Edit by Nguyên & Beta by Rùa
-
Mắt Lam Bắc Thần phiếm hồng, mang theo sự chua xót. Anh kiên trì nói: "Em hãy tin anh, anh chưa từng lừa dối em. Anh lo rằng Phong lão phu nhân đã biết chuyện ấy nên anh đã xóa đi các khoản tiền của nhà họ Phong, không chừa lại một đồng nào."
Phong Tố Cẩn im lặng suy nghĩ.
Đối diện với đôi mắt chứa đựng nỗi đau thương và hối hận của Lam Bắc Thần. Phong Tố Cẩn nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Cho dù anh ta có ra sao đi chăng nữa cũng không liên quan đến cô.
"Lam Bắc Thần, tôi sẽ không cảm cảm thấy biết ơn về những gì hôm nay anh nói, càng không tha thứ cho anh."
Lam Bắc Thần cảm thấy miệng mình đắng chát: "Anh không cần em cảm thấy biết ơn mình, anh chỉ cần em sống thật tốt là đủ."
Phong Tố Cẩn cố ý lờ đi câu nói của anh ta, cô còn định châm chọc vài câu, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Khuôn mặt cô tươi cười rạng rỡ khi thấy người gọi là Quân Mặc Hàn.
Cô nghe máy đồng thời bước nhanh ra ngoài: "Em ra ngay đây Mặc Hàn."
Phong Tố Cẩn đi rất nhanh, ánh mắt cô tràn ngập niềm hạnh phúc.
Lam Bắc Thần nhìn cô vui vẻ rời đi. Trái tim anh đau đớn vô cùng. Trước kia, việc này chưa từng xảy ra, trái tim của anh luôn ấp áp nhờ có tình yêu của Phong Tố Cẩn nhưng anh lại ngu ngốc hủy hoại tình yêu ấy.
Sắc mặt Lam Bắc Thần đượm vẻ cô đơn, hiu quạnh và trong ánh mắt anh chứa đầy sự hối hận sâu sắc.
Cô đã từng thuộc về anh.
Hóa ra đây là dáng vẻ khi cô nhận được cuộc gọi từ người yêu. Nhìn cô thật vui vẻ, hạnh phúc. Có lẽ lúc trước cô ấy cũng từng có dáng vẻ này khi nghe anh gọi điện.
Lam Bắc Thần không dám suy nghĩ những điều đó nữa vì càng nghĩ, anh càng cảm thấy đau đớn và hối hận.
Có nhiều lúc anh nhớ lại tình cảm giữa mình và Phong Tố Cẩn rồi ôm hy vọng nối lại tình cũ nhưng đó chỉ là một ý nghĩ. Nhìn vào sự thật, anh ta đau đớn nhận ra điều ấy vĩnh viễn không thể xảy ra.
Ngay cả việc cầu xin sự tha thứ từ cô ấy, anh cũng không có tư cách để nói.
Vừa xuống lầu, Phong Tố Cẩn đã thấy Quân Mặc Hàn ở phía đối diện, xuống xe chờ cô. Cô vui vẻ chạy về phía anh, nhón chân lên ôm lấy cổ Quân Mặc Hàn.
Anh thuận thế đưa tay ôm lấy eo Phong Tố Cẩn, đôi mắt sáng mang theo sự cưng chiều mềm mại. Anh đưa tay lên xoa đầu cô: "Có gì vui sao?"
" Mỗi lần nhìn thấy anh, em đều như vậy đấy."
Nghe được câu nói này, Quân Mặc Hàn không kìm lòng được, cúi đầu hôn lên bờ môi cô.
Phong Tố Cẩn cố học theo Quân Mặc Hàn. Chiếc lưỡi đinh hương duỗi ra, cố gắng đáp trả lại anh.
Hai người hôn nhau say đắm, như thể quên đi bản thân mình là ai.
Phong Tố Cẩn cảm động khi biết Quân Mặc Hàn cũng có lúc kích động như bây giờ, trái tim cô chứa rất nhiều cảm xúc. Cô biết mình yêu anh cũng biết nhờ có anh, cô mới có cuộc sống an ổn, bình yên cạnh gia đình như bây giờ.
Vì vậy, cô mới không kiềm chế được mong muốn được gần gũi với anh.
Quân Mặc Hàn cảm nhận được sự nhiệt tình từ Phong Tố Cẩn. Nếu không phải đang ở chỗ không thích hợp, anh đã trực tiếp muốn cô.
Quân Mặc Hàn chậm rãi buông Phong Tố Cẩn ra, vỗ nhẹ lên lưng giúp cô hít thở:"Muốn? Về nhà lại tiếp tục."
Quân Mặc Hàn cúi xuống, giọng nói trầm và hơi thở ấm nóng phả vào tai cô.
Khuôn mặt Phong Tố Cẩn nóng ran. Cô ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt anh, tinh nghịch nhón chân lên và cắn nhẹ tai anh: "Được, về nhà ăn anh."
Quân Mặc Hàn nhướng mày, mỉm cười bất đắc dĩ. Cô vợ nhỏ của mình đúng là càng ngày càng lớn mật. Nhưng anh lại thích cô như vậy.
Chuẩn bị làm thêm một cuộc tấn công màu hồng thì nhìn thấy mặt mũi Phong Tố Cẩn đỏ lựng, anh nén cười. Cô chỉ là một con hổ giấy, vẫn ngại ngùng như vậy.
Anh khẽ mỉm cười, không trêu chọc cô nữa, giúp cô vuốt lại mái tóc bị gió thổi và nói khẽ bên tai cô: "đi thăm cha trước."