Edit by Đậu Đỏ & Beta by Barrie
-
Phong Tố Cẩn nghe Quân Mặc Hàn dịu dàng nói như vậy, hơi ngẩn ra, "Nhưng bây giờ anh còn chưa tan tầm, em tự đi được rồi."
"Không sao, ngoan, đợi anh qua đón em rồi chúng ta cùng đi thăm cha."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Phong Tố Cẩn hít một hơi, cảm giác như có một dòng nước ấm chảy qua ngực, có chút kích động, trong mắt cũng ánh lên một chút nước mắt. Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, trở vào phòng bệnh tiếp tục chọc tức Phong lão yêu bà.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên. Phong Tố Cẩn thầm nghĩ, chẳng lẽ Quân Mặc Hàn đến nhanh như vậy.
Tuy có nghi ngờ, nhưng Phong Tố Cẩn vẫn kích động nhanh chóng mở cửa, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Lam Bắc Thần, ý cười trên mặt đều khựng lại.
Cô không ngờ sẽ nhìn thấy Lam Bắc Thần.
Lam Bắc Thần cũng kinh ngạc không kém. Anh ta đến tìm Phong lão phu nhân để nói chuyện hợp đồng, không ngờ lại trùng hợp gặp được Phong Tố Cẩn.
Lúc lần nữa nhìn thấy Phong Tố Cẩn, tim Lam Bắc Thần vẫn không thể khống chế được đập chậm nửa nhịp, có chút hít thở không thông, thậm chí phảng phất như đang mơ.
Chỉ có ở trong mơ, trong hồi ức. Phong Tố Cẩn mới có thể gần anh ta như vậy.
Anh ta cũng nhìn thấy rõ biểu tình trong nháy mắt kia của cô, nụ cười của cô là vì ai mà cười.
Tất nhiên. Anh ta biết rõ, đó là cười vì Quân Mặc Hàn. Nhưng vì nhìn thấy anh ta, nên mới thu lại sự vui mừng đúng không?
Yết hầu Lam Bắc Thần khô cứng lại, "Phong Tố Cẩn, đã lâu không gặp."
Phong Tố Cẩn mở miệng nói "Đúng vậy, đã lâu không gặp, thật là khéo."
Phong Tố Cẩn tinh mắt thấy văn kiện trong tay Lam Bắc Thần.
Lam Bắc Thần dường như biết được nghi ngờ của Phong Tố Cẩn, chủ động giải thích: "Đây là một hợp đồng buôn bán của nhà họ Lam và nhà họ Phong cần Phong lão phu nhân kí tên. Em có thể xem một chút."
Ánh mắt Phong Tố Cẩn lạnh lẽo: "Lam Bắc Thần, anh đây là muốn giúp đỡ lão yêu bà này?"
Lam Bắc Thần lắc đầu, "Không phải, anh muốn giúp em và Phong gia..."
Không đợi Lam Bắc thần giải thích xong, Phong lão phu nhân vội vàng mừng rỡ nói "Ai da, là Lam thiếu à. Mau vào trong, làm phiền ngài đi một chuyến rồi."
Phong Tố Cẩn nhìn hai người, khóe miệng gợi lên một nụ cười mỉa mai. Xoay người rời khỏi phòng bệnh, còn đóng mạnh cửa phòng lại.
Lam Bắc Thần vội vã xoay người đuổi theo Phong Tố Cẩn, ngăn cô lại ở chỗ ngoặc ngoài hành lang, vội vàng giải thích "Tố Cẩn, anh không phải giúp bà ta, anh là đang giúp nhà họ Phong và em."
Phong Tố Cẩn giương đôi mắt lạnh băng nhìn Lam Bắc Thần, "Bây giờ anh là chủ của nhà họ Lam, anh muốn làm cái gì cần gì phải giải thích với tôi? Giúp tôi sao? Lam thiếu, anh nói những lời này không cảm thấy nực cười à?"
Ánh mắt Lam Bắc Thần bi thương nói: "Tố Cẩn, Tố Cẩn, thật xin lỗi, từ trước đến giờ anh luôn nợ em một lời xin lỗi chân chính. Nguyên liệu kim cương của nhà họ Phong xảy ra vấn đề, tài chính cần quay vòng cho nên anh mới hợp tác với Phong lão phu nhân. Chỉ là bà ta phải bỏ ra một số cổ phần trong công ty để trao đổi, mà sau này số cổ phần đó đều sẽ thuộc về em."
"Lam Bắc Thần à, tôi không cần anh làm gì cả. Chúng ta bây giờ chỉ là người dưng, anh còn nhớ rõ không? Chính là ở chỗ đó, tôi đã từng cầu xin anh. Chỉ xin anh cho tôi vài phút để nói mấy câu, anh đều không vui, còn nhớ không?"
Ngón tay Phong Tố Cẩn chỉ về phía bãi đỗ xe phía dưới của bệnh viện, làm cho Lam Bắc Thần lập tức nhớ lại cảnh tượng lúc đó. Trong nháy mắt sắc mặt của anh ta trở nên trắng bệch, không còn chút máu nào.
Ngực Lam Bắc Thần run rẩy, khó khăn mà mở miệng nói: "Thật xin lỗi, anh..."
"Không cần nói xin lỗi, anh có lập trường riêng của anh, anh làm những chuyện kia, không có gì sai cả. À, chỉ là, có thể anh không biết, khi đó mỗi quyết định của anh đối với tôi mà nói, nó có ý nghĩa như thế nào."