Edit by Ưu & Beta by Rùa
-
Ngay thời khắc giữa sự sống và cái chết, Quân Mặc Hàn vẫn giữ bình tĩnh nói lời an ủi, anh không muốn Phong Tố Cẩn sợ hãi.
Quân Mặc Hàn ôm Phong Tố Cẩn rơi xuống vách núi, anh khống chế sao cho mình rơi xuống trước, đem Phong Tố Cẩn bảo vệ cẩn thận trong lòng.
Một tiếng rên rỉ vang lên, Phong Tố Cẩn nghe thấy âm thanh đau đớn của Quân Mặc Hàn. Cô đau lòng đến nỗi quên mất tình huống nguy hiểm trước mắt. Thế nhưng chưa kịp nói gì, hai người đã bị trượt xuống dưới vách núi.
Những chiếc xe ban nãy đuổi theo hai người đồng loạt thắng gấp trên vách núi, một loạt những người đàn ông mặc đồ đen bước vội ra khỏi xe, đứng ở trên vách núi nhìn xuống.
"Cả người và xe cùng rơi xuống núi."
"Không biết là sống hay chết."
"Nhiệm vụ lần này của ông chủ giao cho là giết bọn nó."
Không đợi bọn họ quyết định có nên xuống xem xét hay không thì phía dưới vách núi phát ra một tiếng nổ lớn:"Đùng." Âm thanh của tiếng xe nổ vang lên, phía dưới còn nhìn thấy ánh lửa lập lòe.
"Tất cả xuống dưới kiểm tra, dù kết quả thế nào, chúng ta cũng phải hoàn thành nhiệm vụ."
"Rõ!!"
- -------------------------------------------------------------
Phong Tố Cẩn cảm giác mình vẫn đang được Quân Mặc Hàn ôm trong lòng, từ trên vách núi lăn xuống, toàn thân cô đau nhức, ê ẩm vô cùng.
Cũng không biết qua bao lâu, hai người mới ngừng trượt xuống.
Ngay khi ngừng lại, Phong Tố Cẩn không chịu đựng nổi, phun ra hai ngụm máu tươi.
Tuy nhiên lúc này cô đâu có thời gian để ý mình, vội vàng đứng dậy nhìn Quân Mặc Hàn.
Anh đã hôn mê.
Những bông tuyết trắng vẫn cứ rơi, phủ đầy mặt đất, lấp lánh giữa màn đêm u tối.
Phong Tố Cẩn nhìn Quân Mặc Hàn nhắm mắt nằm đó, trái tim cô quặn thắt vì sợ hãi, nhất thời cả người hít thở không được.
Cô đưa tay chạm vào mũi Quân Mặc Hàn, miệng không ngừng nói:
"Mặc Hàn, đừng dọa em, đừng làm em sợ, em không thể sống thiếu anh..."
Phong Tố Cẩn thực sự sợ hãi. Cô chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ và tuyệt vọng như lúc này.
Cô nhận ra bản thân mình đã yêu Quân Mặc Hàn sâu đậm cỡ nào. Có lẽ, từ lâu trái tim cô đã thuộc về anh, mà cô không hề hay biết.
Nhưng bây giờ, anh cứ như vậy nằm yên trên mặt đất, hai tay còn ôm chặt lấy eo cô. Cô bỗng ý thức được cô không thể sống thiếu Quân Mặc Hàn.
Thậm chí cô còn nghĩ rằng, nếu anh chết, cô chắc chắn sẽ chết cùng anh.
Khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Quân Mặc Hàn, toàn thân Phong Tố Cẩn mềm nhũn tựa trên ngực anh, vui mừng đến phát khóc.
Thật may, anh vẫn ổn.
Phong Tố Cẩn lau nước mắt, nhìn những vệt máu của Quân Mặc Hàn đọng trên nền tuyết trắng. Chịu đựng sự đau đớn đang dâng lên trong cơ thể mình, cô lật người anh dậy và đập vào mắt cô là một máu đỏ chói, không ngừng tuôn ra từ vết thương phía sau lưng anh.
Phong Tố Cẩn cảm giác mắt mình như bị những vết thương đỏ chói kia làm cho đau nhói, tâm như thắt lại.
Cô đem tâm tình của mình đè nén xuống. Nhanh chóng xử lí vết thương sau lưng anh.
Đúng vào lúc này, cô mơ hồ nghe thấy âm thanh cách đó không xa.
Sờ vào túi thì phát hiện điện thoại đã bị vỡ tan nát, Quân Mặc Hàn cũng không có điện thoại trong túi.
Trong lúc khủng hoảng, năng lực đặc biệt của Phong Tố Cẩn như bị kích thích, khai mở trở lại. Đôi tai cô đặt biệt nhạy cảm, dù âm thanh ở rất xa nhưng cô vẫn có thể nghe thấy rõ.
Phong Tố Cẩn không nghĩ được gì nhiều, cô nhanh chóng cởi áo khoác trên người mình, mặc cho Quân Mặc Hàn rồi gồng mình cõng anh đi về phía rừng sâu.
Vì Quân Mặc Hàn cao hơn cô rất nhiều, nên khi cõng đi, chân anh vẫn quệt trên mặt đất.
Thật may vì tuyết rơi lớn nên bước chân của họ nhanh chóng bị che phủ.
Phong Tố Cẩn thở dốc không ngừng, cơ thể cô đã mệt mỏi, rã rời nhưng cô vẫn cắn răng bước đi. Trong đầu cô lúc này chỉ có một ý nghĩ: "Nhất định không được để Quân Mặc Hàn xảy ra chuyện gì."
Cô phải đưa anh ra khỏi nơi nguy hiểm này, tuyệt đối không để những tên áo đen kia phát hiện.