Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 282: Sức ghen tuông không nhỏ




Edit by PK & Beta by Hy

-

Nói xong, Phong Tố Cẩn cũng không ý thức được giọng nói của mình có hơi chua.

Chỉ nghĩ còn có một người được Quân Mặc Hàn dịu dàng chăm sóc như vậy, cô đã không chịu được, trong lòng dâng lên đầy chua xót.

Dùng sức đâm đũa vào bát.

Nhận ra lời nói của người trong ngực có vẻ chua chua, Quân Mặc Hàn dừng tay lại.

Nghĩ đến gì đó, anh nhẹ nhàng cười cười, khuôn mặt tỏa ra vầng sáng ấm áp làm say lòng người.

Đã nửa ngày không nói chuyện với Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn không biết anh đang nghĩ gì.

Cô thậm chí còn nghĩ, liệu có phải anh đang suy nghĩ đến người đã từng kia.....

Ngay khi đang suy nghĩ lung tung, cô chợt nghe được tiếng cười khẽ từ Quân Mặc Hàn. Dường như anh rất vui vẻ.

Phong Tố Cẩn quay đầu nhìn Quân Mặc Hàn: "Anh còn cười."

Quân Mặc Hàn che giấu ý cười, nhìn thật sâu vào Phong Tố Cẩn, đôi mắt mang theo ý nghĩ sâu xa, nghiêm túc nói: "Đã từng có một người."

Nghe lời này, Phong Tố Cẩn không ngừng cảm thấy chua xót, vội xuống khỏi đùi Quân Mặc Hàn.

Thấy cô tức giận, Quân Mặc Hàn vội dùng tay kéo cô vào, ôm trong lòng, dịu dàng cười nói: "Anh còn chưa nói xong, sao lại muốn đi."

"Em không nghe chuyện tình của anh."

Quân Mặc Hàn nâng trán, thở dài. Sức ghen của vợ nhỏ nhà anh cũng không nhỏ. Anh khẽ than: "A Cẩn, tin anh, chỉ có em, không có người khác."

"Vừa nãy anh còn nói đã từng có một người."

Quân Mặc Hàn nhìn sâu vào đôi mắt Phong Tố Cẩn, nói: "Ừm, có một cô bé, rất đáng yêu rất hiểu chuyện, thỉnh thoảng sẽ khá nghịch ngợm. Thời niên thiếu, có một khoảng thời gian, mỗi ngày anh đều theo chăm sóc cô bé."

Phong Tố Cẩn ngẩn người: "Cô bé sao?"

"Ừm, khi đó là một tiểu cô nương."

"Hiện tại thì sao?"

Quân Mặc Hàn nhíu mày, tựa như đang cười, nhìn Phong Tố Cẩn bằng ánh mắt thâm sâu.

Bị nhìn với ánh mắt như vậy, mặt Phong Tố Cẩn nóng như lửa đốt. Cô thầm nghĩ, thế nào mà mình lại ăn dấm vì một cô bé.

Cô ho khan một tiếng, nói: "Ăn cơm kẻo nguội."

Quân Mặc Hàn nhẹ nhàng cười, xoa đầu Phong Tố Cẩn đầy cưng chiều, ánh mắt mang theo một tia thỏa mãn cùng hoài niệm.

...

Thấy vẻ mặt Phong Tố Cẩn có vẻ tốt, không như hôm qua, Quân Mặc Hàn cũng yên tâm ăn cơm trưa rồi lập tức đến bộ chính khách.

Sau đó, anh còn quá nhiều chuyện phải làm. Sự tình ở thành phố Bắc Quyền phải nắm thật chặt. Coi như là vì Phong Tố Cẩn, anh cũng muốn nhanh chóng mượn thành phố Bắc Quyền để trở về Đế Đô.

Tất cả tổ điều tra đặc biệt đều được điều động trở về, mọi người trong bộ chính khách rốt cuộc cũng buông lỏng tinh thần, có thể thở phào.

Có điều, mọi người cũng ngầm khó hiểu. Tổ điều tra đặc biệt được điều động đến, sau hai ngày lại lập tức trở về? Hơn nữa, vị trí của thị trưởng Quân cũng không bị ảnh hưởng chút nào. Thật không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng trong lòng mọi người cũng biết thêm một sự thật, bất kể bối cảnh hay năng lực, thị trưởng Quân đều rất mạnh, bọn họ đều cần cẩn thận, không thể rước họa vào thân.

...

Nhà họ Lữ.

Nhìn Lữ Tây Viêm, Lữ Đại Sâm cảm thấy sau khi bị người khác đánh đập, nằm viện thời gian dài, xuất viện xong, đứa trẻ này đã thay đổi.

"Tây Viêm, rốt cuộc cháu nghĩ thế nào? Cơ hội tốt có thể kéo Quân Mặc Hàn xuống như vậy nhưng rốt cuộc tổ điều tra đặc biệt lại lập tức đi như thế, không phải chú đã để cháu nói một câu với thiếu chủ Nạp Lan về sự tình của Quân Mặc Hàn sao?"

"Chú, chú đừng gấp. Nạp Lan Vân Thanh là người của Đế Đô và gia tộc Nạp Lan, vị trí như thế không phải người chúng ta có thể lợi dụng. Mà đúng hơn, hắn có làm hay không là chuyện của hắn".