của anh, là người anh yêu!
Quân Mặc Hàn không nói gì, chỉ ôm cô, nhẹ nhàng hôn cô thật sâu.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Phong Tố Cẩn thở hổn hển, cảm nhận được không khí u sầu ở người Quân Mặc Hàn đã tan biến. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh: "Mặc Hàn, anh sao vậy? Em rất sợ và lo lắng. Em chỉ có anh, em không thể sống mà không có anh."
Ngón tay Quân Mặc Hàn lướt qua mái tóc của Phong Tố Cẩn, để cảm giác mượt mà quấn lấy lòng bàn tay anh.
"A Cẩn, anh vừa nhớ tới một số việc trong quá khứ. Em yên tâm, làm sao anh rời xa em được? Anh sẽ mãi mãi bảo vệ em"
Giờ phút này, cả hai người thực sự đã thực hiện một lời hứa về tình yêu vĩnh cửu với nhau từ tận đáy lòng.
*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và Wattpad @perfect-team. Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!