Edit by PK & Beta by Hy
-
Lữ Đại Sâm có phần không cam lòng, nóng nảy nhìn cậu ta, nói: "Đặc biệt điều động gì chứ. Không làm, cứ như vậy trở về, rất kỳ quặc."
Lữ Tây Viêm thản nhiên nói: "Thiếu chủ thế hệ này của gia tộc Nạp Lan - Nạp Lan Vân Thanh xưa nay không làm theo lẽ thường. Hắn quyết định gì, không phải điều chúng ta có thể thay đổi được."
Nghe lời này, lại nhìn sự bình tĩnh của Lữ Tây Viêm, ánh mắt Lữ Đại Sâm có phần hoài nghi.
Đứa nhỏ này được nhà họ Lữ kỳ vọng rất lớn nhưng từ khi xuất viện, tính tình cậu ta thay đổi rất nhiều, khiến những trưởng bối như ông cũng phải coi chừng.
Trước kia, cậu ta thay bạn gái như thay quần áo, gần đây lại không gần nữ sắc, thực sự rất không đúng!
"Tây Viêm, đến bây giờ vẫn chưa tìm được thiên kim thị trưởng Trâu, không phải đã bị giết rồi chứ? Rốt cuộc người lúc trước ra tay với cháu là ai?"
Lữ Đại Sâm bận rộn với tổ kiểm tra kỷ luật, nhìn chằm chằm Quân Mặc Hàn, bỏ lại Lữ Tây Viêm bị đánh nằm viện để đi xử lý việc kia, không nghĩ đã lâu như vậy mà hoàn toàn không tìm ra người đã đánh Lữ Tây Viêm.
Nhà họ Lữ chưa từng bị khi dể như vậy, không thể âm thầm chịu đựng!
"Chuyện này cháu sẽ tiếp tục điều tra."
"Chuyện này không thể qua loa. Nếu tình hình công ty quá bận, chú sẽ sắp xếp người đi thăm dò. Chưa một ai dám khiến nhà họ Lữ chúng ta trở nên như vậy.
"Chú, cháu có thể thu xếp làm được."
Phong Tố Cẩn lấy hình ảnh mơ hồ kia xuống một lần nữa, sau đó liên lạc với Mễ Lương Ngân, bảo Mễ Lương Ngân tìm phương pháp thích hợp để Hạ Tư Tuyền chứng kiến hình ảnh này, kích thích cô ta nổi điên.
Chỉ cần có thể khiến Hạ Tư Tuyền đau khổ, Mễ Lương Ngân đều tình nguyện làm. Bất kể thế nào, hắn đều muốn báo thù cho em mình.
Hơn nữa, hắn đã thỏa thuận với Phong Tố Cẩn. Quan hệ hợp tác, đương nhiên phải dốc hết sức khiến Hạ Tư Tuyền đau khổ.
Còn chưa nói, Mễ Lương Ngân bị Quân Mặc Hàn bố trí người theo dõi nên chắc chắn hắn sẽ làm theo sắp đặt của Phong Tố Cẩn.
Quả nhiên, Hạ Tư Tuyền vô tình nhận được những hình ảnh kia. Mặc dù hình ảnh không rõ lắm nhưng cũng đủ cho Hạ Tư Tuyền biết được đó là Nạp Lan Vân Thanh cùng những cô gái khác.
Xem xong, Hạ Tư Tuyền chịu không nổi mà ngất ngay tại chỗ.
Sau khi tỉnh lại, cô ta không cách nào giữ vững tỉnh táo, lập tức gọi điện thoại chất vấn Nạp Lan Vân Thanh: "Đó là ai? Anh nói đi làm, có phải là đi gặp người phụ nữ khác không? Người đó là ai, sao có thể lại gần anh? Chẳng lẽ anh đã quên chuyện lúc trước rồi sao? Vân Thanh, có người khác bên cạnh anh, em không chịu được".
Nghe được tiếng khóc từ giọng nói của Hạ Tư Tuyền trong điện thoại, ánh mắt Nạp Lan Vân Thanh lóe lên.
Chẳng lẽ Phong Tố Cẩn muốn hắn cảm nhận lại tất cả?
Hắn đã đánh giá cao Hạ Tư Tuyền, khẳng định rõ ràng người mình tìm kiếm là Hạ Tư Tuyền nhưng cô ta luôn cho hắn cảm giác không đúng. Lúc này, hắn cảm thấy cô ta không hề giống với bóng dáng hắn tìm kiếm.
"Tư Tuyền, em không như vậy."
"Vân Thanh, tỉnh táo lại đi! Gặp chuyện như vậy, không chịu được cũng là bình thường".
"Tư Tuyền, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*, anh không cần giải thích. Nếu tin tưởng anh, em sẽ không nghi ngờ."
*thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là "một người vô tội, ngay cả khi không thanh minh, người đó vẫn vô tội; một người có tội, ngay cả khi phủ nhận mọi thứ, người đó vẫn có tội".
"Vân Thanh, em không nghi ngờ, em chỉ quan tâm anh. Em muốn về nước, không muốn học nữa."
Nạp Lan Vân Thanh nhàn nhạt nói: "Tư Tuyền, chúng ta bình tĩnh một chút. Ban đầu em muốn ra nước ngoài bồi dưỡng khả năng, không phải em thích thiết kế sao?"
Hạ Tư Tuyền cắn răng, có nỗi khổ riêng không nói được. Người thích thiết kế là tiện nhân Phong Tố Cẩn kia, không phải Hạ Tư Tuyền. Cô ta học những thứ này là vì Nạp Lan Vân Thanh.
Hạ Tư Tuyền suýt nữa lộ ra bộ mặt thật.
Mặt khác, ở thành phố Bắc Quyền.
Quân Mặc Hàn bắt đầu chỉnh đốn toàn bộ thành phố Bắc Quyền.